Thượng Chi Đào lên đường từ sáng sớm hôm sau. Trước khi đi, cô mới nhận ra về mặt bản chất cô không thích tiễn biệt. Cô ghét phải ôm ấp hay khóc lóc ở chỗ đông người qua lại, cứ đi một cách thảnh thơi thoải mái thế này tốt biết bao.
Tôn Vũ hỏi cô, vì sao cô lại chọn đến tạm trú ở nơi khác khi hai người vừa bắt đầu yêu, chuyện này có ảnh hưởng không tốt đến tình cảm của họ.
Thượng Chi Đào nói với Tôn Vũ rằng: “Tình yêu không phải là tất cả.”
Có những vấn đề hiện thực đang vây khốn cô: Tuổi tác, sự nghiệp và phải làm sao để bám trụ ở thành phố này. Cô không muốn đến năm 30 tuổi mà cô vẫn còn phiêu bạt. Dù cô khát khao tình yêu thì vẫn phải vùng vẫy trong hiện thực.
Thượng Chi Đào nhìn cô ấy và đáp: “Chị biết không? Chưa một ngày nào em cảm thấy chúng em đang thực sự yêu nhau. Cho dù bây giờ chúng em đang ở bên nhau dưới danh nghĩa là yêu, nhưng nó không hề chân thực.”
Thượng Chi Đào không hề muốn dựa dẫm vào Loan Niệm, cô biết một tình yêu không bình đẳng sẽ sinh ra vô vàn vấn đề, giống như một bên đang ban ơn. Trong tưởng tượng của cô, có lẽ một ngày nào đó cô có thể yêu Loan Niệm một cách bình đẳng. Giả sử như cô trở thành một người xuất sắc thực sự, giả sử cô trở thành chuyên gia, mua được một căn nhà nhỏ cho mình, không hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Cô biết đây đều là những chấp niệm viển vông của cô, chẳng qua là cô đang tìm kiếm sự cân bằng về mặt tâm lý mà thôi.
Khi máy bay cất cánh, cô nhìn xuống thành phố này, lòng thì nghĩ đến Loan Niệm, cô đã biến thành một người theo chủ nghĩa bi quan trong tình yêu. Một tối nọ cô nằm mơ, mơ thấy Loan Niệm kết hôn, cô gái đứng bên anh đẹp chói lóa, đó không phải là cô. Cảm giác hụt hẫng trong giấc mơ đọng lại trong cô một thời gian dài sau khi tỉnh mộng.
Lúc hạ cánh, cô nhận được điện thoại của Tôn Viễn Chứ: “Anh chờ em ở lối ra.”
“Được ạ!”
Thượng Chi Đào cúp máy, nhìn thấy tin nhắn của Loan Niệm hiện lên: [Em đến nơi rồi à?]
[Vâng.]
[Chú ý an toàn.]
Tôn Viễn Chứ đã gầy rộc đi. Thượng Chi Đào dường như chưa thấy ai gầy như vậy bao giờ, anh gầy tới nỗi khuôn mặt hóp lại sắc như một lưỡi dao. Dường như anh đã đi một chặng đường rất xa, hứng chịu những cơn cuồng phong kéo dài, đi qua biết bao đồng cỏ mênh mông không người, duy chỉ có ánh mắt vẫn dịu dàng như thế.
“Liệu có phải lâu quá không gặp nên em quên mất bộ dạng của anh rồi không?” Tôn Viễn Chứ cười hỏi cô.
Cô vừa gật đầu vừa lắc đầu, đưa vali cho anh, lén quan sát thần sắc của anh.
Hai người cùng đi ra bên ngoài, công ty của Tôn Viễn Chứ cấp cho anh một chiếc SUV, là mẫu xe có thể chứa được rất nhiều đồ. Cất vali của Thượng Chi Đào xong, anh mới hỏi cô: “Em muốn đi ăn mì kéo sợi trước không?”
“Dĩ nhiên là có rồi. Ở trên máy bay em chưa ăn gì, chỉ để ăn được món mì này. Lần trước tới đây thuê nhà, em ăn tận ba ngày liền đấy. Nhưng mà kỳ lạ thật, em vẫn chưa thấy ngán.” Thượng Chi Đào vừa thắt dây an toàn, vừa thể hiện niềm yêu thích vô tận với mỳ kéo.
“Từ sân bay đến chỗ em ở cũng coi như một chuyến du lịch đường dài rồi.” Tôn Viễn Chứ chỉ ra ngoài, “May là chỗ này rộng bao la, người ít xe ít, quãng đường này đi không quá lâu đâu.”
“Bật chút nhạc nhé?”
“Em thấy được đấy.”
Hai người bật nhạc, Thượng Chi Đào ngắm phong cảnh hai bên đường cao tốc, cảm nhận sâu sắc sức mạnh kỳ vĩ của mẹ thiên nhiên. Cô chỉ vào dãy núi phía xa xa và nói với Tôn Viễn Chứ: “Tôn Viễn Chứ, em nhìn thấy một sống lưng khủng long.” Cô bắt đầu có những tưởng tượng về nơi này.
“Đột nhiên, em cảm thấy đội ngũ chuyên gia của công ty bọn em lên kế hoạch chưa đủ ưu việt cho ngành văn hóa và du lịch ở nơi này.”
“Nguyên nhân?”
“Em cảm thấy đã thiếu mất một chi tiết. Người Trung Quốc thích rồng, thần hóa loài rồng, vì rồng tượng trưng cho một loại tinh thần. Ý tưởng sáng tạo của chúng em phải phù hợp với tinh thần này, dời ánh mắt khỏi núi cao biển rộng, nhìn lại lớp lớp cha ông đã bám rễ ở nơi đây hàng ngàn năm. Phong cảnh có chạm trổ, văn hóa có truyền thừa, vậy mới đúng.” Thượng Chi Đào có phần phấn khích, “Đúng rồi, em biết còn thiếu cái gì rồi!”
Tôn Viễn Chứ chăm chú nghe cô nói, nghiền ngẫm thật kỹ mới lên tiếng: “Anh đồng ý với ý kiến của em. Bạn Thượng Chi Đào thật là giỏi. Chiều nay anh có thể đưa em đi thăm thú, lúc bọn anh làm thử nghiệm sẽ phải đi qua rất nhiều thôn làng nhỏ.”
“Ăn xong mì kéo rồi đi!”
“Không phải em chờ người ta giao đồ gia dụng sao?”
“Em nghe xem.” Tôn Viễn Chứ nghiêng đầu ra hiệu cho Thượng Chi Đào lắng nghe tiếng cục bột mì đập vào bàn “ba ba”, “Anh thích âm thanh này nhất, có một âm luật đặc biệt. Mấy ngày trước Long Chấn Thiên gọi điện cho anh, nói là rất nhớ cơm Trung Quốc. Anh đã gửi thịt nướng hút chân không cho cậu ấy rồi.”
Thượng Chi Đào cười khúc khích, “Em nghi là Long Chấn Thiên cố tình tỏ ra đáng thương, hôm trước gọi điện cho em cũng nói như vậy với em, sau đó em gửi vịt muối Nam Kinh, vịt quay Bắc Kinh, bánh kếp lớn Sơn Đông và tương ớt Lão Can Ma nữa.”
“Có qua hải quan được không thì phải xem số của cậu ấy thôi.” Hai người nhìn nhau cười.
Thượng Chi Đào phát hiện Tôn Viễn Chứ ăn cực kỳ ít, một bát mì kéo nhỏ mà anh chỉ ăn hai ba miếng là dừng lại. Thấy Thượng Chi Đào nhìn mình, anh giải thích với cô: “Anh ăn rồi.”
“Ồ. Nhưng chúng ta gặp nhau gần ba tiếng rồi, vẫn chưa tiêu hóa sao?” Thượng Chi Đào không hiểu.
“Vẫn chưa. Tại buổi sáng ăn nhiều quá.”
“Tiệm mỳ kéo này vẫn ngon hơn tiệm mà em ăn, sau này em sẽ đến đây ăn thường xuyên. Cảm ơn anh Viễn Chứ đã mời em ăn.” Thượng Chi Đào nói với anh.
“Nếu thích, anh sẽ thường xuyên mời em.”
“Thế thì em không khách sáo nữa nha.”
Tôn Viễn Chứ mang đến cho Thượng Chi Đào cảm giác an ổn. Anh giống như một người bạn cũ hoặc một người thân không thể thiếu, luôn giúp đỡ cô khi cô ở trong khốn cảnh. Thượng Chi Đào còn cảm thấy có lẽ suốt đời này cô sẽ không thể gặp được người giống như anh nữa.
- -
Công ty hỗ trợ tiền thuê nhà và phí sinh hoạt cho nhân viên tạm trú xa, đãi ngộ không đến nỗi nào. Thượng Chi Đào thuê một căn hộ tương đối tốt, cũng mua các đồ gia dụng đi kèm. Cô nghĩ nếu đã ở đây mười bốn tháng, thế thì nhất định phải sống cho ra sống trong khoảng thời gian này, không chỉ phải trải nghiệm cuộc sống mà còn phải sống cho tốt.
Mình sống không phải để cho người khác xem, mà là sống cho chính mình.
Cô chia sẻ cho Loan Niệm những đúc kết của mình, Loan Niệm hỏi cô: “Thế em thấy vui chưa?”
“Vui rồi ạ.”
“Anh không vui. Con chó ngốc của em cắn dép của anh.”
“Liệu có phải anh ra ngoài không cất dép cẩn thận không?”
“? Em nói thế mà nghe được à?”
Thượng Chi Đào có chút chột dạ. Cô chưa từng dạy Luc không được cắn đồ đạc, ba người trong nhà đi đâu cũng phải cất kỹ đồ đạc.
“Còn cắn đồ gì nữa không?”
“Sofa có tính không?”
“Cái trong phòng khách nhà anh đấy á?” Thượng Chi Đào sợ hãi ngồi bật dậy.
“Chứ sao?”
“Ôi mẹ ơi.”
Chiếc sofa trong phòng khách nhà Loan Niệm là kiểu sofa có thể nới rộng, anh kén chọn nên mua toàn đồ nội thất giá trên trời lúc trang hoàng nhà cửa. Thượng Chi Đào nghe anh bảo Luc cắn hỏng sofa, chẳng hiểu sao lại thấy xót, “Hay là anh mua cho nó cái rọ mõm? Như vậy nó không cắn đồ đạc được nữa.”
“Sao em không đeo?” Loan Niệm vặc lại cô một câu rồi cúp điện thoại. Hay thật, mẹ nó còn đeo rọ mõm cho Luc. Anh nhìn Luc, nói với nó: “Giờ đã biết ai tốt với mi chưa? Cô chủ của mi muốn đeo rọ mõm cho mi đấy.”
Anh vừa cho Luc đi dạo về, giờ đang làm đồ ăn sáng cho nó. Anh chiên hai quả trứng, còn có cá hồi anh mua ở siêu thị, tự làm món ruốc cá hồi, cộng thêm một phần tư táo và nửa bát thức ăn cho chó. Gần như mỗi ngày một cách phối món khác nhau, Luc thích vô cùng. Vì phải cho Luc đi dạo và làm bữa sáng cho nó, ngày nào cũng phải dậy sớm ít nhất nửa tiếng.
Thượng Chi Đào hắt xì một cái, vừa chờ hành lý vừa nói với Loan Niệm: [Hình như anh đang mắng em.]
[?]
[Em hắt hơi.]
[Chắc là Luc đang mắng thầm em đấy.]
Thượng Chi Đào đưa tay lau mũi, bật cười. Ở bên nhau lâu mới cảm nhận được sự ấu trĩ của Loan Niệm, anh rất giỏi giấu đầu lòi đuôi, nói dối không chớp mắt.
[Ồ. Vậy anh có hắt hơi không?]
[?]
[Vì em đang nhớ anh đó.]
[Biết rồi.]
[Có vậy thôi?]
[Ừ.]
Thượng Chi Đào cảm thấy muốn nghe được một câu bùi tai từ miệng Loan Niệm là quá khó, thế là dỗ anh: [Anh cũng nói đi mà.]
[Nói gì nhỉ?]
[Nói anh nhớ em.]
Loan Niệm gửi cho cô một icon sống dở chết dở.
Anh không thích nói mấy lời đường mật, có gì đáng nói? Nghe thật là sến súa, nhớ cô ấy thì đi gặp cô ấy là được, nói mấy lời này có ích gì? Thế là anh cầm điện thoại xem lại lịch trình của mình, nhìn thấy anh có hai ngày rưỡi rảnh rỗi vào ba tuần sau, anh có thể đi thăm cô. Cũng có thể ở lại thêm mấy ngày, tham gia buổi khởi công dự án.
Anh nói với thư ký: [Để trống thời gian trong mấy ngày mà tôi vừa gửi cho cô nhé, không cần sắp xếp bất cứ lịch trình nào.]
[Vâng.]
Loan Niệm sửa soạn xong xuôi định ra ngoài, nhìn thấy Luc có vẻ bồn chồn, liên tục đi đi lại lại trên đất, anh hỏi nó ngay: “Mi tưởng tao cũng phải đi xa hả?”
Gâu! Đúng vậy!
“Tan ca là tao sẽ về nhà sớm thôi.” Loan Niệm cảm thấy mình có nhẫn nại với Luc hơn bất cứ người nào, anh lảm nhảm với một con chó như một tên bị thần kinh: “Cô chủ của mi đi công tác chứ không phải không cần mi nữa; Tao cũng chỉ ra ngoài mười tiếng mà thôi. Mi không cần phải nhạy cảm như thế, dù sao mi cũng chỉ là một chú chó, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, chẳng thích quá đi sao? Mi không cần quan tâm cô chủ khờ khạo của mi đang ở đâu đâu!”
Dỗ dành một lúc lâu, Luc mới nằm xuống đất, trông hết sức đáng thương. Loan Niệm nghĩ một hồi, tiện tay đặt một cái camera. Mấy năm trở lại đây khoa học công nghệ phát triển, camera an ninh trong nhà bắt đầu được sử dụng rộng rãi, chỉ cần lắp một cái, bạn ở bên này, nó ở đầu bên kia, lúc bạn nói nó cũng có thể nghe được. Ngay tối hôm ấy Loan Niệm đã lắp hai cái camera trong phòng khách, có thể xoay 360 độ không góc chết.
Sau đó gửi mật khẩu tài khoản cho Thượng Chi Đào.
[Cái gì thế?]
[Lên mà xem chó của em.]
[Ồ.]
Thượng Chi Đào vào phần mềm, nhìn thấy Loan Niệm đang nằm trên sofa xem tạp chí, Luc chơi bên cạnh anh. Chiếc sofa kia... bị Luc cắn cho không còn nhận ra hình dạng ban đầu.
“Luc.” Cô gọi Luc.
Luc ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải vẫn không nhìn thấy Thượng Chi Đào.
“Luc.” Cô gọi nó lần nữa, “Tại sao em lại cắn sofa? Em cắn cái nào rẻ rẻ tí được không?”
Luc nhận ra mình không nghe nhầm, chạy lên chạy xuống trong nhà ba vòng mà vẫn không tìm thấy Thượng Chi Đào, nó bỗng nhiên sửng cồ lên, chạy tới sủa Loan Niệm. Loan Niệm nói với camera: “Em bị hâm à? Em trêu nó làm gì?”
“Có.” Thật vậy, đồng nghiệp ở chi nhánh đó sẽ tới giúp cô tổ chức tiệc tân gia, tiện thể giúp cô lắp đặt đồ điện gia dụng, có ba bốn nam nữ gì đó. Thấy Loan Niệm không nói gì, cô bèn nói: “Linda đã gọi người đến giúp em, tiện thể tổ chức tân gia cho em. Cô ấy nói đó là phong tục ở đó, phải quậy tưng bừng thì tối đến mới không gặp ma.”
“...” Không gặp ma? Nói kiểu gì vậy? Anh lại hỏi: “Đã điều xe cho em chưa?”
“Họ đã bố trí cho em một chiếc rồi, em có thể lái mỗi ngày, nhưng thực ra em cũng không dùng đến, thị trấn không lớn, gọi xe đi là được, giá mở cửa là ba đồng, đi quanh thị trấn là mười lăm đồng. Em cũng có thể đi bộ, chỉ là đến công trình thì hơi xa.”
“Ừ.”
Hai người nói chuyện như này cảm thấy hơi lạ, Thượng Chi Đào có thể nhìn thấy Loan Niệm, nhưng Loan Niệm không nhìn thấy cô. Anh lắp camera trong nhà cho cô xem, đồng nghĩa với việc anh đã bỏ đi một nửa sự riêng tư của mình.
“Anh có cảm thấy em xâm phạm đời tư của anh không?”
“Anh có gì mà không thể cho em xem?”
“Chẳng hạn đưa phụ nữ về nhà?”
“Có khi anh còn mang bạn đời về cho Luc ấy chứ.” Loan Niệm đứng dậy, “Nếu em nhớ nó, ban ngày có thể mở camera bất cứ lúc nào. Hình như nó nghĩ em bỏ rơi nó nên hơi bồn chồn.”
Thượng Chi Đào bỗng có chút xót xa, nói với Luc: “Luc à, không có đâu! Chị đang kiếm tiền nè, kiếm rất nhiều tiền để mua thịt cho em ăn đấy.”
Thượng Chi Đào lặng thinh, một lúc sau điện thoại Loan Niệm đổ chuông, anh đã quay về phòng ngủ, nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ. Chấp nhận cuộc gọi video của Thượng Chi Đào, nhìn thấy cả khuôn mặt chình ình trên màn hình, Loan Niệm giật bắn mình, “Trời đất!”
“Xin lỗi xin lỗi, em không nghĩ anh bắt máy nhanh như thế.”
Hai người chưa gọi video cho nhau bao giờ nên ai cũng có phần mất tự nhiên. Loan Niệm thích ứng nhanh hơn Thượng Chi Đào, anh nói với cô: “Cho anh xem nhà mới của em.”
“Anh chờ chút.” Thượng Chi Đào chỉnh lại ống kính, đưa Loan Niệm thăm quan nơi cô sống ở Tây Bắc từ xa. Đây là phòng dành cho một người ở, chủ nhà mua để làm phòng cưới vì thế trang hoàng khá sạch sẽ. Thượng Chi Đào không có nhiều đồ đạc, trong phòng trống hoác, mấy con thú nhồi bông của cô nằm chơ vơ ở đó, coi như có chút hơi người.
“Trông được chứ?” Cô lật lại camera, hỏi Loan Niệm.
Thực ra Thượng Chi Đào đang đỏ mặt, nhưng cô đã học hỏi trước, các cặp đôi yêu xa thường làm những chuyện như thế này, cô cắn hờ môi, hỏi anh: “Hài lòng chứ?”
“Chắc chắn là em có bệnh rồi.” Loan Niệm kết thúc cuộc gọi, gửi tin nhắn cho cô: [Em chờ đó cho anh!]
Quăng điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại chính là đôi môi đỏ mọng và bộ ngực căng đầy của Thượng Chi Đào. Loan Niệm không thích dùng tay, anh thích người thật ở trước mặt anh, vậy mới có cảm giác chân thật, anh có thể ôm vào lòng, dày vò thế nào cũng được. Vậy mà mẹ kiếp, Thượng Chi Đào lại chọn đi Tây Bắc, Loan Niệm không thể phân biệt mình đang tức giận hay oán trách nữa, mãi một lúc lâu sau anh mới trở lại bình thường.
Anh vơ lấy điện thoại xem lịch trình, anh cảm thấy mình không thể chờ thêm ba tuần nữa. Anh phải nhanh nhanh chóng chóng đi thăm cô, nhân tiện dạy cho cô một bài học nhớ đời.
Đối với Loan Niệm, ban đêm rất khó để vượt qua, ban ngày đỡ hơn một chút.
Ban ngày bận rộn, anh sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Lúc tham gia cuộc họp tuần ở phòng tiếp thị, trông thấy Lumi, anh lại nhớ ngay đến Thượng Chi Đào suốt ngày dính với cô ấy.
Sau khi Will tới, bầu không khí ở phòng tiếp thị thay đổi chóng mặt. Mặc dù trước kia cả phòng vẫn làm việc, nhưng nhìn giống như một phòng dưỡng lão, ngày nào đám nhân viên cũng cà lơ phất phơ. Sau khi Will tới, họ như đã trải qua một khóa huấn luyện quân sự, ngay cả tư thế ngồi cũng có biến hóa, ngoại trừ Lumi.
Loan Niệm nghĩ rằng Lumi sẽ như vậy suốt đời này, con nhà giàu mới nổi không lo cơm ăn áo mặc, suốt ngày tìm cách làm mình vui vẻ.
Loan Niệm còn nhớ lúc Thượng Chi Đào không may gặp phải đám môi giới bịp bợm, Lumi và tên bạn trai nhìn có vẻ là dân anh chị kia đã vác gậy đến định đập văn phòng của người ta. Lúc này Will phê bình cô ấy, ấy vậy mà cô ấy không tức giận?
Đương nhiên là Lumi không giận, đây là người đàn ông mà ngày nào cô cũng khao khát ngủ được với anh, mắng thì mắng, dù sao cũng chẳng mất đi lạng thịt nào.
Cô ấy nhìn Loan Niệm rồi lại nhìn sang Tống Oanh đang học hỏi bên cạnh anh, cứ cảm thấy sai sai. Cô ấy nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Chị nói với cô này, sao Yilia giống cái đuôi của Lừa Ngang Ngược thế nhỉ? Lừa Ngang Ngược đi đâu là cô ta đi đó, chỉ thiếu điều theo Lừa Ngang Ngược đi giải quyết nỗi buồn thôi.]
Thượng Chi Đào gửi cho cô ấy một chuỗi dấu chấm lửng, hỏi cô ấy: [Hôm nay Lumi đã ngủ được với Will chưa?]
[Chưa hả? Thế sao còn không tiếp tục cố gắng?]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT