Chỉ thấy hắn từ từ đưa tay lên hướng về phía nữ hoàng, cơ thể cô ấy cũng di chuyển theo tay của hắn.
Nhị Thần Đẳng phất nhẹ tay, nhốt nữ hoàng quay trở lại cái lồng sắt.
Đôi mắt hắn chuyển dời về phía các tinh linh khác.
Hắn định sẽ một lần nữa nhốt họ lại, tuy nhiên bây giờ vị trí mà bọn họ đang đứng đã tạo nên một trận pháp.
Ánh sáng trận địa phát sáng, giữ chân Nhị Thần Đẳng lại, sức mạnh ác ma của hắn cũng bị phóng bế, không thể sử dụng được.
Lần trước hắn có thể dễ dàng bắt các tiểu tinh linh lại cũng nhờ một phần sức mạnh của dị vật trên cơ thể Mộng Dao.
Bây giờ mất đi sự trợ giúp đó nên hắn có chút khó khăn khi đối phó với một đám tinh linh này.
Hạ Lưu Ly nhân lúc cơ thể hắn không thể cử động được, liền lao đến đâm xuyên qua trái tim ác ma của hắn.
Thế nhưng, điều mà cô bất ngờ nhất chính là hắn không có thần hồn.
Cô nhận thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng rút tay ra.
Cũng may cánh tay cô đã rút ra an toàn, tuy nhiên da cô đã bị cào xước rất nhiều, máu thần nữ cũng đã bị hắn hấp thụ một ít.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể hắn biến đổi, đầu mọc một cái sừng nhọn đen xì, sau lưng mọc ra đôi cánh đen.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đập cánh một cái, trận pháp bị phá vỡ, các tinh linh cũng nhanh chóng trốn vào một góc an toàn.
Nhị Thần Đẳng uống được máu của thần nữ, thì sức mạnh cũng đã tăng lên không ít.
Hắn sảng khoái nhìn về phía Hạ Lưu Ly.
"Thật ngon! Ta sẽ đánh chén hết ngươi, sẽ không để phí giọt máu nào đâu."
Nhị Thần Đẳng định một quyền bóp nát đầu của Hạ Lưu Ly, thế nhưng một lưỡi kiếm từ trên giáng xuống, chặt đứt bàn tay bẩn thỉu của hắn.
Nhị Thần Đẳng cảnh giác lùi về sau.
Thanh kiếm đâm thẳng xuống đất, tạo ra một lỗ hổng trên trần nhà.
Ánh trăng chói lọi xuống vùng đất ẩm ướt ấy, theo đó hình bóng của một ác ma vĩ đại xuất hiện trước mắt Hạ Lưu Ly.
Trục Đông Quân đã tiếp đất an toàn, cả người anh toàn là mùi máu, cánh tay trái cũng đã bị thương khá nặng, máu cứ chảy không ngừng.
Trục Đông Quân liếc nhìn Hạ Lưu Ly.
Đôi mắt đỏ của anh trông thật đáng sợ khiến cô phải co rúm người lại.
Anh nhìn thấy vết thương ở trên cổ của cô mà trong lòng tự nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Ánh mắt anh lại hướng về phía Nhị Thần Đẳng.
"Ngươi được lắm! Cả người của ta mà cũng dám động vào sao?"
Uy áp tỏa ra từ người của Trục Đông Quân làm cho Nhị Thần Đẳng có chút sợ hãi, chân hắn không kiềm được mà cứ run lên bần bật.
Tuy nhiên, bây giờ đại ác ma trước mặt cũng đã bị thương bởi con quái vật cây kia rồi, nên bây giờ Nhị Thần Đẳng vẫn có ưu thế hơn so với anh.
Hắn không kiêng dè gì mà lao đến tấn công anh bằng thanh quỷ kiếm trong tay mình.
Trục Đông Quân rút cây huyết kiếm khỏi mặt đất, tiến lên chiến đấu với hắn.
Mặc dù đang bị thương nhưng anh vẫn dư sức mà xử lý một tên ác ma điên cuồng này.
Chỉ thấy Trục Đông Quân vung kiếm lên, kết hợp với tốc độ thần sầu của mình, chém đứt đầu của Nhị Thần Đẳng trong nháy mắt.
Anh khinh bỉ nhìn cái đầu hắn từ từ khỏi xuống đất, "Thật kinh tởm! Không biết tự lượng sức mình."
Hạ Lưu Ly nhanh chóng cảnh báo anh: "Đừng lơ là, hắn chưa chết đâu!"
Quả đúng như lời cô nói, đầu của hắn đang dần kết nối lại với cái thân thể kia của bản thân.
Trục Đông Quân lại tiếp tục tặng cho hắn thêm vài nhát kiếm nữa, khiến cơ thể và đầu của hắn bị băm thành nhiều mảnh.
Máu me lênh loáng hết khu vực xung quanh đó.
Bất chợt, một bàn tay nhỏ cướp lấy dao trong tay Hạ Lưu Ly, kề nó ngược lại lên cổ của cô.
Mộng Dao đã tỉnh lại, nhưng đây chỉ là dị vật đang đang điều khiển lý trí của cô ta mà thôi.
Vẫn là đôi mắt vô hồn ấy, nó liếc nhìn Trục Đông Quân rồi ra một điều kiện:
"Thả anh ấy ra, nếu không thì con ả này cũng sẽ bỏ mạng đấy!"
Trục Đông Quân ôm mặt cười lớn, làm cho Mộng Dao có chút dao động, "Ngươi cười cái gì?"
Trục Đông Quân lạnh lùng đáp: "Ha! Ta cười vì sự ngu ngốc của ngươi đó!"
Dứt lời, đầu của Mộng Dao bị chém đứt từ lúc nào không hay.
Cái đầu cô ta lăn long lóc xuống sàn nhà, máu cũng theo con đường đó mà trải khắp chiếc giường.
Hạ Lưu Ly nhân lúc dị vật vẫn chưa khôi phục được, liền quay người lại, xuyên thẳng tay qua trái tim của Mộng Dao.
Quả nhiên, bên trong trái tim không những có thần hồn của dị vật còn có cả thần hồn của Nhị Thần Đẳng.
Cô thẳng tay bóp nát nó không chút thương tiếng.
Ánh sáng của thần nữ chiếu sáng khắp cả căn hầm, cơ thể của Mộng Dao và Nhị Thần Đẳng cũng tàn theo mây gió, trở về với cát bụi.
Mọi chuyện đã kết thúc, Trục Đông Quân tiến đến cạnh cô.
Đôi mắt thần sầu của anh cứ nhìn cô chằm chằm rồi gục ngã xuống sàn nhà nhanh chóng.