Loan Niệm nói đàn ông không có ai tốt, rồi mắng té tát cả đám không chừa một người nào, kể cả bản thân mình. Thượng Chi Đào cảm thấy anh rất buồn cười, cái miệng kia mà độc địa lên là ngay cả mình cũng không bỏ qua.
Cô nói chuyện đăng ký đi Tây Bắc lần này, Loan Niệm hỏi cô vì sao lại muốn đi.
Cô thoáng nghĩ ngợi rồi đáp: “Năm sau em sẽ xin thăng chức chuyên gia, còn thiếu một dự án hạng S+. Grace cũng khuyên em đi.”
“Grace khuyên?”
“Vâng.”
“Tại sao Grace lại khuyên em đi? Em đã nghĩ qua chưa?”
“Vì sao vậy?” Thượng Chi Đào hỏi anh.
“Em tự nghĩ đi. Em không phải cô gái hai mươi hai, cái gì cũng không hiểu nữa.”
Loan Niệm không muốn nói quá rõ ràng, chốn công sở phức tạp, mỗi người đều có toan tính riêng. Nếu Thượng Chi Đào có chỗ đứng vững chắc trong phòng kế hoạch, lại được thăng chức nhanh chóng, chẳng bao lâu sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của Grace. Lần này Grace khuyên cô đi Tây Bắc, cô sẽ xa công ty, xa đồng nghiệp, dự án lại có rủi ro, dù cân nhắc thế nào thì vẫn có nhiều bất lợi hơn.
Nhưng Thượng Chi Đào là người trưởng thành, mà người trưởng thành nên chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình. May mắn thay cuộc đời hãy còn dài, cô vẫn có cơ hội sửa đổi.
“Ý của anh là, Grace đang dè chừng em?” Thượng Chi Đào hỏi anh.
Loan Niệm đưa ly rượu đã pha chế xong cho cô, “Thử xem.” Coi như câu trả lời.
Thượng Chi Đào uống một ngụm, chua ngọt đan xen, giống hệt vị dâu tây trồng trước cửa nhà cô hồi bé, khá ngon miệng. Cô chẹp chẹp miệng, hỏi anh: “Rượu này tên là gì thế?”
“Mất kiểm soát.”
Loan Niệm nhoài người qua quầy bar, chạm môi lên môi cô, đầu lưỡi liếm qua môi cô rồi cuốn lấy lưỡi cô. Thượng Chi Đào ngửa đầu ra sau thì bị tay anh giữ lại, anh đặt tay sau gáy cô, mở miệng trách cứ: “Trốn cái gì? Để anh nếm thử rượu anh pha xem nào.”
Tại sao lại gọi là mất kiểm soát? Có lẽ là vị rượu này chua ngọt đưa miệng, khiến người ta không đề phòng, uống rồi lại uống, không khỏi mê mẩn thứ rượu này. Loan Niệm quện lấy lưỡi cô, nhìn thấy bóng người lướt qua ở bên ngoài, nhân viên phục vụ quán bar đi chạy bộ về rồi.
Loan Niệm thả cô ra, cũng chép miệng theo cô, “Quả nhiên, cực phẩm.”
Không biết là đang khen rượu hay là đang khen người.
Lúc này Luc đang chơi một mình trước quán bar, Thượng Chi Đào ngồi ngoài quầy bar, mặt vẫn còn đỏ. Loan Niệm đứng trong quầy bar, pha chế rượu cho Thượng Chi Đào. Anh pha chế rượu mang tính chất pha chơi pha bời, tự pha chế cho mình uống, không bán cho người ngoài. Rượu anh pha chế cho Thượng Chi Đào cũng dựa theo tâm trạng của anh và chẳng theo một công thức nào. Tuy nhiên, mỗi lần anh chỉ pha một chút, cô chỉ uống một ngụm là hết, chỉ uống mấy loại khác nhau nên không đến nỗi say.
Quản lý quán bar vẫn chưa đổi, vẫn là người đó. Thượng Chi Đào tò mò không biết Loan Niệm đã trả cho anh ta mức lương thế nào, vì dù sao thì chuyện nhảy việc trong ngành này nhiều như cơm bữa, hơn nữa quản lý quán bar của anh lại là một soái ca hiếm có.
Loan Niệm chỉ cười tủm tỉm, không nói gì cả.
Điện thoại Thượng Chi Đào đổ chuông, cô nghe thấy giọng nói có phần kích động của Lumi: “Trời ơi! Thượng Chi Đào! Em đoán thử xem!”
“Hả?” Thượng Chi Đào ù ù cạc cạc: “Chị sao thế?” Cô liếc Loan Niệm rồi đi ra bên ngoài, cô và Lumi nói chuyện với nhau toàn là những nội dung không thể cho người khác nghe thấy, cả lịch sử trò chuyện cũng thế. Có lúc Thượng Chi Đào nghĩ rằng, nếu cô làm mất điện thoại, lịch sử trò chuyện của cô và Lumi bị đưa lên mạng thì chắc chắn sẽ gây ra họa lớn. Hai người nói chuyện với nhau không kiêng dè điều gì.
Lumi cũng nhận ra mình quá kích động, thở dài một hơi, “Đây, để chị nói cho cô biết có chuyện gì.”
Chạy được mấy bước, quay đầu lại nhìn thấy Will vẫn đứng bên đường, rõ ràng tâm trạng không tốt. Nghĩ bụng, ông anh này chớ có nhảy từ cầu Nhị Hoàn xuống dưới nhé. Thế là cô đi mua một lốc bia, chạy lại chỗ cũ, lấy cho mình một lon, đưa cho Will một lon.
Hai người ngồi đó uống cạn bốn lon bia. Lumi càng uống càng thấy đói, cuối cùng cô đề nghị: “Sếp thấy như này được không, cứ ngồi uống bia ở đây mãi cũng chẳng có gì thú vị, ít ra cũng phải có cái gì nhắm chứ đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy sếp đến nhà tôi, tôi nấu vài món cho sếp nhé?” Con người Lumi lắm quỷ kế, người ta bảo quen ai phải đối xử bằng tấm lòng, cô mà nấu cơm cho Will thì sau này hai người họ cũng coi như là bạn bè rồi, lúc anh ta định mắng cô thì chưa biết chừng cũng phải cân nhắc xem mình nói như thế có nặng lời quá không.
Thế mà Will không từ chối. Anh không nghĩ mình có thể có chuyện gì với Lumi. Từ nhỏ anh đã tiếp thu nền giáo dục truyền thống từ gia đình, ba mẹ đều là thành phần trí thức có địa vị cao, họ không thể chấp nhận một người phụ nữ như Lumi: hành động lỗ mãng, nói năng thô thiển, ngày nào đi làm cũng thể hiện sự phóng túng bừa bãi như lăn lộn trên giang hồ.
Một người đàn ông độc thân đã ly hôn, trước giờ vẫn hành xử đoan chính vậy mà vẫn bị người ta vu vạ. Nhìn gia đình của Lumi, chắc hẳn là nhà giàu mới nổi, vì thế Lumi sẽ không có suy nghĩ không nên có với anh.
Anh theo Lumi về nhà cô. Cô sống ở nơi có vị trí đẹp, rộng hơn 90 mét vuông, theo những gì Lumi khoe ở công ty là: Cô có mấy căn nhà như thế này. Mấy chuyện cỏn con của cô đều bị cô khoe sạch sành sanh.
Will cởi áo khoác, đưa mắt nhìn xung quanh, trong nhà Lumi không có chỗ nào để ngồi, quần áo chất đống trên sofa, trên cùng là bộ nội y siêu mỏng. Gu thẩm mỹ của cô thoáng, bộ nội y kia có mặc thì cũng chưa chắc đã có tác dụng gì.
Hai người uống rượu với nhau. Will ngồi ngay ngắn, như một vị học giả lớn tuổi bảo thủ, Lumi ngồi gác chân lên ghế, còn khuyên Will là: “Chớ câu nệ, chớ câu nệ, coi như nhà mình đi. Uống nhiều rượu nóng quá sếp cứ việc cởi. Nếu sếp không ngại thì tôi cũng cởi theo sếp.”
Không nói được một câu đứng đắn.
Hôm nay Will hiếm khi không mắng cô, để mặc cô nói mấy lời thiếu đứng đắn kia, lẳng lặng uống rượu. Trước kia mỗi khi anh về nhà, trong nhà lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, hai vợ chồng đều có chứng cuồng sạch sẽ, vợ cũ thích trồng hoa nuôi cỏ, trong nhà cũng chỉ có mấy thứ như vậy. Con người anh không có sở thích gì, học giỏi, đầu óc thông minh, đâm quàng đâm xiên lại làm trong lĩnh vực tiếp thị, vì bản chất chính trực nên quản lý công việc tiếp thị đâu vào đấy. Lúc Loan Niệm săn đón anh, anh vừa mới ly hôn, cảm thấy đổi môi trường làm việc cũng tốt, bắt đầu lại từ đầu. Ai ngờ, ngày đầu tiên đi làm đã nghe thấy một người phụ nữ ăn nói bỗ bã trong thang máy, giọng Bắc Kinh đặc sệt: “Nói cho mà nghe, không có sếp nam nào mà đây không trị được. Cùng lắm thì bà đây ngủ với anh ta một lần là xong.” Người trong thang máy đều cười, một cô gái khác khuyên ngăn cô ta: “Chị đừng ba hoa nữa, nói cứ y như thật ấy.” Người phụ nữ muốn ngủ với sếp nam kia chính là Lumi, cô gái khuyên ngăn chính là Thượng Chi Đào.
Hai người này chỉ cần đến công ty là như dính lại với nhau, lúc nào cũng chụm đầu vào nhau, không biết đang lén lút nói bậy bạ gì.
Vì ấn tượng ban đầu, Will đã khẳng định chắc nịch người phụ nữ này là người tùy tiện, lại thấy cô cà lơ phất phơ suốt ngày, anh không thể chấp nhận trong phòng ban có cấp dưới như vậy, tìm được cơ hội là dạy dỗ cô.
Will uống say là mặt đỏ như Quan Công, tay áo xắn lên khuỷu tay, người có lượng mỡ thừa thấp trên cánh tay sẽ nổi gân xanh, cộng thêm trước đó anh từng hai đánh một giải vây cho Lumi ở dưới công ty, Lumi đã cảm thấy anh là một người đàn ông “chuẩn man”, hôm nay lại nhìn kỹ ngoại hình của anh, cô lập tức nổi sắc tâm.
Cô dịch ghế đến bên cạnh anh để uống rượu, làm như vô tình đập tay lên đùi anh, như những người anh em của nhau, nhưng trong bụng thì đang nghĩ: Cơ bắp rắn chắc, là một ông anh ngon nghẻ, có nên ngủ hay không? Tất nhiên là có! Thiên thần và ác quỷ ở trong lòng đang giao chiến, nếu không được thì “xử” anh ta ngay hôm nay, “xử” anh ta thì mình cũng sung sướng, sau này cũng đỡ bị ăn mắng, cô cũng được thoải mái làm việc lớt phớt chút đỉnh.
Động tác nhỏ của cô lọt vào mắt Will làm anh cảm thấy lạ kỳ, sao cô nàng này cứ như không có mắt mũi vậy nhỉ? Will định xem cô có thể giở được trò gì, thế là ngồi im không nhúc nhích. Lumi thầm tặc lưỡi, ôi đàn ông. Cô chống tay lên bàn và ghế, hơi nghiêng người đến trước mặt anh, đầu lưỡi lướt qua khóe môi anh, “Will có nóng không? Chúng ta cởi đồ ra cho mát mẻ nhé?”
Không nỡ dời khỏi đôi môi mời gọi của anh, cô không kìm được cắn một cái. Khi răng cắn vào môi, Will cảm thấy hơi đau. Anh ngửa đầu ra sau, tránh khỏi thế tiến công của cô, nói với cô: “Cô cởi trước đi.”
Lời của Will nghe như anh muốn nói “Cô cởi trước mới phải phép”, Lumi chẳng sợ gì, cởi phăng chiếc áo mỏng của mình ra, bên trong là chiếc áo hai dây màu nude, vì uống rượu nên làn da ửng hồng, khá đẹp. Cô nâng mặt anh lên, trời, sao lại nóng thế này, đầu ngón tay nhúc nhích, cúi xuống hôn anh. Anh không động đậy, còn chưa làm gì thì cô đã tự bốc cháy rồi.
Ông anh này quyến rũ thật.
Will cũng từng có quãng thời gian êm đềm bên vợ cũ, nhưng cả hai đều không nói nhiều. Anh chưa từng thấy ai nói nhiều trong lúc thân mật như thế này, đột nhiên không nhịn được nữa, để lộ sơ hở, phì cười. Anh bế Lumi lên rồi quăng cô xuống sofa, nói với cô: “Cô bớt nói một hai câu thì tốt hơn đấy, nói nhiều lại thành sai. Cũng tiết chế những suy nghĩ lệch lạc đi, ngủ với cấp trên của cô là không cần phải làm việc nữa hay gì? Công ty có phải do tôi làm chủ đâu. Cô thiếu suy nghĩ thế này, lúc mình chịu thiệt chắc còn không biết?”
Cảm giác bực tức với vợ cũ hôm nay đã bị Will trút hết lên người Lumi, “Còn nữa, dáng cô chẳng ra làm sao, sau này ra ngoài mặc thêm đồ vào. Có điện có nước cô khoe ra thì tôi hiểu được, không có điện nước thì cô khoe làm gì? Tự vách áo cho người xem lưng hả?”
Lần đầu tiên Lumi thấy Will nói nhiều như vậy, câu nào câu nấy cũng xéo xắt, thế mà cô không giận chút nào. Ông anh này hay thật, chắc hẳn là “không lên được”.
Cô ấy hỏi Thượng Chi Đào: “Cô nói xem anh ta có được không?”
“Được hay không thì cũng chẳng liên quan đến em.”
“Sao lại không liên quan, anh ta đã khơi dậy cơn nghiện của chị rồi!”
“Chị mau an phận lại đi, nhỡ đâu sau này anh ta đưa bằng chứng tố cáo chị quấy rối tình dục nơi làm việc đấy.”
“Chị không sợ. Cô chờ đấy Thượng Chi Đào, bà đây nhất định phải ngủ với anh ta, sang năm cô thi lên chuyên gia, chị bắt anh ta cho cô điểm tuyệt đối hết, không uổng công chúng ta quen biết nhau.”
Lumi cười he he rồi cúp điện thoại, Thượng Chi Đào xem lại thấy cuộc điện thoại này hai người đã nói chuyện cả tiếng đồng hồ. Cô bỏ điện thoại vào túi, vào bên trong thì nghe Loan Niệm hỏi: “Hai người có chuyện gì hay mà nói ở công ty vẫn không đủ vậy?”
Thượng Chi Đào không thể kể cho anh chuyện Lumi muốn ngủ với Will, đành giả vờ như không nghe thấy, ngồi xổm xuống đất chải lông cho Luc.
Không biết vì sao, Luc ở chỗ Loan Niệm thì cực kỳ vui vẻ, năng chạy hơn trước nhiều, hơn nữa nó cũng nghe lời Loan Niệm, Loan Niệm gọi một cái là nó chạy đi ngay. Chắc chắn là do Loan Niệm mua chuộc nó bằng đồ ăn đây mà.
“Trong thời gian em đi Tây Bắc, anh chăm sóc Luc được không?”
Loan Niệm nhếch miệng, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Chăm sóc như nào thì em đừng có quản.”
Thượng Chi Đào đặt điều kiện với anh: “Không được đặt thức ăn bằng thịt tươi cho nó, không được ăn quá nhiều đồ ăn vặt, đừng chiều hư nó...” Cô lải nhải cả đống, cuối cùng Loan Niệm không nhịn được mà nói: “Hay là đưa đi gửi bên ngoài đi?”
“Không.”
Buổi chiều Chủ nhật, có Loan Niệm vừa mới khỏi bệnh, có núi non tươi đẹp, có Luc tự do vui đùa, còn có hai người đang nói chuyện phiếm.
Một lúc sau có mấy chiếc xe lái đến trước quán bar, một nhóm nam nữ bước xuống xe. Thượng Chi Đào nói: “Anh có khách kìa, để em ra đằng sau.”
Thượng Chi Đào nghe thấy có người lên tiếng chào: “Cô giáo Cung” thì quay đầu lại, nhìn thấy Cung Nguyệt. Đứng cạnh cô ấy là một người đàn ông rất tử tế, anh ta đang bắt tay với Loan Niệm. Loan Niệm gọi Thượng Chi Đào: “Thượng Chi Đào, em qua đây.”
Cô nhảy xuống từ ghế chân cao, đi tới chỗ họ, nghe Loan Niệm giới thiệu cô: “Bạn gái tôi, Thượng Chi Đào.”
Hai từ “bạn gái” này khiến cô giật mình, ngỡ là mình nghe nhầm, cô cứ thế nhìn Loan Niệm, còn anh thì nắm lấy cổ tay cô, “Đây là cô giáo Cung.”
“Chào cô giáo Cung.” Thượng Chi Đào đứng thẳng, vì từ bé đã sợ giáo viên nên cô có một sự kính trọng tự nhiên với Cung Nguyệt. Cung Nguyệt nhìn cô chăm chú, mỉm cười, nói với Thượng Chi Đào: “Đây là bạn trai tôi, thầy Tôn Lâm.”
Thượng Chi Đào đang nghiền ngẫm hai chữ “bạn gái” thì Loan Niệm lại đến quầy bar trước một bước, còn gọi cô: “Còn không đi hả? Bạn gái.”