Lệ Nam đưa tay xoa đầu đứa nhỏ lại không kịp che giấu đi suy nghĩ của mình bị đứa nhỏ nhìn ra.
" Đừng thương hại em "
Câu này nói xong cả bốn người đều sững sờ tính cả Thẩm Giao Giao vừa mới đi đến cũng nghe thấy.
Trong một khắc khi cây nói phát ra Khương Bất Dạ cũng không biết là mình nói hay phản ứng của nguyên chủ khi nhìn ra tâm tư kia, cậu chỉ biết cả cậu và nguyên chủ đều ghét người khác thương hại mình.
Thà cứ để mặc không quan tâm còn hơn cố tỏ ra thương hại.
" Khụ..
Xin chào.
" Để làm dịu bầu không khí ngượng ngùng căng thẳng này Thẩm Giao Giao đành ho hai tiếng rồi chào hỏi.
" Chào chị " Thẩm Giao Giao lớn hơn cậu 1 tuổi.
Lệ Nam và Cố Bắc Thượng chỉ gật đầu.
Lệ Nam vòng tay qua khoác vai, dựa người vào Khương Bất Dạ " Anh là thương em thật lòng nha "
Khương Bất Dạ tỏ vẻ khinh bỉ bĩu môi nhìn từ trên xuống dưới Lệ Nam ánh mắt 3 phần soi xét 7 phần như 3.
" Này ánh mắt gì đây ? " Lệ Nam rút tay đứng thẳng mặt cau mày có.
" Tạm tin " Như là đánh giá xong rồi Khương Bất Dạ gật gật đầu vẻ mặt miễn cưỡng tin tưởng.
Thẩm Giao Giao nhìn tình cảnh này thì cười khẽ, Cố Bắc Thượng nhìn chằm chằm cô, Khương Bất Dạ và Lệ Nam tự biến mình thành quần chúng rất tự giác ngồi xổm xuống nhìn hai người họ.
Lúc này Thẩm Giao Giao ngước lên nhẹ nhàng vén mái tóc ra sau tai, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Cố Bắc Thượng một cách dịu dàng.
Cố Bắc Thượng nhíu mày rời tầm mắt lại bị Khương Bất Dạ thì thầm vào tai Lệ Nam là hắn đang ngại ngùng không dám nhìn thẳng, Lệ Nam cũng gật gật.
Cố Bắc Thượng vô tình nghe thấy quay sang nhìn hai người, Khương Bất Dạ thì thầm vào tai Lệ Nam hắn đang cầu cứu.
Hai người cùng nhau lắc lắc đầu ý sẽ không giúp.
Cố Bắc Thượng : ...
Đang định đứng lên thì Lệ Nam bị Cố Bắc Thượng đạp một cái ngã xấp, Khương Bất Dạ còn chưa kịp phản ứng đã bị túm cổ nhấc lên đem tới ghế sopha các bậc phụ huynh đang ngồi nói chuyện.
Lệ Nam bị đạp ngã chổng vó và Thẩm Giao Giao bị bơ đẹp cùng đơ người rồi Lệ Nam mới hậm hực đi đến.
Khương Bất Dạ ngồi ở ghế dùng tay đặt trên ghế nhẹ vẫy vẫy, Lệ Nam bắt được tín hiệu đi lại ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu.
" Có vẻ như Tiểu Dạ và Nam Nam rất thân nhau nhỉ ? " Thẩm Gia vừa nhìn thấy Lệ Nam ngồi xuống cạnh Khương Bất Dạ thì nhìn híp mắt nhìn hai người.
Khương Bất Dạ làm bộ không nhìn ra ý trong mắt ông ta " Vâng, bọn cháu là anh em thân nhau từ nhỏ "
Thẩm Gia cười " Lại còn biết nhau từ nhỏ chắc chắn tình cảm cũng rất sâu đậm, nhìn hai đứa cũng rất hợp "
Lời này nói xong tất cả đều nhíu mày, con gái ông ta cúi thấp đầu bọn họ đều hiểu thứ tình cảm kia là gì, ông ta nói còn mang theo chế giễu.
Bỗng Khương Bất Dạ cười tươi lên
" Đúng vậy, quả thật bọn cháu rất thân, tình cảm anh em sâu đậm và chắc chắn sau này lớn lên sẽ vẫn là anh em tốt ít nhất là không phản bội nhau đâu " Khương Bất Dạ nói xong còn bày ra vẻ ngây thơ, trừ hai cha con họ Thẩm ra ai cũng giãn mày mang theo ý cười, cũng ngạc nhiên vì cậu vậy mà biết.
Câu nói kia tưởng chừng như là vu vơ đơn giản nhưng thật chất không phải vậy.
Việc Thẩm Gia không ngại phản bội bạn nối khố để đoạt được danh lợi quyền lực như ngày hôm nay trong giới thượng lưu này có không ít người biết, lúc bị lưu truyền ra ngoài cũng là khoảng thời gian khó nhất của ông ta.
Cố gượng cười nói thêm vài câu nữa ông ta liền chạy mất.
Khương Bất Dạ duỗi người cầm quả táo cắn một to nằm bò ra ghế.
" Sao con biết chuyện này ? " Lý Duệ nhấc đầu cậu lên đặt lên đùi mình.
" Con vô tình biết được thôi " Khương Bất Dạ đạp đạp Lệ Nam ý bảo y ngồi dịch ra.
Thấy cậu có vẻ mệt mỏi không muốn trả lời bà liền kêu cậu về phòng ngủ.
" Vẫn như cũ chứ ? " Cố Nhất đứng lên nói với Lệ Lam.
Lệ Lam cười ha hả đi theo.
" Hai ông đừng có chơi cờ qua đêm đó " Lý Duệ lắc đầu, thỉnh thoảng lại vậy " Mấy đứa đi ngủ đi "
Thật ra là vì cậu ngủ say quá nên trưa nay không dậy ăn cơm, vừa nãy là cơm tối.
" Vâng "
" Tiểu Dạ ..
" Lý Duệ nhẹ giọng gọi cậu, trong giọng nói có chút kì vọng.
" Thật xin lỗi mẹ " Khương Bất Dạ lắc đầu nói xin lỗi rồi về phòng để lại Lý Duệ có chút khổ sở bất lực và Cố Bắc Thượng cùng Lệ Nam là hai mặt ngơ ngác mù mịt khó hiểu.
" Chuyện gì vậy ạ ? " Lệ Nam cái con người này tính tò mò rất cao.
" Không có gì, hai con mau đi nghỉ đi.
Lệ Nam ngày mai cùng hai em đi mua đồ dùng nhé " Lý Duệ đi lên cầu thang đối diện nói.
" Vâng " Nói xong thì bị đẩy về phòng.
Khương Bất Dạ mặc dù buồn ngủ nhưng ngủ không nổi hoặc là không dám ngủ, cậu sợ ngày ấy lại tái diễn lần nữa.
Nhớ tới vẻ mặt Lý Duệ cậu quyết tâm muốn thử lần nữa, cậu không uống thuốc an thần.