Thượng Chi Đào đặt ly rượu lên chiếc bàn khác bên cửa sổ, ánh trăng vằng vặc, trái tim trong ly rượu sáng lấp lánh. Luc ăn no thịt chạy ra ngoài, ngồi bên cô, ngắm trăng cùng cô.
Ly rượu của cô không giống với người khác, một cô gái bàn bên đã nhìn ly rượu mấy lần, nói với người đi cùng mình: “Em cũng muốn uống loại cocktail kia, em chưa nhìn thấy bao giờ, nhìn có vẻ rất ngon.”
Cô gái nọ hỏi Thượng Chi Đào, loại rượu này tên là gì?
“Tên là trái tim dũng cảm.” Thượng Chi Đào không am hiểu cocktail, chỉ nghĩ đây là rượu dành cho nữ giới phổ biến trên thị trường, uống có vị chua ngọt êm dịu nhưng cũng có một chút men say về sau. Loan Niệm đã pha chế một loại rượu giống như tính cách của Thượng Chi Đào.
“Là ông chủ pha chế riêng sao?” Cô gái kia hỏi.
“Hả?” Rõ ràng Thượng Chi Đào không hiểu cái gì là ông chủ pha chế riêng.
Cô gái nọ giơ tay, nói với Loan Niệm: “Tôi cũng muốn một ly như kia.”
“Ngại quá hết rồi.” Loan Niệm cầm cốc nước lọc ngồi bên cạnh Thượng Chi Đào, mỉm cười với cô gái kia.
“Ly rượu đó là ông chủ pha chế riêng sao?”
Loan Niệm nhìn trái tim trong suốt trong ly, gật đầu, “Phải.”
“Tôi đã nói mà.” Cô gái kia quay sang nói với bạn mình: “Chưa từng thấy trong quán bar khác.”
“Gì mà ông chủ pha chế riêng?” Thượng Chi Đào thì thầm hỏi Loan Niệm.
“Chính là ông chủ pha chế bừa đó.” Loan Niệm tựa vào sofa ngắm trăng, cả quán bar chỉ còn lại một ngọn nến ở bàn bên cạnh, trong quán bật một bài hát du dương. Mọi người đều yên lặng, người người tựa vào sofa, ngắm trăng.
Thượng Chi Đào nắm tay Loan Niệm trong bóng tối rồi ngả đầu lên vai anh. Loan Niệm dang tay đặt trên lưng sofa, để cô dựa vào thoải mái hơn.
Luc cũng bắt chước Thượng Chi Đào, nhảy lên chỗ bên cạnh Loan Niệm, đưa móng vuốt phía trước cào cánh tay anh: Tôi cũng muốn.
Một người một chó bắt đầu đánh nhau, Thượng Chi Đào ngồi bên cạnh cười khanh khách, Loan Niệm nhảy xuống giường bế cô ném lên giường, ép cô gia nhập cuộc hỗn chiến. Họ nô đùa rất lâu, cho đến khi ai cũng mệt lử, Luc nằm nhoài trên đất, hai người nằm trên giường thở hổn hển.
Thượng Chi Đào nằm nghiêng nhìn Loan Niệm, không nhịn được cười.
Vốn dĩ cô cũng không phải người hay có tâm sự, cảm giác khổ sở và yếu đuối đầy chấn động vào ban sáng đến giờ đã biến mất tăm. Thậm chí cô còn bắt đầu an ủi mình, mình may mắn biết bao, mình có một người bạn tình dịu dàng đến vậy, còn có một đồng nghiệp tốt bụng như Lumi và cả những người bạn tốt bụng như Tôn Viễn Chứ và Tôn Vũ.
Có người hỏi cô làm thế nào mà tra được thông tin của nữ chính trong vụ bê bối trước đó của Dony, Thượng Chi Đào không nói một lời nào. Vì Tôn Viễn Chứ đã lợi dụng kỹ thuật hacker, giúp cô lật tung gốc gác của Dony.
Thượng Chi Đào biết không phải ai cũng may mắn như cô, vì vậy cô vô cùng cảm kích.
Người trong Lăng Mỹ chỉ biết Dony vi phạm pháp luật, mà đâu biết vì sao sáu cô gái kia lại chung tay đứng ra báo cảnh sát, cũng không biết cuộc sống ở trong nước của Dony đã bị phơi bày như thế nào. Chỉ có Loan Niệm và Tracy biết, Loan Niệm đã bỏ ra một khoản kếch xù, để một cô gái duy nhất có chứng cứ xác thực không chịu mở miệng quyết đứng ra tố cáo.
[Cậu có thể cho tôi mượn, nhưng có thể cho tất cả mọi người mượn không?]
[Thế thì tự cầu mình nhiều phúc đi!]
[... Người ở tổng bộ đã lên máy bay rồi, hẹn gặp nói chuyện với cậu vào ngày kia.]
[Không tiếp.]
[Cậu đã ký thỏa thuận không cạnh tranh, hơn nữa theo quy định của công ty, muốn từ chức thì cậu phải báo trước ít nhất là nửa năm.]
[Theo quy định của công ty, chuyện dùng người ở địa bàn của tôi do tôi quyết định. Tại sao mấy lão già kia còn muốn cử người qua bên này? Quy định cái đếch.]
[Được được. Ngày mai tới công ty nói chuyện nhé?]
[Không.]
Loan Niệm tắt điện thoại đi ngủ.
Sáng ra, nghe thấy bên cạnh có tiếng động, mở mắt ra nhìn thấy Thượng Chi Đào đang rón rén mặc quần áo, “Đi ăn trộm à?”
“Anh dậy rồi à? Em phải đi làm rồi.”
“Chẳng phải tôi đã nói sẽ đưa em đi sao?” Loan Niệm dậy mặc quần áo, Thượng Chi Đào đứng bên nói: “Không cần đâu, em bắt xe đi, để Luc ở lại đây.”
“Hâm à? Giờ này em đi đâu bắt xe?”
“Ừ nhỉ.”
Loan Niệm nhanh chóng tắm rửa, thay đồ, xuống dưới làm bữa sáng gọn lẹ. Thượng Chi Đào thích ăn lát bánh mì và sữa tươi, Loan Niệm chiên thêm hai quả trứng, rắc bột hoa quế vào cốc sữa của cô, “Qua đây ăn rồi hẵng đi.”
Thượng Chi Đào đã ăn quen bữa sáng của Loan Niệm, cô cảm ơn anh rồi uống một ngụm sữa, lén nhìn anh một cái.
“Có gì thì nói đi.”
“Anh từ chức rồi à?”
“Ừ.”
“Vì sao vậy?”
“Vì tôi có tiền, muốn từ chức thì từ chức thôi.” Loan Niệm thấy Thượng Chi Đào uống hết cốc sữa thì rót cho cô thêm cốc nữa, cô uống xong mới nói: “Có tiền oai vậy đấy, đâu như em, không có gan từ chức.”
“Em không muốn làm thì cũng có thể từ chức, đến làm phục vụ cho quán bar của tôi.” Loan Niệm nói đùa.
Thượng Chi Đào nghiêm túc cân nhắc khả năng này, hỏi Loan Niệm: “Nếu sau này quán bar vẫn tuyển phục vụ và quản lý đẹp trai như bây giờ, lương ít một xíu cũng không phải không được.” Thấy sắc nổi ý đồ rồi đây.
Loan Niệm hừ lạnh, bữa sáng này coi như cho chó ăn rồi. Anh lái xe đưa Thượng Chi Đào và Luc ra ngoài, đỗ xe trên đường gần công ty, thuận miệng nói với Thượng Chi Đào: “Tối tôi đến đón em.”
“Được ạ.” Thượng Chi Đào nhảy xuống xa, chạy vào công ty.
Đến cửa công ty thì cô chợt khựng lại. Cô vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với ánh mắt đồng tình của các đồng nghiệp. Có đồng nghiệp đi ngang qua cô, tốt bụng gọi cô: “Chào buổi sáng Flora, không vào sao?”
“Vào chứ.” Thượng Chi Đào theo mọi người đi vào thang máy, đến chỗ làm việc của mình, bất ngờ nhìn thấy Lumi đã đến rồi.
“Sao chị đến sớm thế?” Thượng Chi Đào hỏi cô ấy.
“Chị đến để quản mấy cái mồm điêu toa kia.” Lumi gác chân lên bàn, trông như một chị đại cà lơ phất phơ, có vẻ hôm nay cô ấy vẫn muốn ra tay đánh nhau vì Thượng Chi Đào.
“Thật vui vì em không còn gặp ác mộng nữa.” Tracy vỗ vào cánh tay cô rồi nói: “Chuyện chúng ta nói bây giờ không nằm trong phạm vi công ty nữa, vì sự việc này đã được giao cho cơ quan pháp luật. Cảnh sát hi vọng em tham gia cung cấp chứng cứ, em có đồng ý không?”
“Em đồng ý.”
“Dony có chút lai lịch, sự việc này có thể điều tra đến mức độ nào thì chúng ta không biết được. Nhưng chị muốn bày tỏ thái độ, chị và Luke, nhất định phải tống hắn vào tù.” Tracy cho Thượng Chi Đào biết lai lịch của Dony, muốn cho cô biết tình hình thực tế, ngộ nhỡ sau này có bị trả thù thì cô gái này cũng có chuẩn bị tâm lý.
Thượng Chi Đào gật đầu: “Em biết, em không sợ, em sẽ hợp tác điều tra.” Thượng Chi Đào nghĩ, nếu đã đi đến bây giờ, thế thì đừng quên mất mục đích ban đầu. Mục đích ban đầu của cô chính là kẻ ác phải nhận được sự trừng phạt, cô không thể bỏ cuộc ngay lúc này.
Tracy nhìn cô rồi cười, “Flora, lần đầu tiên gặp em chị đã cảm thấy em có thể là một cô gái giỏi giang. Không có gì để căn cứ cả, chỉ là trực giác mà thôi.”
“Cảm ơn chị. Cảm ơn chị đã dành cho em nhiều ưu ái đến vậy.” Thượng Chi Đào không hề ngốc, khi công việc từ từ mở rộng, cô thấy được sự nghiêm ngặt trong việc dùng người ở Lăng Mỹ cùng với chuyện Loan Niệm luôn hỏi cô có quan hệ gì với Tracy ngay từ ban đầu. Sau này cô mới dần hiểu ra, cô đã gặp được một người tốt, một người tốt bụng sẵn lòng cho cô cơ hội. Đây là sự ưu ái mà số phận ban cho cô.
Không phải ai cũng có được cơ hội như vậy.
“Vì vậy, ban đầu chị mới đi ngược lại ý kiến số đông để tuyển em, quyết định này đúng là tuyệt.” Nói là đi ngược lại ý kiến số đông nhưng làm gì có “số đông” nào, chỉ có một mình Loan Niệm phản đối mà thôi.