Hạ Lưu Ly đứng suy ngẫm một chút.

Nói dù sao thì anh ta cũng đã nhiều lần cứu mạng cô, bây giờ mà tuyệt tình rời đi thì có phải...hơi quá đáng không? Lý trí cô cứ đấu tranh với nhau không ngừng, cuối cùng cô quyết định sẽ giúp anh ta giải toả cơn đói khát này.
Hạ Lưu Ly mạnh dạn kéo cổ áo đang ướt của anh, hai chân cố gắng nhún lên cao để có thể chạm được lên bờ môi của Trục Đông Quân.

Hơi thở cùng với cảm giác ngọt ngào mà cô mang đến khiến cho anh bất động vài giây.

Đầu óc anh lúc này như một khoảng trống không có một chút suy nghĩ nào.

Đôi mắt đỏ rực ấy mở tròn ra nhìn người phụ nữ bá đạo trước mặt, nhịp tim và khát vọng lại tăng lên.

Trục Đông Quân đã không thể kiềm chế được nữa, anh ôm chặt lấy eo của cô, áp sát cơ thể cô vào bức tường trắng ở đằng sau.
Giọng nói gầm gừ như thú dữ của anh lại vang vảng bên tai cô: "Ngươi có biết ngươi đang làm hành động ngu ngốc gì không hả?"
Anh vừa nói vừa dùng bàn tay săn chắc của bản thân chạm vào chiếc váy trắng mà anh mới thay cho cô.

Hạ Lưu Ly có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ bàn tay máu lạnh của anh, nó đang từ từ tiến lên phía trên chiếc váy theo đường từ chân của cô.

Nhưng điều mà cô đã quyết định thì sẽ không thể thay đổi, mà dù có muốn lật mặt cũng chẳng thể nào chạy thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của con sói trước mặt.
"Tôi...biết, tôi đang giúp anh giải độc thôi! Nếu anh không cần thì tôi sẽ rời đi."
Nghe xong cứ trả lời này của cô, trong lòng Trục Đông Quân vui như được mùa.

Khoé miệng anh khẽ nhếch lên mà đáp lại:
"Được, đây là ngươi tự dâng đến cửa đấy!"
Dứt lời, anh không còn phải kìm nén cảm xúc của mình nữa mà trực tiếp bộc phát lên người Hạ Lưu Ly.

Chiếc răng nanh sắc nhọn của anh cắn nhẹ vào cổ của cô, để lại một dấu hôn rất dễ thấy.

Làn nước lạnh từ trên vòi hoa sen cứ chảy xuống không ngừng, làm cho khung cảnh càng trở nên kích thích.

Trục Đông Quân trực tiếp xé rách chiếc váy mà cô đang mặc, đồng thời thoát ly luôn chiếc áo sơ mi vướng víu trên người xuống.
Anh khẽ thổi nhẹ vào tai cô: "Phù, ta thích ngươi."
Nghe câu này của anh mà Hạ Lưu Ly cũng phải giật mình, cô cố gắng đẩy cơ thể vạm vỡ đang áp sát lên người cô ra, "Anh vừa nói gì vậy?"
Trục Đông Quân lúc này đã bị thuốc làm mờ mắt, cộng thêm cơ thể xinh đẹp của Hạ Lưu Ly đang bày trước mắt khiến anh không thể nào nghe thấy được những lời mà cô vừa nói.

Trục Đông Quân càng bị cô đẩy ra thì hàm muốn của anh lại càng bị kích thích hơn, chạm nhẹ vào từng làn da trắng mịn trên cơ thể cô.
Anh cứ chạm môi ở đâu là lại để ở đó một dấu hôn đỏ nhẹ, làm cho Hạ Lưu Ly không nhịn được mà phải lớn tiếng trách móc anh:
"Đừng...đừng có cắn nữa, anh là chó hả?"
Trục Đông Quân khẽ cười, "Đúng vậy, ta là một chú chó vô cùng trung thành với ngươi."
Dứt lời, anh lại đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi của cô.

Bàn tay anh cũng chẳng ngoan ngoãn mà ngồi yên một chỗ, nó len lỏi qua chiếc áo ngực mà nắn bóp một cách thoải mái.

3 tiếng đồng hồ trôi qua....
Cuối cùng Hạ Lưu Ly bị anh vật làm cho kiệt sức đến bất tỉnh nhân sự, còn anh ta thì lại vui vẻ mà liếc mắt nhìn cô một cách sâu đậm.
"Thật giống một chú thỏ con, mùi vị cũng không tồi."
Anh nhẹ nhàng bế cô lên chiếc giường của mình.

Ngây ngốc nằm xuống cạnh cô như một chú cún nhỏ.

Hai người ôm nhau ngủ qua đêm một cách yên bình.
Sáng hôm sau, từng tia nắng ấm chiếu qua khung cửa sổ, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

Hạ Lưu Ly mơ màng tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Trục Đông Quân.

Hơi thở đều đặn, vết thương trước ngực của anh cũng đang hồi phục rất tốt.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chạm nhẹ vào vết thương của anh.
"Thật tốt, anh không sao rồi!"
"Ngươi lo cho ta à?"
Giọng nói trầm lặng pha trộn một chút sự ấm áp làm cho Hạ Lưu Ly giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nào ngờ đúng lúc khuôn mặt của anh cũng cúi xuống nhìn cô, vô tình họ đã chạm môi nhau.
Hạ Lưu Ly ngại đến đỏ hết cả mặt, vội vàng cách xa anh ra một chút.

Nhưng với sức phản kháng yếu ớt này của cô thì không thể nào thoát khỏi sức mạnh của Trục Đông Quân.

Anh thuận tay kéo cô lại, tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Một nụ hôn sâu đến nỗi khiến cho cô khó thở thì anh mới chịu buông tha cho cô.
Hạ Lưu Ly tức giận chất vấn anh: "Làm gì vậy? Muốn ép chết tôi à?"
Trục Đông Quân cúi xuống cắn nhẹ vào cổ của cô rồi đáp: "Không hẳn là muốn ép chết, chỉ là ta muốn ôm ngươi một chút, ở cạnh ngươi lâu hơn."
Nghe xong câu này của anh làm Hạ Lưu Ly nhớ đến câu nói mập mờ hôm qua của Trục Đông Quân.

Cô lại tò mò mà hỏi anh:
"Hôm qua anh nói thích tôi mà nhỉ? Là do tôi là đồ ăn ngon nhất của anh sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play