Lumi đặt máy tính lên bàn làm việc, cảm nhận được một ánh mắt âm trầm, lại cầm lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Thượng Chi Đào ngẩng đầu nhìn cô ấy rồi nhìn về phía phòng làm việc của Will, cười khoái chí.

“Cười cái quái ấy!” Lumi khẽ khẽ kháng nghị, đặt mông ngồi lên ghế, trông như một quả cà dính sương.

Thượng Chi Đào gửi tin nhắn cho cô ấy: [Chuyện gì thế này, quý cô Lumi của em chẳng phải đã nói rồi sao? Trên đời này đàn ông đầy ra đấy, dù là rồng ở trước mặt thì cũng phải cuộn mình lại. Sao bây giờ ngay cả đặt máy tính lên bàn cũng không dám to tiếng vậy nhỉ?]

[Tiên sư.] Lumi trả lời cô: [Ông anh kia mẹ nó quá đáng sợ, nể tình anh ta cứu chị một lần, nên chị nhịn đấy.]

Will từng cứu Lumi một lần.

Một lần nọ ở dưới cửa công ty, Trương Kình đến làm phiền Lumi, vừa hay bị Will bắt gặp, ra tay tẩn cho Trương Kình và bạn anh ta một trận. Sau này Lumi nhớ lại, người đàn ông với dáng vẻ lão cán bộ kia đã quăng túi máy tính qua một bên, lao vào đánh nhau với Trương Kình và tên bạn cơ bắp lực lưỡng xăm mình tết tóc kia, một đánh hai mà vẫn không thua thiệt chút nào.

Nguyên văn lời của Lumi là: “Thật sự rất đáng sợ. Chắc là người mà Lừa Ngang Ngược tuyển vào nên cũng giống anh ấy.” Nói thì nói thế, nhưng sau này Lumi không dám trêu chọc Will nữa.

Thượng Chi Đào nhìn cô ấy rồi thu mắt lại. Cô đang xem dự án ở chi nhánh. Dự án này cần phải đến một thành phố ở Tây Bắc, phối hợp với cơ quan nhà nước tạo dựng cơ sở công nghiệp. Đó là một dự án hạng S+ của Lăng Mỹ trong năm tới.

Lumi đẩy ghế sang chỗ cô, thấy Thượng Chi Đào đang xem dự án này thì hỏi cô: “Muốn đi hả?”

Thượng Chi Đào gật đầu, “Sang năm em muốn thi lên chuyên gia, chị Grace bảo với em là số lượng dự án, chất lượng phục vụ và đánh giá tổng hợp của em đều không có vấn đề to tát, có điều, em chưa từng chạy dự án hạng S+, cơ hội này rất khó có được.”

“Tây Bắc đó!” Lumi véo má cô, “Cô bị ấm đầu à? Mười bốn tháng chứ không phải mười bốn ngày, cô có biết khi cô quay về cô sẽ có dáng vẻ gì không? Cái mặt trắng nõn này sẽ biến mất tăm, trên má treo hai quả táo đỏ đấy.”

Thượng Chi Đào cười khanh khách, “Em biết rồi, nhưng em thật sự muốn đi.”

Cô lấy danh sách nguyện vọng của cô từ trong ngăn kéo, chỉ cho Lumi xem, “Chị xem, em chỉ thiếu mỗi khoản “chuyên gia” nữa là đạt được nguyện vọng này rồi!”

Lumi nhìn danh sách nguyện vọng kia, nhìn có vẻ đã viết được vài năm, mặt giấy đã cũ sờn, bên trên viết dòng chữ: Những nguyện vọng phải thực hiện trước 30 tuổi.

“Được rồi.” Lumi trả lại danh sách nguyện vọng cho cô, “Hay là chị cũng đăng ký vào dự án này nhỉ, dù sao chị cũng rảnh rỗi. Có điều chị nghe mọi người nói trong cuộc họp phòng tiếp thị là, bọn chị mỗi tháng chỉ cần qua đó nửa tháng là được, không giống bên em, phải trú lại đó một thời gian dài.”

“Chị không sợ trên mặt treo hai qua táo sao?” Thượng Chi Đào trêu cô ấy.

Lumi tặc lưỡi, “Chị sợ bị tên Will đáng ghét kia mắng thôi.” Cô ấy đẩy ghế về chỗ cũ, “Đúng là phiền phức.”

Thượng Chi Đào nghiêm túc đánh giá khả năng mình đăng ký tham gia dự án này, sau khi cân nhắc thật lâu, cô quyết định nghe ý kiến của Grace. Grace cầm máy hút sữa đi ra ngoài, thấy Thượng Chi Đào đang đi tới thì nói: “Đi nào, đi hút sữa với chị.”

Khu dành cho mẹ và bé không có người, hình như phụ nữ làm việc ở Lăng Mỹ đều không có hứng thú với việc sinh con lắm. Grace bắt đầu hút sữa, máy hút sữa kêu ro ro. Thượng Chi Đào nói với cô ấy: “Chị Grace, em muốn đăng ký tham gia dự án xây dựng cơ sở kia. Chị thấy em có được không ạ?”

“Tình hình hiện tại là, có cho thêm tiền cũng chẳng có ai bằng lòng đi đến đó. Tuy là dự án hạng S+, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì cũng rắc rối, dự án này vừa có sự mạo hiểm vừa có cơ hội.”

“Nếu là chị thì sao?”

“Nếu là chị, chị mà hai sáu hai mươi bảy tuổi, độc thân, không vướng bận chuyện gì, chị sẽ đi.” Grace nói thẳng suy nghĩ của cô ấy: “Có mạo hiểm, nhưng cũng có cơ hội. Nhân lúc còn trẻ thì cứ mạo hiểm đi. Chứ còn chờ gì nữa? Chờ đến lúc già sao?”

Thượng Chi Đào gật đầu.

Trước kia cô không thích mạo hiểm, từng bước nối tiếp từng bước luôn dặn mình phải vững vàng. Nhưng cũng như Grace đã nói, lúc trẻ không mạo hiểm, chẳng nhẽ phải đợi đến lúc về già? Người trưởng thành phải có khả năng chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.

Đến giờ Thượng Chi Đào cảm thấy mình đã có khả năng này.

Cô quay lại chỗ làm việc ngồi thêm một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho thư ký của Loan Niệm: [Hello, tôi muốn hỏi thăm lịch trình hôm nay của Luke một chút. Tôi muốn hẹn thời gian mười lăm phút để trao đổi một việc với anh ấy.]

Từ sau Tết Loan Niệm vô cùng bận rộn, thời gian anh ở Bắc Kinh rất ít, thỉnh thoảng có mặt ở công ty thì lại bị vô số cuộc họp và cuộc hẹn lấp kín lịch, vì vậy thư ký bắt đầu yêu cầu hẹn trước để xếp lịch. Thượng Chi Đào có thể nhắn tin riêng cho anh, nhưng cô không muốn làm thế, cô không muốn vượt ranh giới thêm lần nào nữa.

[Chờ chút nhé.] Năm phút sau thư ký nhắn lại: [Buổi trưa Luke có thời gian ba mươi phút. Bây giờ tôi đặt cơm cho anh ấy, sẵn đặt giúp Flora nhé. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.] EQ của thư ký cao, cũng không thể để mình Loan Niệm ngồi ăn còn Thượng Chi Đào ngồi nhìn, thế là đặt luôn hai suất cơm để không ai lúng túng.

[Được, cảm ơn nhé.]

Đến giờ trưa, Thượng Chi Đào nhìn thấy Will ra khỏi phòng làm việc của Loan Niệm, quả nhiên thư ký nhắn với cô ngay: [Vào đi, Flora.]

Thượng Chi Đào đứng dậy đi vào phòng làm việc của Loan Niệm.

Lúc này đang vào tháng Tư đầu xuân, cô mặc một áo sơ mi lụa màu mơ, vạt áo bận trong quần jean ống rộng một cách thoải mái, toát ra cảm giác gọn gàng điềm đạm. Loan Niệm ngẩng lên nhìn cô, cười với cô, “Ngồi đi.”

“Cảm ơn.”

Hình như lâu lắm rồi họ không ở riêng với nhau. Lúc ngồi xuống, Thượng Chi Đào nhìn thấy sống mũi hoàn hảo của Loan Niệm khi anh cúi xuống, cõi lòng vẫn còn xốn xang, nhưng không còn mãnh liệt như trước. Có lẽ thời gian thật sự có thể vùi lấp một số thứ.

Thượng Chi Đào ngồi trước mặt anh, nhận lấy suất cơm anh đẩy qua cho cô. Thư ký đã đặt suất cơm có bò bít tết và tôm nõn. Cô mở ra ăn thử một miếng, “Ngon lắm.”

“Tiền lương không đủ để em ăn đồ ăn ngon đàng hoàng sao?” Loan Niệm chê cười cô. Cô ăn cái gì cũng khen ngon, điều này khiến anh không ưng ý.

“Miễn cưỡng cũng ăn một bữa ngon mỗi tháng. Thế nên năm nay có thể tăng lương cho tôi nhiều nhiều không?” Thượng Chi Đào nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

“Không thể.” Loan Niệm liếc cô một cái, mới sang tháng tư, cô ngồi dưới ánh nắng mà chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi. Sao lại có người thích ra mồ hôi vậy nhỉ?

“Tóm lại em muốn nói gì với tôi?” Loan Niệm ăn một miếng bít tết, đặt dĩa xuống rồi hỏi cô.

Thượng Chi Đào cũng bỏ dĩa xuống, trịnh trọng nhìn anh, nói: “Tôi muốn xin được tham gia vào dự án ở chi nhánh Tây Bắc.”

“Mười bốn tháng, mỗi tháng chỉ được phép về hai ngày, lại có tính mạo hiểm cao.” Loan Niệm nhắc nhở cô.

“Tôi vẫn muốn đi.”

“Tại sao?”

Thượng Chi Đào nghĩ giây lát, “Vì tôi còn trẻ, tôi muốn đi mạo hiểm.”

Loan Niệm nhướng mày, cúi xuống ăn cơm. Tối qua anh say khướt, sáng dậy chưa ăn gì, lúc này bụng đói cồn cào. Thượng Chi Đào chia một nửa phần bít tết và tôm nõn của mình cho anh, anh cũng ăn hết.

Cả hai yên lặng ăn cơm, Thượng Chi Đào hỏi anh, “Anh sẽ duyệt cho tôi đi chứ?”

“Tôi không có ý kiến.”

“Vâng, cảm ơn.”

“Vậy Luc thì sao?” Loan Niệm bỗng hỏi cô.

“Đến lúc đó tôi tính tiếp, nếu không được thì tôi dẫn nó theo.” Luc đúng là vấn đề, Thượng Chi Đào bắt đầu cân nhắc tính khả thi khi đưa cả Luc theo.

“Có thể gửi ở chỗ tôi.” Loan Niệm đề nghị: “Trước khi em lên đường, em có thể dẫn nó đến nhà tôi để làm quen với môi trường.”

“Nhưng anh cũng phải đi công tác.”

“Khu tôi ở có một người chuyên dắt chó đi dạo.”

“À à, vâng ạ.” Thượng Chi Đào cười, “Cơ mà anh có thích Luc đâu.”

“Em cũng hiểu chuyện đấy.” Loan Niệm uống ngụm nước, thoáng nhíu mày.

Thư ký gõ cửa, nói: “Luke, đến giờ rồi ạ.”

“Được.”

Thượng Chi Đào đứng lên, nói với Loan Niệm: “Cảm ơn Luke. Vậy tôi về đăng ký trên hệ thống đây.”

“Ừ.”

Thượng Chi Đào ra ngoài mới nghĩ ra hôm nay anh có vẻ không dễ chịu, cô quay lại chỗ làm, ngồi một lúc rồi nhắn tin cho anh: [Anh không khỏe sao?]

[?]

[Anh cứ nhíu mày suốt.]

[Đau dạ dày.]

Gần đây Loan Niệm đi công tác thường xuyên, cường độ công việc rất cao, anh cảm thấy cơ thể mình dường như gặp chút vấn đề, vùng bụng có cảm giác hơi trướng lên, anh đã hỏi bác sĩ Lương xem đó là vấn đề gì. Bác sĩ Lương nghĩ một hồi, nói úp mở. Loan Niệm không có kiên nhẫn, bảo bà có gì cứ nói thẳng. Bác sĩ Lương cười khì, hỏi anh có phải anh có quan hệ tình dục không lành mạnh. Loan Niệm tức lên cúp máy ngay, sao mẹ anh lại nghĩ anh tùy tiện như vậy? Lại còn quan hệ tình dục không lành mạnh, anh sắp sửa xuất gia làm hòa thượng rồi đây. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Thượng Chi Đào đang nói chuyện với Lumi, không biết hai người đang nói đến chủ đề bí mật gì đó, mặt Lumi không giấu được cái vẻ nhiều chuyện, Thượng Chi Đào há miệng thành hình chữ 0, có vẻ khá kinh ngạc.

Hai người đang buôn chuyện về Will.

Lumi vô tình quen được đồng nghiệp trong công ty cũ của Will, biết được một chuyện bên lề: Will đã ly hôn được hai năm. Chuyện này khiến Lumi ngạc nhiên rớt cả cằm, nhưng điều khiến cô ấy ngạc nhiên không phải là chuyện Will đã ly hôn, mà là: “Trời đất! Một người đàn ông đang hừng hực như hổ mà độc thân được hai năm rồi á? Nguyên nhân ly hôn cũng đáng để suy ngẫm đấy.”

Thượng Chi Đào thấy khuôn mặt Lumi đầy vẻ xấu xa, sau lưng lạnh toát, “Chị định suy ngẫm thế nào?”

Lumi cười he he, “Có nhớ danh ngôn của bổn cô nương không?” Cô ấy nháy mắt với Thượng Chi Đào, hạ giọng nói: “Đánh không lại người ta thì phải lôi kéo người ta.”

“... Lôi kéo thế nào?”

Lumi nhướng mày, Thượng Chi Đào vỡ lẽ, vội vàng khuyên cô ấy: “Chị chớ làm bừa, với tính cách thầy đồ của Will, chị làm bừa, anh ta còn không xử lý chị sao?”

“Cứ xử lý đi. Có bản - lĩnh - thì - gặp - nhau - trên - giường.” Lumi kéo dài giọng, tâm trạng cực kỳ tốt. Thượng Chi Đào hết cách với cô ấy, chỉ biết thở dài.

Thượng Chi Đào quay lại chỗ của mình, bắt đầu nghiên cứu dự án du lịch hạng S+ của chính phủ. Đây là dự án do Lăng Mỹ kết hợp cùng công ty công nghệ và chính phủ thực hiện, chính phủ phụ trách bỏ tiền quy hoạch đất đai, Lăng Mỹ và công ty công nghệ phụ trách thiết kế dự án, cuối cùng xây dựng một khu thắng cảnh hàng đầu cả nước. Việc khảo sát quy hoạch và thiết kế trước khi chạy dự án phải mất nửa năm và mất thêm tám tháng nữa để thi công.

Đây là một dự án có ý nghĩa.

Thượng Chi Đào chưa từng tham gia dự án cấp chính phủ, từ trên xuống dưới công ty rất căng thẳng. Loan Niệm đã đến nơi đó không biết bao nhiêu lần, chỉ mỗi việc xác định phương hướng hợp tác của ba bên thôi đã mất gần nửa năm, các thủ tục hợp đồng mới được hoàn thành vào thời gian gần đây.

Thiết kế sáng tạo của Lăng Mỹ hàng đầu trong giới.

Dự án này cần một giám đốc dự án, theo tiêu chuẩn trước đây, lý lịch của Thượng Chi Đào không đạt tiêu chuẩn, công ty ít nhất phải cử một chuyên gia như Grace làm giám đốc dự án, nhưng như Grace đã nói, dự án rất khó và không có ai muốn đi.

Thượng Chi Đào thì sẵn lòng đi.

Đây là cơ hội của cô.

Cô cất danh sách nguyện vọng của mình vào ngăn kéo, lần sau lấy ra hẳn là cuối năm rồi. Nếu công ty thật sự chấp thuận đơn đăng ký của cô, thế thì cô sẽ lên đường vào tháng Bảy, lúc quay về chính thức đã là tháng Chín năm sau.

Thời gian trôi qua thật mau. Trước kia khách hàng hợp tác với công ty còn nghĩ cô là cô gái trẻ tuổi, bây giờ đã gọi cô là cô Thượng. Thêm mấy năm nữa, cô sẽ biến thành bà Thượng.

Thượng Chi Đào nghiên cứu tài liệu về dự án xong, lúc ngẩng đầu lên đã là 10 giờ hơn. Cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, thấy Loan Niệm gục đầu trong phòng làm việc.

Anh chưa bao giờ như thế này.

Đồng nghiệp trong văn phòng người thì ra về, người thì đi công tác, người thì về nhà làm việc, chẳng còn ai khác ngoài cô và Loan Niệm.

Cô thấy hơi lo, nghĩ một lúc rồi đến gõ cửa phòng làm việc của anh. Giọng của Loan Niệm run run: “Vào đi.”

“Luke.” Thượng Chi Đào lập tức im bặt, cô nhìn thấy trán Loan Niệm toát mồ hôi hột, “Anh bị sao vậy?”

“Đau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play