Thượng Chi Đào ghi nhớ chuyện cà phê, ngày thứ hai sau khi xuống khỏi xe bus, cô đi thẳng đến tiệm cà phê. Trước giờ cô không có thói quen uống cà phê, lúc đi học cũng chỉ uống mấy gói cà phê hòa tan lúc học nhồi học nhét trước kỳ thi cho tỉnh táo. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, cô muốn để người hướng dẫn của mình uống cà phê của mình, muốn chị ấy hãnh diện trước mặt mọi người.

Cô trả tiền, đứng đó đợi cà phê, dáng đứng thẳng tắp, khiến bầu không khí thoải mái ở xung quanh có thêm chút gì đó nghiêm túc.

Nhân viên gọi cô: “Cà phê của cô xong rồi.”

“Cảm ơn.” Cô quay sang lấy cà phê thì nhìn thấy Loan Niệm đứng trước quầy thu ngân. Cô hơi hoảng hốt, vội nói: “Chào buổi sáng Luke.” Có điều cô không nghĩ ra chuyện phải mời cấp trên uống cà phê.

“Chào buổi sáng.” Loan Niệm đáp lại một câu rồi không nói gì nữa, Thượng Chi Đào có chút bối rối, cũng hơi sợ hãi, bỏ lại một câu: “Tạm biệt Luke.” Rồi xoay người chạy mất hút.

Ngay cả phép ứng xử là mời Loan Niệm uống cốc cà phê cũng không có.

Đúng là ngu ngốc.

Hôm nay là ngày đào tạo nhân viên thực tập.

Thượng Chi Đào ngồi trong phòng đào tạo, xem đoạn phim tuyên truyền đào tạo nhân viên mới. Cô cứ ngỡ cô sẽ được xem lịch sử phát triển chứa đầy động lực của công ty, nhưng cô lại quên rằng cô đang làm việc ở Lăng Mỹ. Từ trước tới nay Lăng Mỹ không coi trọng việc khích lệ mọi người, thay vào đó họ sẵn lòng nói về hiện thực phũ phàng hơn.

Phần cuối cùng của đoạn phim đào tạo nhân viên mới của Lăng Mỹ đã phơi bày tỉ lệ đào thải của nhân viên thực tập trong gần mười năm trở lại đây của Lăng Mỹ, khiến người ta xem mà lo sợ. Cuối cùng còn có một hàng chữ: “Nếu bạn cảm thấy bản thân mình không làm được, đó không phải chuyện đáng xấu hổ. Hãy đứng lên, đi ra khỏi phòng đào tạo, bạn vẫn có thể được bồi thường hai tháng lương.”

Thượng Chi Đào nghĩ đến Loan Niệm khuyên cô thôi việc, đến lúc này cô thậm chí còn cảm thấy Loan Niệm đang muốn tốt cho cô.

Đoạn phim tuyên truyền kết thúc, cả phòng đào tạo im phăng phắc.

Tracy cười nói với mọi người: “Cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu, phần chia sẻ thứ hai ngày hôm nay xin được mời cố vấn sáng tạo của công ty, người phụ trách phòng kế hoạch - Luke. Tuy Luke mới hai mươi tám tuổi, nhưng ngay từ lúc hai mươi hai tuổi cậu ấy đã nhận được giải thưởng lớn trong cuộc thi quảng cáo quốc tế, được người trong ngành ca tụng là thiên tài sáng tạo. Xin một tràng pháo tay chào đón Luke.”

Màn giới thiệu khỉ gió gì thế? Loan Niệm nhíu mày, bày tỏ sự bất mãn với màn giới thiệu đầy tầm thường của Tracy.

Loan Niệm thật sự không phải người dễ tính gì cho cam.

Thượng Chi Đào ngồi ở hàng cuối cùng nhìn anh mà nghĩ, Lumi nói đúng, sau này vẫn nên cách xa anh ta một chút. Tuy nhiên, nội dung mà anh chia sẻ thật sự rất hay. Anh nói về nguyên tắc sáng tạo của Lăng Mỹ: Súc tích, cao cấp, độ hot, thẩm mỹ. Bài PPT của anh đã thể hiện sâu sắc nguyên tắc của Lăng Mỹ, trang nào cũng đều hoàn hảo.

Nghe anh chia sẻ những điều này, quả thực là một thu hoạch cực lớn.

Anh trình bày dứt khoát gọn gàng, bài chia sẻ bốn mươi phút không có lấy một câu thừa thãi, nói xong lại bị Tracy giữ lại sân khấu để giải đáp thắc mắc. Kitty giơ tay nhanh nhất: “Xin hỏi Luke còn độc thân không ạ?”

Mọi người cười ồ lên, Loan Niệm làm như không nghe thấy, nói với vẻ mặt vô cảm: “Câu hỏi tiếp theo.” Anh ghét nhất là những lời đùa cợt không hợp hợp thời điểm trong trường hợp như thế này, lãng phí thời gian của tất cả mọi người, chẳng khác nào mưu tài hại mệnh.

“Xin hỏi công ty có cho phép đồng nghiệp nội bộ yêu đương không ạ?” Một người đồng nghiệp khác hỏi.

“Công ty không cấm nhân viên yêu đương, nhưng có hai nguyên tắc: Không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, không ở trong phòng ban quan hệ lợi ích với nhau.” Tracy đã trả lời câu hỏi này, sau đó dẫn dắt mọi người: “Chẳng lẽ mọi người không có câu hỏi chuyên ngành muốn hỏi Luke sao? Cơ hội hiếm có đấy.”

Mọi người đều im bặt.

Riêng Thượng Chi Đào có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô không dám hỏi Loan Niệm. Sợ anh khuyên cô thôi việc ngay trước mặt mọi người, thế thì đúng là không thể chịu đựng nổi. Thế là cô cúi đầu đánh dấu vào sổ tay, định đi hỏi Lumi sau.

Loan Niệm nhìn mọi người ngồi dưới khán đài, đột nhiên có chút thất vọng với lứa nhân viên thực tập này, ngay cả một người nổi trội cũng không có, cái người yếu kém nhất kia sắp vùi đầu vào đầu gối đến nơi rồi. Anh nhún vai với Tracy, xoay người rời khỏi phòng đào tạo.

Khi đó Thượng Chi Đào không biết công việc chính là như vậy, nếu bạn bỏ lỡ cơ hội đặt câu hỏi tốt nhất, sau này sẽ rất khó có được. Đợi đến khi buổi đào tạo kết thúc, cô quay về chỗ làm việc, Lumi đã đến địa điểm tổ chức sự kiện. Cô ngồi tại chỗ tiếp tục “nhai” những kiến thức chuyên ngành mở rộng mà buổi sáng cô chưa học xong, bên tay là đống chữ dày di dày dít.

Thượng Chi Đào có một ưu điểm.

Chữ viết tay của cô rất đẹp.

Hồi cô học tiểu học, Cáp Nhĩ Tân đột nhiên rộ lên phong trào học viết chữ, đám trẻ tan học đều khoác cặp sách đứng xếp hàng để đi học viết chữ, nào là thư pháp bút lông, thư pháp bút sắt, lớp ngoại khóa duy nhất trong đời học sinh mà Thượng Chi Đào tham gia chính là viết chữ. Cô kiên trì học viết chữ hơn hẳn người khác, đến khi lên cấp hai, nét chữ đã được định hình, mọi người đều không học nữa, chỉ riêng cô tan học về vẫn đến nhà giáo viên để viết bảng chữ mẫu.

Vì đó mà chữ của cô thật sự hơn người.

Mỗi một nét bút đều có hồn. Dù chỉ tùy tiện viết bừa trên giấy cũng toát lên vẻ đẹp. Cô ghi lại những kiến thức chuyên ngành mở rộng bằng nét chữ đẹp của mình, viết một cách nghiêm túc, thậm chí còn quên cả ăn cơm. Đợi đến khi cô nghiền ngẫm lại kiến thức một lượt nữa rồi ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy ánh trăng treo trên bầu trời đằng tây. Cô nâng cổ tay xem giờ, đã mười rưỡi tối, nếu nhanh một chút còn bắt kịp chuyến xe cuối cùng.

Cô đứng phắt dậy, đeo balo rồi chạy ra ngoài, biến mất khỏi phòng làm việc như một cơn gió. Cho đến khi lên được xe bus, trong đầu cô vẫn là những danh từ rối rắm khó hiểu kia. ATL, BTL, AE, brief, PR... rất nhiều từ cô từng đọc được ở trong sách, giáo viên cũng từng giảng qua, nhưng áp dụng vào trong công việc thì lại là một chuyện khác. Thượng Chi Đào nghĩ đến Kitty, cô ấy đúng là cái gì cũng biết, tỏa sáng như ánh mặt trời vậy.

Sau một tuần làm việc, trong đầu Thượng Chi Đào đã nhét đầy kiến thức, hiệu suất của việc học tập dày đặc này cao hơn học tập ở trường xa. Cô cảm thấy mọi thứ đều ổn, ngoại trừ Loan Niệm. Lumi đẩy công việc đối chiếu dữ liệu với Loan Niệm cho cô, Thượng Chi Đào thoái thác rằng cô không làm được, nhưng lại bị Lumi ngắt lời: “Tuyệt đối không được nói mình không làm được, nhất là ở trước mặt Luke. Cẩn thận anh ta mà nghe thấy là tìm ngay HR cho cô làm thủ tục thôi việc ngay trong ngày hôm đó đấy.”

“Thay vào đó, cô phải nghĩ như này này, ngay cả một cấp trên như Luke mà cô cũng xử được, sau này còn có yêu ma quỷ quái nào mà cô không xử được? Đúng không?” Lumi tiến hành tẩy não cho Thượng Chi Đào, là một cô chiêu nhà giàu, từng tung hoành khắp “Tứ Cửu thành”* Bắc Kinh, đi làm chẳng qua là kiếm chuyện gì đó để làm, nếu không cần phải nhìn cái mặt khó ở của Loan Niệm thì đúng là tốt quá rồi.

*Tứ Cửu thành chỉ bốn cổng lớn của hoàng thành và chín cổng nhỏ trong nội thành tại Bắc Kinh.

“Vậy chị đã xử Luke thế nào?” Thượng Chi Đào thực lòng muốn được chỉ dạy.

Lumi phì cười, “Chị đây nào có xử được anh ta, thế nên cô xông lên đi! Cô chờ chút, để chị đánh tiếng với anh ta trước, rồi cô hẵng xông lên.”

...

Thượng Chi Đào nơm nớp lo sợ, cô gửi một tin nhắn cho Loan Niệm qua phần mềm trò chuyện nội bộ công ty: [Chào Luke, vì gần đây người hướng dẫn của tôi là Lumi phải phụ trách dự án hợp tác giữa Quảng Châu và Thâm Quyến, nên cô ấy đã giao cho tôi phụ trách những công việc còn lại của mấy dự án sắp kết thúc của phòng kế hoạch. Mong sếp chỉ bảo nhiều hơn.]

Cô ngẩng đầu lên, lén nhìn phòng làm việc của Loan Niệm, anh đang ngồi trước máy tính. Lòng bàn tay Thượng Chi Đào đã đổ mồ hôi, một lúc lâu sau, ảnh đại diện của Luke lóe sáng, anh chỉ nhắn hai từ: “[Đổi người.]

Đúng là không nằm ngoài dự đoán.

Tối thứ Sáu trong tuần đi làm đầu tiên, Thượng Chi Đào đã gặp phải một vấn đề khó nhằn. Yêu cầu đổi người thì cô tiếp tục như thế nào được? Cô gọi điện cho Lumi, nhưng Lumi đang ở trong quán bar, cô ấy hò vào trong điện thoại: “Hi, người chị em! Chị đang tận hưởng cuối tuần! Dù trời có sập cũng phải đợi đến thứ hai gặp nhá!”

“Nhưng chữ ký...” Thượng Chi Đào còn chưa nói xong, Lumi đã cúp điện thoại cái rụp. Nhưng chữ ký còn chưa ký, bộ phận tài vụ đang giục giã. Thượng Chi Đào độc thoại xong câu này, than thở một tiếng rồi úp mặt lên bàn làm việc. Mãi một lúc lâu sau cô mới lấy can đảm đứng dậy, cầm kẹp tài liệu đến tìm Loan Niệm. Thư ký của anh đã tan ca, Thượng Chi Đào không thể nhờ thư ký chuyển lời, chỉ có thể ép mình tiến lên.

Nếu anh ta từ chối ký tên, mình sẽ đập kẹp tài liệu lên bàn anh ta rồi nói tôi mặc kệ đấy!

Nếu anh ta còn bảo mình thôi việc, mình sẽ nói rằng anh có phải sếp của tôi đâu!

Thượng Chi Đào ngây thơ âm thầm viết ra tất cả kịch bản đấu tranh với Loan Niệm, mang theo quyết tâm liều chết gõ cửa phòng làm việc của Loan Niệm. Nghe thấy anh khẽ nói một tiếng trầm thấp: “Vào đi.”

*ATL, BTL, AE, brief, PR...

1, Above the line (ATL) là các hoạt động Marketing có mức độ bao phủ rộng lớn, nhắm tới tất cả các đối tượng sao cho phạm vi liên kết càng lớn càng tốt, nhằm xây dựng hình ảnh và nhận viết của thương hiệu.

2, Below the line (BTL) là hoạt động quảng cáo Marketing hướng tới nhóm đối tượng mục tiêu, trong một phạm vi hẹp với mục đích là tạo ra được một nhóm khách hàng trung thành với thương hiệu. Tạo cho khách hàng cảm hứng tiêu dùng, thúc đẩy họ mua sản phẩm.

3, Account Executive (AE)là cầu nối giữa công ty và khách hàng, đảm nhận quản lý những vấn đề phát sinh khi thực hiện dự án và đảm bảo mang lại sự hài lòng cho khách hàng.

4, Brief nghĩa là bản tóm tắt văn bản được khách hàng cung cấp cho các công ty dịch vụ Marketing.

5, PR là hoạt động quảng bá và xây dựng hình ảnh cho một thương hiệu hay một doanh nghiệp nào đó.

(Nguồn: Google)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play