Khói thuốc bay lên làm mờ tầm mắt nhìn ra xa xa của hắn, vô tình quay đầu lại thấy phòng bên cạnh vốn phải tắt đèn nhưng bây giờ lại sáng.
Hắn dập tắt điếu thuốc đang hút dở, đi lại gần với ban công bên kia hơn.

Hắn thấy một bóng người nhỏ nhắn chìm trong bóng tối bị cái lạnh thổi vào cũng không phản ứng.

Người đó đứng đưa lưng về phía hắn nên không biết có người đang nhìn mình.
Bóng lưng cô độc lại hình như có chút mệt mỏi đứng thẳng trước cơn gió lạnh, mái tóc đen đung đưa theo gió.
Khương Bất Dạ bỗng vươn tay lên như muốn chạm vào những vì tinh tú trên bầu trời đêm.

Bàn tay trắng nõn cứ vươn lên một lúc lâu rồi nói
" Ba, mẹ con sẽ sống thật tốt.

Con nghe người ta nói khi mất đi sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời dõi theo và soi sáng cho người thân của mình, ...!" Dừng lại chút cậu nói tiếp " Nếu hai người có nhìn thấy con vậy tối nay có thể về thăm con không? Trong mộng ấy, con thật sự rất nhớ hai người.

Đã mấy năm rồi cả nhà ba người chúng ta không được gặp nhau nhỉ ? Hm...!mấy năm? Hay là mấy chục năm? " Cậu là đang nói đến cả kiếp trước.
" À đúng rồi, ba mẹ.

Hai người cũng không cần bận tâm về con đâu, hai người cứ đi đi con ở đây rất tốt, mẹ Cố ba Cố, còn có anh trai đều rất yêu thương con, cả chú Trần nữa.

"
Khi vừa nãy cậu nói muốn ba mẹ về thăm nhưng lúc này lại nói họ không cần bận tâm, cứ đi đi bởi cậu vừa nhận ra rằng ngay cả tư cách để gọi hai tiếng ba mẹ cậu cũng không có.

Cậu trốn tránh, cậu sợ hãi vì ...!cậu là kẻ sát nhân, cậu cướp đi quyền được sống sót của con trai họ, cậu còn không biết họ trông như thế nào.
Cánh tay đang giơ cao bất giác thu lại, cậu cười tự giễu rồi ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó lại hút thuốc.
Đang đứng ngẩn ngơ nhìn cậu bỗng hắn chú ý tới hành động kia quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn mà nhíu mày một cái quay người lặp tức sang phòng bên cạnh.

Khương Bất Dạ đúng là đã đi ngủ rồi nhưng vì mơ thấy giấc mơ ấy nên mới tỉnh giấc và không thể ngủ được nữa nên mới ra đây.

Đang đứng hút thuốc bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, mau chóng dập tàn thuốc, để lại rượu trên bàn rồi đóng cửa ban công, kéo rèm.

" Có chuyện gì thế anh ? " Khương Bất Dạ làm bộ đang buồn ngủ ngáp một cái mở cửa.
" Cho anh vào ? " Cố Bắc Thượng nghiêm mặt đứng ngoài cửa nhíu mày nhìn cậu.

Mặc dù khó hiểu nhưng cậu vẫn tránh sang một bên.

" Em hút thuốc? "
Vừa mới đóng cửa cả người cậu khi nghe thấy lời này đều cứng đờ, chưa kịp trả lời Cố Bắc Thượng đã ép sát lưng cậu ngửi ngửi rồi nói " Còn có cả rượu nữa ? "
Khương Bất Dạ giật mình, lúc sử dụng hai thứ này cậu đã đóng cửa và đi ra ngoài ban công để tránh bị ám mùi, sao mà Cố Bắc Thượng có thể biết?

" Đừng dùng đến, nó không tốt ...!"

Đợi đã, Khương Bất Dạ quay người úp thẳng mặt vào người hắn ngửi lại khiến hắn ngạc nhiên quên cả phản ứng, câu đang nói bị cắt ngang cũng không để ý.
" Anh cũng hút thuốc ? Và uống rượu nữa ? Người anh có mùi này.

" Cậu kéo áo hắn lên lại ngửi ngửi " A còn có mùi sữa tắm thiệt thơm "

Nhận ra Khương Bất Dạ không được bình thường cho lắm hắn dùng hai bàn tay áp lên má cậu kéo cậu ngẩng đầu lên.

" Em say ? "

" Em mới không có !" Cậu bỗng gắt lên sau câu hỏi của Cố Bắc Thượng, tửu lượng cậu tốt như vậy sao có thể nói say là say chứ ? Đây là đang sỉ nhục cậu ? Hừ!!!
Nhìn thiếu niên trước mặt bắt đầu tỏ ra giận dỗi với khuôn mặt đã phiếm hồng và ánh mắt dần trở nên mông lung đọng đầy nước mắt như là tùy thời đều có thể rơi xuống hắn bỗng bất lực không biết nói gì.

" Không phải chỉ ngửi ngửi một chút thôi sao ? " Khương Bất Dạ khịt mũi, không thì cho ngửi lại nè.

Đúng là say thật rồi, sau đó như nghĩ ra điều gì đó hắn nói
" Vậy em cũng cho anh ngửi lại đi ? "

Giống như không nghĩ tới Khương Bất Dạ vậy mà thật sự kéo cổ áo cho hắn ngửi, mắt Cố Bắc Thượng mở to sau đó liền dúi mặt vào cần cổ trắng trẻo mềm mại của cậu, hai tay một tay ôm eo cậu, một tay để trên lưng.
Khương Bất Dạ thấy thế thì không biết nghĩ cái gì rồi bỏ áo xuống rồi cũng ôm lấy hắn vỗ vỗ.

Cố Bắc Thượng lại phát hiện hắn và cậu thế mà lại dùng chung một loại sữa tắm hương bạc hà thơm mát nhưng sao ở trên người Khương Bất Dạ lại biến thành một loại mùi hương quyến rũ mời gọi như vậy?

Ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì hắn liền muốn ngẩng đầu rời ra nhưng xúc cảm thực sự quá tốt hắn lưu luyến.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều vang lên trên đỉnh đầu hắn mới ngẩng mặt dậy.

Khương Bất Dạ ngủ rồi, cứ đứng thế mà ngủ.

Cố Bắc Thượng bế cậu lên đem đến trên giường rồi kéo chăn đắp cho cậu, xong xuôi mới Xoay người ra ngoài ban công dọn dẹp tàn thuốc và rượu.

Hắn giật mình khi phát hiện cậu đã uống hết cả một chai có nồng độ tương đối cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play