Thượng Chi Đào không nhớ rõ dáng vẻ của Tân Chiếu Châu vào lần gặp cuối cùng.

Cô chỉ nhớ mang máng chiếc áo bóng rổ tỏa ra mùi nắng cùng gương mặt bị rám nắng của anh ta, lúc cười để lộ hàm răng trắng tinh, cũng là nam sinh được rất nhiều bạn học nữ thương nhớ.

Cô dẫn Loan Niệm đi tìm Lee, nghe thấy ở sau lưng có người gọi tên cô: “Thượng Chi Đào.” Cô quay lại, nhìn thấy Tân Chiếu Châu tuổi 20 và Tân Chiếu Châu tuổi 25 lồng ghép vào nhau một cách lạ thường, tạo nên một người mới, người mà vừa có phần lạ lẫm vừa vô cùng thân thuộc với cô.

“Tân Chiếu Châu.” Thượng Chi Đào cười.

Loan Niệm xoay người lại rồi đứng ở đó, một tay xỏ túi quần, một tay đặt trên tay cầm vali, không có ý lên tiếng. Tân Chiếu Châu giữ phép lịch sự, nói với Thượng Chi Đào: “Em không giới thiệu chút sao?”

“À vâng.”

“Đây là cấp trên của em, Luke. Đây là... bạn tôi, Tân Chiếu Châu.”

“Không phải bạn trai cũ sao?” Loan Niệm vạch trần cô, cố ý làm cô lúng túng.

Tân Chiếu Châu hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta vẫn gật đầu thừa nhận: “Đúng là bạn trai cũ.”

“Ôn lại chuyện cũ với bạn trai cũ đi, tôi tự đi tìm Lee.” Anh gật đầu với Tân Chiếu Châu rồi xoay người bỏ đi. Bạn trai cũ của Thượng Chi Đào không tồi, mới hơn hai mươi tuổi, đang vào thời điểm đẹp nhất đời người. Mà mẹ kiếp, chuyện này liên quan gì đến mình nhỉ?

Lee đón được Loan Niệm, thấy anh nghiêm mặt thì tưởng là anh không hài lòng với công việc ở chi nhánh, bèn nói với anh: “Luke, vấn đề của mấy khách hàng trong nửa đầu năm nay không hề nằm trong dự liệu của chúng tôi. Thị trường năm nay biến động, chuỗi sản phẩm của khách hàng cũng thay đổi, không cho chúng tôi bất kỳ thời gian chuẩn bị. Nhưng chúng tôi cũng có trách nhiệm, sau này chúng tôi sẽ đưa ra nhiều phán đoán hơn nữa, tránh gặp phải tình huống này.”

“Tốt.” Loan Niệm chỉ đáp lại một tiếng. Lúc ra khỏi sân bay, anh nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe bên cạnh là bạn trai cũ của Thượng Chi Đào. Xe không tệ. Bạn trai cũ của Thượng Chi Đào tên là gì nhỉ? À, Tân Chiếu Châu.

Xe của Lee trả phí đỗ xe rồi ra khỏi sân bay trước, Loan Niệm ngoảnh đầu nhìn về phía sau một cái, Thượng Chi Đào ngồi trên ghế phụ lái, nhìn qua có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Hai người họ đều tỏ ra ngại ngùng e dè, tựa như vẫn còn mấy phần vấn vương.

Thượng Chi Đào không thể tả được cảm giác của mình đối với Tân Chiếu Châu, người khác gặp lại bạn trai cũ liệu có giống cô không nhỉ? Cô chỉ sợ Tân Chiếu Châu mở miệng nhắc lại chuyện xưa. Cô lén gửi tin nhắn cho Lumi: [Trương Kình cũng được coi là bạn trai cũ của chị rồi, nếu một ngày nào đó chị gặp lại Trương Kình, hai người sẽ nói chuyện gì? Chị có thấy căng thẳng không?]

Lumi trả lời cô: [Có gặp lại Trương Kình hay không thì chị không biết, chị chỉ biết là chị đụng ngay Will ở trong hộp đêm. Mẹ nó đúng là kích thích, tên kia ăn mặc như đạo sĩ ấy, cúc áo cài lên tận cổ, chị cũng phát ngốt thay anh ta.]

Một lúc sau Lumi lại gửi một icon “chú ý”: [Trời má, Will nhìn thấy chị rồi. Anh ta xách cổ áo của chị, hỏi chị người nhà chẳng phải đang bị ốm sao mà còn đến hộp đêm. Chị giải thích với anh ta là đáng lẽ ngày mai bố chị mới xuất viện, ai dè hôm nay đã được cho về nhà. Cô biết anh ta nói gì không? Anh ta nói chị ăn nói bậy bạ!]

[Mẹ nó, chị đã bao giờ bị chọc tức thế này cơ chứ, chị nói với anh ta còn túm cổ áo chị là chị không nể nang anh ta nữa đâu. Ai dè anh ta cứ như luyện qua công phu ấy, ném chị ra khỏi hộp đêm luôn.]

[Hu hu hu. Chị chỉ muốn đi dẩy đầm một tí thôi mà.]

[Chị lại đi vào trong, anh ta lại đuổi chị ra ngoài. Còn bắt chị ngày mai đến công ty giải thích với anh ta vì sao lại xin nghỉ phép láo. Mẹ nó, chị nghỉ phép láo gì chứ?]

Thượng Chi Đào thấy Lumi nhắn hết tin này tới tin khác, cười phụt thành tiếng. Tân Chiếu Châu nghe thấy tiếng cười thì quay sang nhìn cô, người anh ta nhìn thấy vẫn là Thượng Chi Đào thời đi học, lúc cười rộ lên đôi mắt toàn là ánh sáng. Trong anh ta vang lên một tiếng “tùm”, một tảng đá to rơi vào lòng anh ta, khiến mặt đầm sâu trong lòng anh ta bắn nước tung tóe.

“Là đồng nghiệp của em.” Thượng Chi Đào nói với Tân Chiếu Châu.

“Đồng nghiệp ở chỗ làm có tốt không?” Tân Chiếu Châu hỏi cô.

“Ngoài mấy người khó gần ra thì hầu hết mọi người đều rất tốt.”

“Cấp trên Luke ban nãy nhìn có vẻ cũng khó gần.” Tân Chiếu Châu nói.

Thượng Chi Đào nghĩ đến đôi mắt sắc lạnh có thể giết người của Loan Niệm, “ừm” một tiếng: “Cũng không đến nỗi nào, không chọc anh ta là được.” Chọc phải anh, anh rút gân róc xương của bạn cũng chưa thấy hả giận, còn phải thiêu bạn thành tro mới được.

“Em từng chọc phải anh ta rồi à?”

“Chưa.”

Tân Chiếu Châu cười, nói: “Xem ra Đào của anh đi làm ở công ty khá suôn sẻ.” Lúc còn yêu, anh ta lúc nào cũng nói: Đào của anh giỏi quá, Đào của anh thật là đáng yêu, Đào của anh thật thông minh.

Các bạn cùng lớp đều nói Tân Chiếu Châu có gương mặt đào hoa, không biết bao nhiêu em gái khóa dưới thầm thương trộm nhớ, sớm muộn cũng ngoại tình. Nhưng Tân Chiếu Châu vẫn một lòng một dạ với cô, uổng phí ngoại hình đẹp của anh ta.

Một lúc lâu sau Thượng Chi Đào mới đáp lời anh ta, cô nói: “Thực ra rất khổ cực.”

Mấy năm nay cô đã phải thức trắng rất nhiều đêm, trải qua rất nhiều trắc trở, chịu bao nhiêu là ấm ức, đã khóc thầm rất nhiều lần, có mấy lần tưởng chừng như không thể kiên trì được nữa.

“Anh biết.” Tân Chiếu Châu nói: “Em một thân một mình ở Bắc Kinh, chỉ có một người quen cũ là Diêu Bội, có thể đi tới ngày hôm nay không dễ dàng.”

“Đôi khi anh thường nghĩ, nếu ban đầu anh không về Thâm Quyến mà cùng em đến Bắc Kinh, liệu anh có thể kiên trì được đến hôm nay giống như em không?”

“Anh nghe chị Diêu Bội kể rằng đồng nghiệp của em yêu quý em, em đã quen được rất nhiều bạn mới, công việc khá thuận lợi, năm nào cũng được thăng chức tăng lương đều đều, rồi em một mình chạy dự án lớn, lập kế hoạch này nọ. Nghe chị Diêu Bội nói như vậy, anh đã nghĩ, cô gái mà anh nâng niu trong lòng ban tay năm ấy đã trưởng thành rồi, là anh đẩy cô ấy ra xa, để cô ấy một mình đương đầu với những khó khăn này.”

Tân Chiếu Châu đỗ xe bên vệ đường, hạ cửa kính xuống. Anh ta không muốn để Thượng Chi Đào nhìn thấy đôi mắt rớm lệ của mình, vì anh ta biết họ không thể về bên nhau được nữa. Tân Chiếu Châu cảm thấy có lỗi với Thượng Chi Đào, anh ta thấy có lỗi vì anh ta không đủ kiên định, lựa chọn về bên cạnh bố mẹ sau khi tốt nghiệp. Lúc đó anh ta không có niềm tin, cũng không có dũng khí phấn đấu quên mình. Dù anh ta tự nhận Thượng Chi Đào là người anh ta yêu nhất cõi đời này, nhưng anh lại lựa chọn để cô phấn đấu một mình trong lúc cô mất phương hướng.

Anh ta là một kẻ ích kỷ.

“Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa.” Thượng Chi Đào nhìn ra ngoài cửa xe, “Lần đầu đến Thâm Quyến, em mới nhận ra anh lựa chọn quay về nơi này là có nguyên nhân của nó, thành phố này rất tuyệt. Mua mỹ phẩm chắc là dễ dàng nhỉ? Anh có hay sang Hồng Kông không?”

“Trước đây thì tuần đi một lần, bây giờ nhân viên trong công ty nhiều lên rồi, một tháng anh đi một lần. Em làm giấy thông hành sang Hồng Kông chưa? Anh có thể dẫn em qua đó chơi.”

“Đến phố Vĩnh Lợi hả? Nghe nói bộ phim ‘Tuế nguyệt thần thâu” đã lấy cảnh ở đó, lúc xem phim em đã muốn đến Hồng Kông chơi rồi. Có một đợt em rất thích bộ phim này, lúc đi Quảng Châu em còn cất công đến Liên Hương Lâu mua hai chiếc bánh trung thu nhân hạt sen gửi về cho Lão Thượng và Đại Trạch.”

“Được, nếu em muốn đi.”

“Em nói đùa thôi, chưa có thẻ thông hành.”

Muốn đi, nhưng không thể đi cùng anh.

Thượng Chi Đào là một người có chừng mực, gặp lại người cũ, ăn một bữa cơm, tản bộ một lát, thoải mái trò chuyện gì đó, vậy là đủ rồi, cô không đòi hỏi nhiều hơn.

Nhiều hơn nữa, cô không thể trao cho người ta, và cô cũng không cần đến.

Tân Chiếu Châu nhìn Thượng Chi Đào, cười nói: “Em vẫn không biết nói dối như trước, mỗi khi nói dối em đều không dám nhìn anh.”

“Sao em lại không dám!” Thượng Chi Đào nhìn anh ta, nhìn thấy đôi mắt ngập tràn nét cười, lại quay ngoắt đi.

“Thẻ thông hành của em nằm trong túi của em, anh biết. Nhưng anh ấy hả, chưa bao giờ ép Thượng Chi Đào làm bất cứ chuyện gì.”

Thượng Chi Đào bật cười.

Cô muốn sang Hồng Kông sau khi công việc kết thúc vào thứ Sáu, Grace còn nhờ cô mua hộ cô ấy hai hộp sữa bột cho trẻ sơ sinh.

Tân Chiếu Châu đưa Thượng Chi Đào đến khu bảo tồn rừng ngập mặn để ngắm biển, đi ô tô đến đó thực ra không xa, phong cảnh khá đẹp. Anh ta nói với Thượng Chi Đào: “Anh hay đưa bố mẹ đến đây vào cuối tuần, nhà anh đã mua một căn hộ hai phòng ngủ ở gần đây, buổi sáng bố mẹ anh sẽ đi chợ, chiều thì đi ngắm hoàng hôn.”

“Thích thật. Đây là cuộc sống mà trước kia anh hằng mong muốn. Anh đã thực hiện được nguyện vọng, chắc anh cảm thấy tuyệt lắm nhỉ?”

Tân Chiếu Châu gật đầu, “Thực ra hai năm đầu anh không gặp thuận lợi, làm công việc ngoại thương không dễ dàng, mặc dù bố mẹ anh có chút quan hệ nhưng chỉ nhận được toàn đơn hàng nhỏ. Sau đó, bố mẹ bán căn nhà lớn đi, cho anh chi trả tiền hàng, anh mới có cơ hội mới. Cuối năm ngoái anh nhận được đơn hàng lớn đầu tiên, rồi công việc cũng có khởi sắc.”

“Vậy anh đã trả lại căn nhà kia cho bố mẹ anh chưa?” Thượng Chi Đào hỏi.

“Trả rồi. Vừa mới trả vào tháng trước.”

“Tốt rồi.”

Thượng Chi Đào thật lòng vui mừng thay Tân Chiếu Châu. Lúc trước nói chuyện với Tôn Vũ, cô ấy hi vọng bạn trai cũ đoạn tử tuyệt tôn, còn Thượng Chi Đào thì không hề có ý nghĩ như vậy, vì cô và Tân Chiếu Châu chia tay không phải phản bội nhau, mà là vì lựa chọn. Họ đều lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, vì vậy không có gì để thù ghét nhau. Tuy vậy, lúc mới chia tay, Thượng Chi Đào cảm thấy Tân Chiếu Châu không đủ yêu cô.

Tân Chiếu Châu mua cho cô một cây kem, chọn vị đậu đỏ mà trước kia cô thích ăn nhất. Anh ta vẫn nhớ hết tất cả sở thích của Thượng Chi Đào, từ tôm hùm đất, kem đậu đỏ, bánh mì lát với sữa tươi, anh đào, đến dâu tây.

Thượng Chi Đào nhận que kem, nói cảm ơn. Cây kem mà Tân Chiếu Châu mua đã xua tan cảm giác nóng bức trong đêm hè ở Thâm Quyến, vị ngọt lành man mát, thật sự rất ngon.

“Ngày mai anh vẫn tới buổi họp lớp chứ?” Thượng Chi Đào hỏi anh ta.

“Đi chứ. Đi thanh toán đó.”

“Vâng thưa giám đốc Tân.”

“Đừng, vẫn còn kém xa khách hàng của các em. Hi vọng là thông qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, anh có thể trở thành đối tác của các em, chưa biết chừng sau này em còn làm việc cho anh.”

“Em cảm thấy ngày đó sẽ không quá xa đâu.”

Hai người cố tình tránh nhắc đến rất nhiều chuyện xưa, cả hai đều cảm thấy không thể phá hỏng buổi tối tuyệt vời này.

Thượng Chi Đào cảm thấy Tân Chiếu Châu giống như người bạn cũ của cô, một người bạn cũ đặc biệt. Người bạn cũ này từng có quá khứ thân mật khăng khít với cô, bây giờ họ đều đứng ở vị trí thích hợp đúng mực, cho dù thế nào, quãng thời gian trong quá khứ không thể xóa nhòa.

Thượng Chi Đào đứng trước khách sạn nói với Tân Chiếu Châu: “Tân Chiếu Châu, em biết trong buổi tụ họp bạn bè ngay mai, mọi người sẽ nhắc lại chuyện cũ. Em muốn nói với anh một điều là, em chưa từng hối hận vì yêu anh, nhưng em từng oán trách anh tại sao không thể đến Bắc Kinh cùng em. Lúc đó em còn quá nhỏ, quá ấu trĩ.”

Tân Chiếu Châu gật đầu, vỗ đầu cô, “Anh biết. Chuyện quá khứ, đã qua rồi.”

“Hôm nay anh có thể ôm em một cái không? Anh sợ ngày mai anh uống say thì không thể nào ôm em được nữa.” Tân Chiếu Châu nói. Anh ta biết sau ngày mai Thượng Chi Đào sẽ không gặp lại anh ta nữa. Đây là lần gặp gỡ mà anh ta đã tìm mọi cách để có được, vì anh ta quá muốn gặp cô gái chậm nhiệt, lạc quan và đơn thuần năm ấy. Sau khi chia tay, dường như không có cô gái nào giống cô, và dường như ở mỗi cô gái đều có bóng dáng của cô.

Thượng Chi Đào không đáp lời anh ta nhưng lại vươn tay nắm lấy áo sơ mi của anh ta. Bạn thấy đấy, chàng trai mặc áo phông thể thao năm ấy giờ cũng đã khoác lên mình áo sơ mi và giày da rồi. Chẳng phải con người dù thế nào vẫn phải trưởng thành sao?

Cô tiến lên một bước lại gần Tân Chiếu Châu, tựa đầu lên ngực anh ta.

Thượng Chi Đào không phải người lòng dạ sắt đá, đây là người đàn ông cô từng yêu. Dù tình yêu ấy dẫu là trước kia hay bây giờ đều không mãnh liệt như ánh nắng xé toạc tầng mây, nhưng nó như dòng nước chảy nhỏ giọt chầm chậm thấm vào trong tim.

Mãi một lúc sau Tân Chiếu Châu mới duỗi tay ôm chặt cô.

Anh ta nhớ như in lần đầu tiên họ ôm nhau vào năm xưa, cả hai đều không biết phải đặt tay ở đâu, thấm thoát đã bảy tám năm trôi qua rồi.

Anh ta ôm Thượng Chi Đào vào lòng bằng tất cả sức lực của mình, nói với cô: “Thượng Chi Đào, bất kể là lúc nào, bất kể em gặp phải khó khăn gì, chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ giúp em.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Thượng Chi Đào nhìn Tân Chiếu Châu lên xe rồi mới xoay người đi vào khách sạn. Một bóng dáng quen thuộc đi vào thang máy, không phải Loan Niệm thì là ai?

Thượng Chi Đào đứng đợi ở buồng thang máy một lúc, cô có thể hiên ngang từ biệt Tân Chiếu Châu, vậy mà ngay cả dũng khí đứng chung thang máy với Loan Niệm cô cũng chẳng có.

- -

Loan Niệm cảm thấy dạo này mình đã chọc phải “ổ” đàn ông của Thượng Chi Đào, từ bạn cùng nhà, đến anh chàng vận động viên cho tới bạn trai cũ, mẹ nó đúng là nực cười. Anh về phòng, trả lời hết email, bỗng dưng không biết phải làm gì khác.

Anh bật loa nghe nhạc, nghe những bài hát tiếng Quảng xưa cũ.

Đôi khi Loan Niệm cũng biết lãng mạn, ở một nơi khác nên cũng có cảm hứng khác. Chẳng hạn như lúc này, anh gọi điện cho trung tâm dịch vụ yêu cầu đá viên, bật một chai rượu tây trong tủ lạnh nhỏ, châm một điếu xì gà, không khí tràn ngập phong vị Hồng Kông.

Bài hát “Dám yêu dám làm” của Lâm Tử Tường cực kỳ hợp tâm trạng của anh vào lúc này, điếu xì gà kẹp giữa đầu ngón tay, anh nhẹ nhàng nhảy múa trên sàn nhà, cất cao giọng hát cùng giai điệu, tự dỗ mình vui. Chuông cửa vang lên, anh vừa lắc đầu vừa ra mở cửa, vươn tay ra ngoài nhận đá viên thì nhìn thấy Thượng Chi Đào với vẻ mặt khá sửng sốt.

Xung quanh có chút yên tĩnh.

Thượng Chi Đào đã ở bên Loan Niệm mấy năm mà chưa bao giờ thấy anh như thế này. À phải rồi, lúc anh hát trên sân khấu vào năm đầu tiên nhậm chức, anh cũng có dáng vẻ này, buông thả tự do. Cũng vào ngày hôm ấy, ở trong nhà Loan Niệm, mọi phòng tuyến của Thượng Chi Đào đã sụp đổ.

Loan Niệm không ngờ đó là Thượng Chi Đào, anh tưởng là phục vụ mang đá viên đến. Anh nhanh tay đóng cửa lại, chừng mấy giây sau mới mở cửa lần nữa, mọi thứ đã quay lại trật tự cũ, “Có chuyện gì thế Flora?”

“Anh bảo là phải tập dượt một lần trước khi gặp khách hàng phải không?”

“Tôi nói khi nào?”

“Thứ Sáu tuần trước.”

“Khách hàng không sống nổi đến ngày mai à?”

“Không phải, lúc nãy Lee thông báo cho tôi là khách hàng đẩy thời gian gặp mặt lên sáng mai. Buổi chiều khách hàng muốn đưa chúng ta thăm quan nhà máy của họ.”

Loan Niệm nghiêng người, mở rộng cửa, “Vào đi.”

Nhạc vẫn chưa tắt, Lâm Tử Dương vẫn đang hát: “Chiếc ôm cuồng si, nụ hôn triền miên chẳng ngơi nghỉ, không cần hít thở...”

Thượng Chi Đào đi ra cũng không được mà vào cũng chẳng xong.

“Sao thế Flora? Không tập dượt à?”

“À vâng.”

Cô đặt tay lên tay nắm cửa, nghe Loan Niệm nói: “Để cửa mở vậy.”

Như muốn thể hiện sự quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm. Thượng Chi Đào gật đầu, theo anh vào phòng. Tiêu chuẩn phòng anh ở khác mọi người, thư ký đặt cho anh phòng căn hộ. Loan Niệm đi tắt nhạc rồi ngồi xuống sofa, trước sofa có bàn trà, anh nhấc tay lên ra hiệu, “Tự tìm chỗ mà ngồi.”

Điếu xì gà vẫn chưa hút xong, nhìn như mới hút được một hơi rồi gác lên trên thành gạt tàn, mùi xì gà thoang thoảng lửng lơ trong phòng, Thượng Chi Đào không dám hít thở mạnh, sợ trong khói thuốc có độc. Không, cô sợ là cô không kiềm chế được mà xé quần áo của Loan Niệm.

Người với người ở bên nhau giống như thuần hóa thú cưng, thời gian lâu dài sẽ khiến cả hai trở nên giống nhau. Thượng Chi Đào là một ví dụ, lúc này trong đầu cô tràn ngập ý muốn xé xác Loan Niệm, hoặc điên cuồng cắn anh, cực kỳ giống Loan Niệm.

Phục vụ mang đá viên lên phòng, dẹp tan suy nghĩ đen tối của Thượng Chi Đào. Loan Niệm đứng dậy lấy đá bỏ vào ly thủy tinh. Anh đi công tác mà vẫn có tính cuồng sạch sẽ, tự mang theo ly của mình. Trước đó Trần Khoan Niên đã tặng anh một ly thủy tinh hình đầu lâu dùng để uống rượu tây, lúc xếp hành lý anh tiện tay nhét vào vali.

Bỏ đá rồi đổ rượu tây vào ly, ngón cái và ngón trỏ cầm ly, ngửa đầu uống một ngụm lớn, nhân tiện ngậm một viên đá để nhai.

Tiếng viên đá vỡ giòn tan cùng với bộ dạng lưu manh của Loan Niệm làm Thượng Chi Đào ngỡ rằng mình đã đi vào hang ổ của tổ chức xã hội đen, ông trùm xã hội đen đang chuẩn bị lăng trì kẻ phản bội. Cô tự dưng căng thẳng, hai đầu gối khép chặt vào nhau, có thứ gì đó đang trào dâng trong người.

Chết thật. Thượng Chi Đào bắt chước giọng điệu của Lumi, mẹ nó, sao mình lại kém cỏi thế nhỉ?

Dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không chịu nhận thua. Trong lòng mình có một con gà chọi kia mà, mình không thể thua được! Thế là cô mở máy tính, mắt nhìn chăm chăm màn hình, “Vậy tôi bắt đầu nhé?”

“Cứ tự nhiên.”

Loan Niệm đặt ly rượu lên bàn trà, ly thủy tinh chạm vào mặt bàn đánh “cạch” một tiếng. Anh ngồi xuống sofa khiến sofa lõm xuống, Thượng Chi Đào suýt nữa không ngồi vững, quay đầu sang nhìn anh, anh đã tựa cả người vào lưng sofa, “Bắt đầu đi.”

“Khẩn trương lên Flora, đừng cản trở tôi tận hưởng cuộc sống về đêm.”

“Cuộc sống về đêm gì?”

“Cuộc sống về đêm ong bướm dập dìu, nhanh lên chút.”

Thượng Chi Đào nhìn vào màn hình PPT, tập trung nhớ lại: Mình phải nói thế nào đây?

Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Trang đầu tiên...”

Điện thoại Loan Niệm chợt đổ chuông, Thượng Chi Đào nghe thấy giọng một người phụ nữ: “Đến khách sạn của rồi.”

“Được. Giờ xuống đây.” Loan Niệm đứng dậy, uống nốt ngụm rượu trong ly rồi nói: “Tự tập dượt đi, ngày mai mà thể hiện tệ thì tự động rời khỏi phòng kế hoạch.”

Thượng Chi Đào ngồi ở đó, “bộp” một cái gập máy tính lại, cũng nổi cáu rồi.

Cô nhấc chân đi ra ngoài, Loan Niệm đi sau cô đóng cửa phòng rồi vào thang máy cùng cô. Thượng Chi Đào tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, trông rất xinh. Loan Niệm nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, bất chợt lên tiếng: “Flora, sao không ôn chuyện với bạn trai cũ cho ra hồn?”

“Ôn chuyện cũ ra hồn là thế nào?”

“Hồi tưởng quá khứ? Ngủ một lần chăng?”

Thượng Chi Đào thoáng nghĩ ngợi, đáp: “Ngày mai phải trình bày phương án nên tôi căng thẳng, không có lòng dạ nào. Chúng tôi có hẹn sau khi buổi dạ tiệc trong ngày mai kết thúc.”

Cô nói nghiêm túc, còn nhìn lại Loan Niệm. Cô không nói dối, vì vốn dĩ ngày mai họ sẽ gặp nhau.

Loan Niệm nhếch môi, nở nụ cười ngoài mặt, đi vào thang máy.

Thượng Chi Đào cũng vào thang máy, thẻ phòng của cô không còn nhạy, cô không lên được tầng của cô, đành nhìn sang Loan Niệm.

“Xin tôi đi.”

Thượng Chi Đào không chịu, đi xuống tầng một, đến quầy lễ tân chuẩn bị xác thực thông tin để làm lại thẻ phòng. Cô nhìn thấy một người phụ nữ tiến đến chỗ Loan Niệm, người phụ nữ đó cao xấp xỉ 1m78, mặc một chiếc áo hai dây cùng quần jeans mỏng, đeo đôi hoa tai hầm hố, trông hết sức cá tính lại cực kỳ xinh đẹp.

Loan Niệm đi về phía người đó, đột nhiên quay đầu lại, bắt quả tang Thượng Chi Đào đang dõi theo mình. Anh nhếch mày với cô, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho cô: [Bạn gái cũ của tôi thế nào?]

...

Ra khỏi khách sạn, cô gái kia nói với Loan Niệm: “Muốn đi đâu hả em trai?”

“Đừng có gọi em là em trai.” Loan Niệm lừ mắt nhìn cô ấy.

“Không gọi là em trai thì gọi là gì?” Loan Tư Viên “xùy” một cái, “Đừng có bướng với chị, làm chị bực lên là chị nói ngay với chú chị đấy. Đây chẳng phải lần đầu em đến Thâm Quyến, dựa vào cái gì mà bắt chị mời em đi ăn đêm? Em không tự đi ăn được à? Một người lương tính theo giờ như chị đây còn phải phục dịch em, em có bồi thưởng tổn thất cho chị không?”

Loan Niệm nghe cô ấy càm ràm, cũng chẳng cãi lại.

Tâm trạng anh không tốt, trong đầu toàn là suy nghĩ muốn bóp chết Thượng Chi Đào. Nhưng sau đó anh lại cảm thấy mình phải nhẫn nhịn, một cô gái tốt như người ta, hẹn hò với ai mà chẳng được? Dựa vào đâu mà bắt cô ấy phí hoài tuổi xuân ở chỗ anh.

Loan Tư Viên thấy anh không nói gì, bèn hỏi anh: “Câm rồi à?”

...

Từ nhỏ Loan Niệm đã không nói lại cô ấy, miệng cô ấy còn xéo xắt hơn cả Loan Niệm. Thế hệ trước nhà họ Loan ai cũng ôn tồn lễ độ, đến thế hệ của hai người họ thì người này phản nghịch hơn người kia.

Loan Tư Viên thấy Loan Niệm y như con gà chọi thua cuộc, cúi đầu ủ rũ, rất buồn cười, thế là cô ấy nói: “Cậu em ưỡn ngực ngẩng cao đầu kia của chị đâu rồi?”

“Cậu em không biết trời cao đất dày kia của chị đâu rồi?”

“Cậu em nhìn đời bằng nửa con mắt của chị đâu rồi?”

“Cậu em tự cao tự đại của chị đâu rồi?”

“Cậu em...”

“Chị!” Cuối cùng Loan Niệm cũng lên tiếng gọi cô ấy là chị, anh biết nếu như mình còn im lặng, Loan Tư Cầm sẽ mang tất cả những thành ngữ không hay ho mà cô ấy biết để nói như thế này, lải nhải không ngừng, không có hồi kết, ồn ào vô cùng.

Loan Tư Viên cười ha hả, “Ờ! Em trai ngoan! Chị gái đưa em đi ăn cháo!”

Cháo loãng thì có gì ngon, Loan Niệm thầm mắng chị họ keo kiệt. Điện thoại sáng lên, Loan Niệm mở ra xem, là tin nhắn của Thượng Chi Đào:

[Bạn gái cũ của anh đẹp thì đẹp thật, dáng cũng đẹp. Nhưng tôi cũng có ưu điểm, chẳng hạn như...]

[Ngực tôi to.]

Chết tiệt! Rốt cuộc Loan Niệm cũng mắng thành tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play