Hạ Lưu Ly cố gắng trấn tĩnh lại nỗi sợ hãi của mình.
Một lúc sau, cô đã có thể đứng dậy được, leo lên giường nằm nghỉ.
Đôi mắt cô lại cứ nhìn lên cái trần nhà màu nâu kia mà đăm chiu suy nghĩ.
Nếu cô sử dụng thần lực giúp ác ma thì cô sẽ dần bị thần lực ăn mòn cơ thế.
Điều này sẽ không thể thay đổi dù là ở quá khứ hay tương lai, cô vẫn sẽ chết.
Nhưng cô cảm thấy sợ hãi gì cả.
Cuộc sống của cô cũng chẳng còn gì để có thể luyến tiếc hay níu kéo, chết đi thì đã sao? Chỉ cần báo thù được tên tra nam Bối Hạ Cảnh thì tất cả đều xứng đáng.
Còn về trái tim thuần khiết, cô sẽ bóp nát nó trước khi chết, như vậy sẽ chẳng có ai được lợi dụng nó nữa.
[...]
Tại biệt thự của chiến thần, anh vẫn đang miệt mài ngồi nhìn cái thấp trấn yêu đã bị nứt của Trục Đông Quân.
Đối diện anh là một ông lão, tóc đen xì, đôi mắt trắng xóa, trắng đến nỗi không thể nhìn thấy đồng tử của ông ta.
Khoác bộ đồ của một vị thần quan, màu đen của bóng tối, toát lên một cái gì đó rất u ám.
"Thần gây chiến, ông chắc chắn rằng Trục Đông Quân sẽ dọn dẹp tàn dư của bọn yêu ma này chứ?"
Thần gây chiến là vị thần gây ra tranh chấp giữa con người với con người.
Ông ta được tao ra từ lòng ham m.uốn và tham vọng vô đáy của con người.
Chính nhờ vào điều đó mà con người phát triển nên đất nước của bọn họ với những công nghệ tiên tiến mới nhất, hiện đại nhất.
Chuyện phá hủy tháp trấn yêu cũng là ý kiến của ông ta.
Thần gây chiến thích chiến tranh và cũng rất ghét đại ác ma Trục Đông Quân.
Chính vì vậy hắn đã bắt tay với chiến thần để loại trừ anh khỏi thế gian này.
Ông ta nghiêm túc đáp: "Tất nhiên rồi, đây là nghĩa vụ của ngài ấy mà! Ngài cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ được sắp xếp theo đúng như kế hoạch mà chúng ta đã vạch ra."
Bối Hạ Cảnh liếc mắt nhìn ra ngoài, "Hừm...!trăng đêm nay đúng là rất đẹp đấy!"
[...]
Sáng hôm sau, ánh nắng ban của ấm áp chiếu qua từng khe cửa.
Tiếng chim hót líu lo nghe vô cùng nhộn nhịp và vui tai.
Hạ Lưu Ly cũng đã thức dậy đón chào một ngày mới.
Cô được hai thị nữ của mình giúp thay quần áo cùng với chải đầu tóc sao cho hợp mắt của Trục Đông Quân.
Chỉ trong thời gian ngắn, Hoa Quỳnh và Khả Ái đã lột xác cho cô từ một người u ám trở thành một cô gái quyến rũ và xinh đẹp.
Mái tóc đen bồng bềnh được cột lên gọn gàng, kết hợp với chiếc váy màu hường xinh xắn càng tôn lên nước da trắng của cô hơn.
Hạ Lưu Ly từ tốn bước xuống lầu để dùng bữa sáng.
Khi cô đi vào phòng ăn, Trục Đông Quân đã ngồi ở đó từ lúc nào không hay.
Anh ta bận mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc cà vạt màu đen, trùng màu với chiếc quần của anh.
Mái tóc đen ngắn được vuốt keo, tạo nên một đường cong hoàn chỉnh.
Cái vẻ đẹp trai hút người này của anh đã đánh đổ rất nhiều cô gái trong thành phố, thế nhưng đối với Hạ Lưu Ly thì lại khác.
Cô đã miễn dịch với sự hào nhoáng, choáng ngợp của anh.
Dù sao thì một người con gái nhìn thấy ác ma đẹp trai giết quái vật trước mặt mình rồi, làm sao mà nảy sinh ra thiện cảm được.
Hạ Lưu Ly bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn, đối diện với Trục Đông Quân.
Quả không hổ danh là một bá đạo tổng tài giàu có, món ăn trên bàn cũng phải hơn mười món, trong khi đó chỉ có hai người ăn.
Đã thế, đây lại còn là những nguyên liệu đắt tiền, không phải ai cũng có thể mua được.
Vậy mà anh ta vung tay một cái là đã có được, ăn như rau muống dễ thấy ngoài chợ ấy.
Hạ Lưu Ly cũng chẳng thèm quan tâm nữa, dù sao thì người tốn tiền là anh ta, còn người hưởng thụ là cô mà.
Được ăn một bữa cơm miễn phí thì dại gì mà không ăn.
Cô cầm đũa lên dùng bữa, nếm thử từng món trên bàn.
Món nào món nấy cũng đều ngon bá cháy làm cô ăn không ngừng nghỉ.
Chỉ vài phút sau, nửa bàn ăn đã bị cô xơi hết sạch.
Sức ăn này của Hạ Lưu Ly làm cho Trục Đông Quân cũng phải bật cười.
Tiếng cười giòn rụm của anh làm cô có chút xấu hổ.
"Anh cười cái gì? Chưa thấy hổ đói ăn cơm bao giờ à?"
Trục Đông Quân đặt tách cà phê của mình xuống bàn, một tay chống cằm nhìn về phía cô, "Không, ta mới được chiêm ngưỡng rồi!"
Hạ Lưu Ly hiểu rõ câu nói này của anh là đang ám chỉ cái tính ham ăn của cô.
Một người phóng khoáng như cô cũng chẳng thèm chấp một tên cuồng giết quái vật và căm ghét con người như anh.
Cô từ tốn lau miệng, uống hết cốc nước bên cạnh đĩa ăn.
Hít thở thật sâu hỏi anh:
"Hôm nay tôi cần làm gì không? Hay tôi phải đi ra ngoài kiếm tung tích quái vật giúp anh?"
Trục Đông Quân tựa người vào ghế, anh không vội trả lời câu hỏi của cô ngay.
Ra hiệu cho quản gia đưa cho cô một sơ yêu lí lịch mới..