Lúc này, Trục Đông Quân đã không thể chịu đựng nổi cái sự ngạo mạn và tính tiểu thư khuê các của Viễn Băng Băng nữa.
Anh đưa cây kiếm lên kề sát lên cổ cô, giọng nói hầm hực của anh vang lên:
"Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, một là phá cái kết giới này, hai là tôi sẽ giết cô."
Viễn Băng Băng quen biết anh từ nhỏ, đây cũng là lần đầu tiên anh dám kề cây kiếm đó lên cổ của cô.
Mặc dù trong lòng rất đau nhưng cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ mà đáp lại anh:
"Giải trận pháp thì chỉ cần đâm thẳng cây kiếm của anh vào ngực tôi, sau đó kết giới sẽ được mở ra."
Trục Đông Quân biết thừa đây là quỷ kế của Viễn Băng Băng.
Cô ta muốn gài anh đâm cô ta để gián tiếp dựa vào trận pháp mà lập một khế ước bán thân.
Một khi anh đâm vào người cô ta, người chịu mọi lời sai khiến chính là anh chứ không phải người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt.
"Cô đừng tưởng tôi ngốc tới nỗi không biết đây là trận pháp " Hiến Máu."
Trục Đông Quân chuyển dịch cây kiếm khỏi cái cổ nhỏ của Viễn Băng Băng.
Anh không đâm thẳng vào ngực cô ta ngay lập tức, mà ngược lại, Trục Đông Quân đã đâm kiếm thẳng vào ngực của bản thân.
Dòng máu ác ma từ từ chảy xuống sàn nhà, hiện lên trận pháp mà Viễn Băng Băng đã bày ra.
Hành động thiếu suy nghĩ này của anh khiến cho Viễn Băng Băng phải choáng ngợp, cô sợ hãi nắm chặt lấy cổ tay anh, không cho anh rút thanh kiếm ra, nếu không dù là một ác ma thì anh cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn đến tính mạng.
"Anh điên rồi sao? Vì một nữ nhân loài người mà muốn chết rồi à? Cô ta đáng được như vậy sao?"
Trục Đông Quân mặc kệ những lời nói của Viễn Băng Băng, anh hất thẳng tay cô sang một bên sau đó nắm chặt lấy thanh kiếm mà trả lời cô:
"Cô là người ngoài thì làm sao có thể hiểu được chứ!"
Trong nháy mắt, thanh kiếm đã được anh dứt khoát rút ra một cái, máu bắn tung tóe lên khu vực xung quanh.
Quần áo sạch mà hồi sáng anh mới thay cũng đã ướt đẫm bởi dòng máu của anh.
Trục Đông Quân đâm mũi kiếm xuống chính giữa trận pháp, đó cũng chính là vị trí mà anh đang đứng.
[...]
Hàn Sở Trạch ở ngay trong căn phòng của chính bản thân, đang dần dần bị con dị vật nuốt chửng mà không thể phản kháng được.
Vốn dĩ anh chỉ cần triệu hồi cây lưỡi hái tử thần lên, một nhát chém chết dị vật, tuy nhiên sự sợ hãi đã lan lên khắp tâm trí anh.
Những kí ức đau khổ khi còn làm người của anh đang hiện về một cách vô cùng rõ ràng.
Cảnh cha mẹ bị dị vật đâm chết hoặc ngay chính em trai cũng dị vật điều khiển, lúc đó, anh đã cầm dao lên đâm chết em trai của bản thân khi nó còn đang hấp hối trong vòng tay anh.
Từ lúc nào, dị vật đã đi vào trong phòng anh thông qua khe hở ở dưới chân Hàn Sở Trạch.
Trước mặt anh hiên lên hình ảnh người em trai của hàng nghìn năm trước.
Nó cười một cách man rợ nhìn anh với cặp mắt trống rỗng nhưng bên trong lại thể hiện rất rõ sự thích thú khi thấy anh đau khổ.
Nó từ từ tiến đến gần con mồi rồi thì thầm:
"Anh à, anh đã giết em mà đúng chứ...!vậy anh nên sống trong đau khổ chứ không phải trong căn biệt thự sang chảnh như thế này."
Cơ thể anh càng bị chất nhầy nhợn ghê tởm của nó bóp chặt hơn.
Chân anh như bị tiêm thuốc tê vậy, nó mất cảm giác hoàn toàn làm anh mất thăng bằng mà khụy xuống sàn nhà, khuôn mặt toát hết mồ hôi, đôi mắt tội lỗi nhìn dị vật ăn mòn bản thân.
Tưởng chừng như cái chết sặp ập đến thì hai nhát chém bất ngờ xuất hiện sau cánh cửa.
Nó đã phá tan cái cửa gỗ, đồng thời đẩy lui dị vật tránh xa khỏi cơ thể của Hàn Sở Trạch.
Nó tức giận chửi lớn:
"Là đứa nào? Đứa nào cả gan cướp bữa ăn của ta?"
Người bước vào trong phòng không ai khác chính là Hạ Lưu Ly, trong tay cô còn cầm thanh kiếm trắng có tung tích bí ẩn.
Cô cúi xuống đỡ Hàn Sở Trạch đứng dậy.
"Anh không sao chứ? Đây là dị vật ăn kí ức đau khổ, quá khứ càng thảm thương thì nó càng mạnh lên."
Hàn Sở Trạch lúc này đã lấy lại được tinh thần của bản thân.
Anh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc đang bị rối loạn.
Chỉ thấy anh triệu hồi cây lưới hái, chém thẳng về phía dị vật trước mắt.
Trong nháy mắt nó bị lưỡi hái chia làm hai nửa, tan thành cát bụi.
Trước khi tan biến, nó còn đặc biệt gửi một lời nói đến hai người:
"Dù ta có chết thì các người cũng sẽ bị kẹt trong ảo cảnh này mãi mãi..."
Giống như lời mà dị vật đã nói, quả thật hai người vẫn bị mắc kẹt trong ảo cảnh.
Cơ thể Hàn Sở Trạch bắt đầu có dấu hiệu kì lạ, da của anh bắt đầu đen lại, anh đang bị chất độc của dị vật vừa nãy ăn mòn.
Hạ Lưu Ly nhanh chóng dìu anh lên giường nghỉ ngơi.
Cô lấy thanh kiếm rạch cổ tay của bản thân để cho tử thần uống máu của mình.