Khương Bất Dạ giật mình khi tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, cậu ném viên thuốc ra ngoài cửa sổ rồi mới chậm rãi đứng dậy phủi quần áo đi đến mở cửa.
" Anh ? Có chuyện gì sao ? "
" À ...!anh muốn thông báo một chút.
Chúng ta sẽ chuyển đến ký túc xá trường để thuận tiện cho việc đi lại và học hành.
" Hắn nói những lời này thật chậm chạp, vừa nói vừa chú ý quan sát biểu cảm của cậu.
Thấy cậu chỉ lộ vẻ ngạc nhiên hắn liền thở phào một hơi.
" Ký túc ? "
" Đúng vậy.
"
Khương Bất Dạ nghĩ nghĩ một chút cũng không có ý kiến gì.
Như vậy quả thật thuận tiện hơn nhiều, người trong nhà cũng không cần phải đi đón mà còn được ngủ thêm một đoạn thời gian.
" Vậy bao giờ thì chuyển ạ ? "
" Không cần gấp đâu, cuối tuần này.
" Thấy Khương Bất Dạ nhướn mày, vẻ mặt hình như không đúng lắm nhìn mình hắn mới suy nghĩ lại cậu vừa nói.
Ồ, ngày mai là cuối tuần.
" ....!" Hắn mím môi nhìn cậu rồi bổ sung " Không cần vội, ngày mai lại chuyển.
"
" Triệu Uy và anh Triệu Thạc đã biết chưa ? "
" Họ ? " Cố Bắc Thượng kinh ngạc, phút chốc bật thốt theo " Bọn họ biết làm gì ? "
" Hả ? " Khương Bất Dạ sửng sốt nhìn hắn.
" À à, ha ha.
Ý anh là, chú Triệu chắc chắn sẽ không đồng ý cho bọn họ chuyển đến ký túc đâu."
" Là vậy à.
"
" Chính là vậy.
" Cố Bắc Thượng gật gật đầu chắc nịch.
" Là vậy sao ? "
" Chính là ...!Triệu Uy ? " Hắn vốn theo bản năng định trả lời lại kịp thời nhận thấy giọng nói thập phần không đúng.
Vừa quay đầu đã thấy hai con kì đà đứng lù lù bất động khuôn mặt vi diệu nhìn hắn.
Cố Bắc Thượng : ....!
Ai đó làm ơn nhốt hai con kì đà cản mũi này lại !!!
" Ây, bảo bối tôi lại đến thăm cậu đây.
" Triệu Uy trực tiếp bỏ qua ánh mắt như phóng ra lửa điện đang nhìn chằm chằm bản thân mình của Cố Bắc Thượng mà giang tay lên đi lại chỗ Khương Bất Dạ.
Cố Bắc Thượng chuyển mục tiêu sang Triệu Thạc đang ung dung đứng một bên.
Anh trực tiếp huýt sáo quay đầu đi nhìn xung quanh.
Khương Bất Dạ cười cười đẩy Triệu Uy ra.
" Cậu không đi học à ? "
" Thiếu bảo bối tôi học không nổi a.
" Cậu ta còn nháy nháy mắt thả thính với cậu làm người nào đó nhìn thấy tức điên lên.
Khương Bất Dạ đương nhiên không để ý đến mà mở to cửa phòng ra bảo họ vào.
Cố Bắc Thượng tiến lên đi ngang hàng với Triệu Uy thúc vào tay cậu ta một cái.
" Làm gì ? " Triệu Uy liếc hắn nhỏ giọng hỏi.
Cố Bắc Thượng nở một nụ cười đầy gian xảo, khuôn mặt đắc ý " Nếu ngày mai cậu còn muốn xuống giường thì tránh xa em ấy một chút.
"
" Anh có ý gì ? " Triệu Uy dừng lại bước chân nhíu mày hỏi hắn.
" Cậu không phải rõ nhất à ? " Nói xong hắn giơ điện thoại lên lắc lắc.
Là một đoạn video hắn vừa mới quay lại cảnh Triệu Uy thả thính Khương Bất Dạ còn chu chu mỏ nháy mắt.
Triệu Uy trợn tròn mắt dậm chân.
" Làm sao vậy ? Sao không vào đi ? " Khương Bất Dạ đợi mãi chưa thấy họ vào phòng liền cất tiếng hỏi.
" Vào ngay đây.
" Cố Bắc Thượng cười khkhích Triệu Uy rồi nhanh chóng chạy vào bên trong.
Triệu Thạc chứng kiến tất cả đi qua thì thở dài vỗ vai em trai động viên bởi anh biết kiểu gì đoạn video kia cũng sẽ bị gửi đến tay Ngô Cận.
Triệu Uy cắn môi thầm chửi thề trong lòng một cái rồi cũng hậm hực đi vào trong phòng.
Bốn người ngồi xếp bằng trên thảm lông trước màn hình TV.
Kết nối máy chơi game rồi cùng chơi.
" Chia đội đi.
" Triệu Uy nắm lấy tay Khương Bất Dạ " Tôi với Dạ Dạ một đội.
" Lời này rõ ràng là nói với Cố Bắc Thượng.
" Dựa vào cái gì ? " Hắn thực sự muốn đá sinh vật này về nơi sản xuất ngay bây giờ.
" Dựa vào hai người bọn tôi bằng tuổi.
" Cậu ta ngẩng cao đầu liếc Cố Bắc Thượng.
" Nhưng tôi là anh trai em ấy.
"
" Tôi là bạn thân cậu ấy.
"
" Tôi có thể gánh đội.
"
" Tôi ...!"
" Dạ Dạ, anh ta hung tớ.
Dạ Dạ bảo bối cùng đội với tớ đi mà.
" Thấy đối với Cố Bắc Thượng không được cậu ta liền làm nũng ôm tay Khương Bất Dạ lắc lắc.
" Không được, Dạ Dạ cậu ta chơi dở lắm.
"
" Tôi...!tôi cùng đội với Triệu Thạc.
Nào, anh Triệu Thạc qua đây.
" Cậu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh gọi anh sang.
Triệu Thạc ngơ ngác, kẻ bị lãng quên là anh cuối cùng cũng được soát độ tồn tại rồi à ? Nhưng được chú ý theo kiểu này anh kì thực không lường trước được.
Cứ như vậy việc chung đội đã được quyết định.
Hai đội đối đầu với nhau.Triệu Uy chơi game thực sự là tệ đến không nỡ nhìn, ban đầu Cố Bắc Thượng còn cói gánh đội cùng hai người kia đấu nhau.
Thật ra chỉ đấu với mỗi Triệu Thạc thôi và hầu hết đều mất mạng do bị Khương Bất Dạ bắn trúng.
Dần dà hắn trở nên thiếu kiên nhẫn nên cùng Triệu Uy lời qua tiếng lại mấy câu rồi bắt đầu mắng nhau và giờ thì họ ...!đang choảng nhau.
Hai người cùng một đội điên cuồng rút súng bắn đối phương rồi có bao nhiêu lựu đạn đều ném hết ra.
Còn đội đối thủ thì đứng ngây ngốc nhìn hai người bắn nhau chết, lại hồi sinh, lại chết rồi lại hồi sinh, ...!cứ như một vòng tuần hoàn vậy.
Khương Bất Dạ và Triệu Thạc nhìn nhau không biết nên nói gì mới được.
Cố Bắc Thượng ném luôn điều khiển xuống thảm lông rồi rút điện thoại ra.
Triệu Uy ngửi thấy mùi nguy hiểm muốn cướp điện thoại lại vô tình gửi đi.
Mà Ngô Cận hình như cũng đang rảnh nên vừa nhắn đã xem luôn.
Triệu Uy đổ mồ hôi hột ai oán trừng mắt lườm Cố Bắc Thượng.
Quả nhiên chỉ ít giây sau điện thoại liền reo lên.
Ngô Cận gọi.