Một tháng trôi qua...
Cơ thể của Hạ Lưu Ly cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn.
Cô tỉnh dậy, rời khỏi cái hồ lạnh lẽo đó.
Đôi mắt hoàng kim của cô vẫn không có hồn sắc của con người.
Biểu cảm khuôn mặt cũng chỉ có một, đó chính là sự vô cảm chăng? Cô không thể tự suy nghĩ, không biết đôi chân của bản thân đang đi đâu, tìm ai trên con đường dài đầy hoa cỏ này.
Đằng sau lưng cô bất chợt phát ra một giọng nói trầm lặng:
"Hạ Lưu Ly, cô tỉnh rồi sao? Nhanh hơn tôi dự đoán đấy!"
Theo phản xạ tự nhiên, cô quay người lại nhìn hắn ta.
Trước mặt cô là Trịnh Tĩnh Lẫm, trông hắn vẫn đẹp trai như mọi ngày, đôi mắt của hắn chan chứa đầy sự dịu dàng đối với cô.
Thế nhưng bản thân cô lại cảm nhận được một mùi ám hắc toả ra từ người hắn.
Cô thấy được hắn không phải là một người tốt, nhưng không hiểu sao cô không thể nhấc chân lên chạy, giống như cơ thể này không phải là của cô vậy.
Hạ Lưu Ly nghiêm nghị hỏi hắn:
"Ngươi là ai? Có vẻ ngươi không phải người tốt."
Trịnh Tĩnh Lẫm từ từ tiến đến trước mặt cô, hắn dang tay ôm chặt cô vào lòng mà bày tỏ:
"Anh là chồng của em mà, em không nhớ gì sao?"
Hạ Lưu Ly rơi vào trầm lặng.
Cô không nhớ bất cứ điều gì cả, thậm chí tên của bản thân cô cũng không nhớ thì nói gì đến người đàn ông này! Hạ Lưu Ly dứt khoát đẩy hắn ra, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ mà hỏi:
"Có bằng chứng không?"
Chỉ thấy Trịnh Tĩnh Lẫm đặt tay lên, che đi đôi mắt vô hồn của cô.
Miệng hắn không ngừng niệm một câu thần chú hỗn tạp gì đó, khiến cô bất động, không thể nhúc nhích.
Trong đầu cô trở thành một khoảng trống trải, không màu.
Ý thức mất hoàn toàn, Trịnh Tĩnh Lẫm đã thành công điều khiển tâm trí của cô theo ý muốn của bản thân.
Hắn thả tay khỏi đôi mắt của cô.
"Được rồi, biến cô thành con rồi sẽ tốt hơn là cho cô có ý thức riêng."
Bây giờ đây, cô đã không còn suy nghĩ riêng nữa, không thể phân biệt đúng sai một cách chính xác.
Chỉ cần Trịnh Tĩnh Lẫm nói gì, cô đều sẽ răm rắp nghe theo một cách vô điều kiện.
[...]
Trục Đông Quân đã không ngừng lục tìm tung tích của Hạ Lưu Ly trong suốt nửa tháng qua, thế nhưng anh chẳng nhận được một nguồn tin tức nào của cô cả.
Sau khi chuyển hết chất độc sang cơ thể của Viễn Băng Băng, anh cũng phải mất thêm một tuần nữa để có thể bình phục hoàn toàn, còn Băng Băng thì được sức mạnh của anh phong ấn trong buồng ngủ đông, để cơ thể cô ấy được an toàn, không bị chất độc xâm chiếm.
Nếu không tìm được thuốc giải thì cô ấy sẽ ngủ trong buồng đông mãi mãi, giống như người thực vật vậy.
Cơ thể của mẹ anh cũng đang hồi phục rất tốt, nhưng phần trăm để bà ấy tỉnh lại thì thực sự không cao.
Không có sự trợ giúp của dòng máu thần nữ thì khó mà đẩy tiến trình hồi sinh của bà ấy được.
Có lẽ, cuộc sống của anh sẽ trở nên tối tăm và mù mịt khi thiếu vắng hình bóng của Hạ Lưu Ly, anh đã để lạc mất cô ấy trong biển người mênh mông này.
Không có cô ấy, anh chẳng thể tập trung làm việc một cách nghiêm túc được.
Nhưng anh vẫn không hề bỏ cuộc trong việc tìm kiếm Hạ Lưu Ly, cho dù cô ấy chỉ còn là một cái xác vô hồn đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ yêu cô, anh sẽ tìm mọi cách để làm cô sống lại hoàn toàn.
Chỉ cần...chỉ cần cô ấy có thể quay về bên anh mà thôi.
Hôm nay, Trục Đông Quân lại một mình đến bãi cỏ trống vắng trên một ngọn đồi sau nhà anh.
Một khung cảnh mệnh mông và rộng lớn, đẹp mà buồn.
Cảm giác thật cô độc và đau đớn làm sao! Anh suy sụp ngồi xuống gốc cây mà than thở:
"Rốt cuộc em đang ở đây chứ Hạ Lưu Ly! Anh rất nhớ em!!!"
"Loạt xoạt..."
Một tiếng động lạ vang lên gần đó, thu hút sự chú ý của Trục Đông Quân.
Anh lập tức nhìn về phía đó với đôi mắt vô cùng đáng sợ.
Bàn tay anh đã cầm sẵn huyết kiếm để chuẩn bị chiến đấu.
Thế nhưng người bước ra từ trong bụi cây đó lại chính là người mà bấy lâu nay anh chờ đợi.
Khuôn mặt vô cảm, đôi mắt vô hồn, cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh bước đến trước mặt anh một cách lạnh lùng.
"Anh là người mới gọi tôi?"
Trục Đông Quân không còn bày ra vẻ mặt đáng sợ như vừa nãy nữa, thay vào đó là một cảm xúc vui buồn lẫn lộn.
Anh xúc động ôm chặt cô vào lòng.
"Em quay lại rồi, em đã quay về bên anh.
Hạ Lưu Ly không hiểu sao cơ thể mình lại chủ động ôm lấy người đàn ông lạ lùng này.
Cô vỗ nhẹ vài cái vào lưng anh giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
"Anh là ai?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Đại ác ma biết chắc cô đã bị tên Trịnh Tĩnh Lẫm tảy não rồi nên mới không còn nhớ đến anh nữa.
Tuy nhiên điều đó không quan trọng, miễn là cô ấy vẫn còn sống, cô ấy vẫn có thể tiến đến ôm anh một cách chân thành, như vậy là quá đủ rồi..