Thượng Chi Đào về đến nhà, tình cờ là Tôn Vũ cũng ở nhà, cô ấy đang may quần áo cho Luc. Nguyên văn câu nói của cô ấy là: “Sắp sang thu rồi, vậy mà Luc của chúng ta vẫn chưa có một chiếc áo gió xinh xắn sao?” Tôn Vũ lấy một chiếc áo gió cũ của cô ấy, ướm thử lên người Luc rồi cắt ra, chỗ nào rộng thì dùng máy may mini may lại, chỗ nhỏ thì tự mình khâu từng đường kim mũi chỉ.
“Có lẽ Luc là chú chó hạnh phúc nhất rồi, đồ mùa thu của nó là do nhân vật có máu mặt trong ngành hôn nhân gia đình tự tay chế tác đấy.”
Tôn Vũ xoa đầu Luc, hỏi Thượng Chi Đào: “Sao hôm nay em về sớm vậy?”
“Ngày mai phải đi công tác, em về sớm để sắp hành lý.”
“Luc vẫn gửi ở chỗ Loan Niệm sao?”
“Lần này thì không, Loan Niệm đi công tác cùng em, may mà sáng mai Tôn Viễn Chứ đã về rồi.” Nói đoạn, Thượng Chi Đào ngồi trước mặt Tôn Vũ, nói với cô ấy: “Em không thích bạn trai mới của chị.”
“Nói cứ như chị thích ấy.” Tôn Vũ cười ha ha, “Không thảo luận chuyện này nữa. Sáng sớm mai chị phải đi Thượng Hải, có một khóa tập huấn dành cho người khởi nghiệp, bao người tham gia khóa tập huấn này rồi quen biết nhân vật máu mặt, có thể kêu gọi được vốn đầu tư, công ty bọn chị hùn vốn để chị hoàn thành nhiệm vụ này. Ngày mai em đi đâu?”
“Đến Đôn Hoàng. Dẫn khách hàng hạng S đi bộ đường dài một trăm linh tám kilomet. Bốn ngày ba đêm, cả đi cả về mất sáu ngày. Vậy thì chuyến đi Thượng Hải lần này của chị đúng là gánh trên vai trọng trách quật khởi cả công ty rồi.” Thượng Chi Đào nghĩ gì đó, hỏi Tôn Vũ: “Các chị có thông tin giới thiệu dự án không?”
“Có á, sao thế?”
“Có lần em nghe Loan Niệm nói chuyện điện thoại, hình như anh ấy có một người bạn vừa bước vào giới đầu tư. Công ty nào thì em không biết nhưng có dự án ở nước ngoài. Em có thể hỏi giúp chị xem sao.”
“Có được không?”
“Được chứ. Chị gửi cho em đi. Chẳng phải chị đã bảo rồi sao? Có quan hệ mà không dùng thì phí lắm. Bình thường em cũng chẳng dùng đến quan hệ, cho bạn em dùng thì có sao?” Dứt lời, cả hai ôm bụng cười ngất.
Hai người họ đã nói chuyện một lúc lâu, Thượng Chi Đào hơi đói bụng, vào phòng bếp nấu một nồi mì chua cay Tôn Thị, cô và Tôn Vũ mỗi người một bát, vừa ăn vừa nghe Tôn Vũ chia sẻ tiến triển của công ty cô ấy. Cuối cùng công ty cũng có khởi sắc, dữ liệu đã được hiển thị trên mạng. Điều khiến Tôn Vũ khổ não nhất là làm thế nào để mấy người làm công việc nhạy cảm không lập tài khoản trên trang web của họ, thế là họ đã bỏ ra một khoản thuê người kiểm duyệt thông tin, kiểm duyệt những thông tin thiếu lành mạnh mỗi ngày. Việc kinh doanh càng ngày càng phát triển, những khó khăn không lường trước dần dần ập đến. Ngày nào cũng phải “thăng cấp đánh quái”, khiến một người xuất thân từ nhân viên kinh doanh như Tôn Vũ có thể giảng giải về các tiêu đề và nội dung hợp quy định đâu ra đấy, bị công việc buộc trở thành chuyên gia bất đắc dĩ.
Hai người trò chuyện với nhau rất lâu, áo gió của Luc đã được làm xong. Tôn Vũ kéo nó qua, mặc áo lên người nó, còn nghiêm túc so sánh kích cỡ như làm với một đứa trẻ. Đến tối Thượng Chi Đào đi sắp hành lý, vừa mới mở vali ra Luc đã biết cô chủ sắp đi xa, nhảy ngay vào trong chiếc vali trống, không cho Thượng Chi Đào bỏ quần áo, ánh mắt vô cùng tội nghiệp: Muốn đi phải đưa cả con đi!
Thượng Chi Đào vỗ đầu nó, “Em chờ chị về được không? Anh Viễn Chứ sẽ cho em đi dạo, cho em ăn.” Tốn rất nhiều sức mới bế được Luc ra khỏi vali. Hôm sau, mới sáng sớm mà Tôn Vũ đã đi rồi, Tôn Viễn Chứ đã về trước khi Thượng Chi Đào ra khỏi nhà.
Hình như gần hai tháng cô không gặp được Tôn Viễn Chứ, anh đã gầy đi một chút, làn da sạm đen vì bị gió cát thổi qua. Luc nhảy lên đón anh ấy, anh ấy ôm Luc xoay một vòng, giống như đang ôm bạn gái.
“Chẳng phải anh bảo anh về muộn sao?”
“Anh đổi chuyến bay.” Tôn Viễn Chứ lấy táo đỏ từ trong vali đưa cho Thượng Chi Đào, “Cho em này.” Đầu ngón tay nóng rẫy.
Tôn Viễn Chứ không nói được cô, kẹp nhiệt kế rồi ngồi trên sofa trong phòng khách.
38.4 độ, Tôn Viễn Chứ bị ốm rồi. Trong nhà không có thuốc hạ sốt, Thượng Chi Đào chạy đi mua. Cô xem đồng hồ, thấy không kịp lên máy bay, bèn nhắn tin cho Lumi: [Em có tí việc, phải đổi chuyến bay.]
[Cứ làm đi. Vẫn còn đồng nghiệp khác lo, hôm nay vốn dĩ cũng không phải do em phụ trách chính.]
[Dạ vâng.]
Thượng Chi Đào đã tạo cho mình một thói quen, dù không phải do cô phụ trách chính thì cô cũng vẫn đến sớm, giúp đồng nghiệp một tay. Nhưng hôm nay không thể, Tôn Viễn Chứ đang bị ốm. Cô đến hiệu thuốc mua thuốc rồi chạy về nhà, Tôn Viễn Chứ đã ngủ thiếp đi trên sofa, Thượng Chi Đào gọi anh dậy để anh uống thuốc, bảo anh về phòng ngủ.
Cô để thuốc lên bàn sách của anh, nhìn anh ngủ, sau đó tìm giấy và bút trên bàn của anh, viết rõ liều dùng thuốc cho anh.
Thượng Chi Đào dừng bút nhìn anh, anh he hé mắt ra, ánh sáng trong mắt gần như sắp tắt. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là Đào Đào, nghe qua có chút đau lòng. Trái tim Thượng Chi Đào như bị thứ gì đó đâm vào, truyền ra cảm giác nhói đau.
“Sao thế Tôn Viễn Chứ, em ở đây.”
Phải một lúc lâu sau, Tôn Viễn Chứ mới nói: “Em đừng lo cho anh, cứ đi đi.”
“Em đổi sang chuyến bay tối rồi.” Thượng Chi Đào nói: “Em nấu bữa trưa cho anh, đến chiều Trương Lôi tan làm sẽ qua đây chăm sóc anh.”
Tôn Viễn Chứ gật đầu, nói với Thượng Chi Đào: “Trong balo có táo đỏ Tây Bắc anh mang về cho mọi người.”
“Giờ em đi rửa để ăn luôn nhé.”
“Ừ.”
Thượng Chi Đào lấy táo đỏ trong balo của Tôn Viễn Chứ, rửa sạch, quay vào phòng xem anh thì thấy anh đã ngủ. Một tiếng “Đào Đào” ban nãy giống như không phải do anh ấy gọi. Thượng Chi Đào ngồi trong phòng khách, mở máy tính để làm việc.
Lumi nhắn tin cho cô: [Vừa nãy qua cửa an ninh nên không hỏi cô kỹ. Sao thế? Có chuyện gì sao?]
[Tôn Viễn Chứ bị ốm.]
[Anh bạn cùng nhà em đó hả?]
[Vâng.]
[Thế thì đúng là phải chăm sóc người ta cẩn thận. Cứ chăm sóc người ta đi nhé! Tối gặp nhau.]
Lumi cất điện thoại, nhìn thấy các trưởng phòng đã đến cửa lên máy bay hết, Dony và Loan Niệm đứng cùng nhau, hình như đang nói chuyện gì đó, thậm chí Loan Niệm còn cười một cái.
“Còn trao đổi nữa thì năm nay đã trôi qua rồi.”
“Ngày rộng tháng dài.” Loan Niệm vỗ vai anh ta, nhìn khắp xung quanh không thấy Thượng Chi Đào đâu.
Thượng Chi Đào đến khách sạn thì đã gần 10 giờ, Dony đang nói chuyện với người khác ở cửa khách sạn. Thượng Chi Đào gật đầu chào anh ta rồi đi qua, không hề nán lại. Cô không phải cô sinh viên vừa ra trường nữa mà tỏ ra cung kính với bất cứ người nào ở nơi làm việc. Cô cũng đã học hỏi được, người nào mình không thích thì cứ mặc xác họ.
Cô ghét Dony.
Không chỉ là vì anh ta vô duyên vô cớ hỏi cô câu kia, nhìn trộm cô mấy lần, mà là vì anh ta vươn tay quá xa và bởi vì anh ta có ý đối đầu với Loan Niệm.
Lòng Thượng Chi Đào hướng về phía Loan Niệm. Cô cảm thấy cô không hề coi trọng vấn đề lý trí trong chuyện này, chỉ đơn giản là vì cô đang qua lại với Loan Niệm, hơn nữa hai người họ đã uống chai nước tên là “Một lòng”.
Cô làm thủ tục nhận phòng một cách nhanh chóng, Lumi đã thay xong đồ ngủ, đang đắp mặt nạ. Thấy Thượng Chi Đào vào phòng là hỏi ngay: “Thiên thần đã hạ sốt chưa?”
“Vẫn còn sốt. Trương Lôi đang chăm anh ấy.”
Lumi ghé mặt lại gần cửa sổ, cảm nhận gió Tây Bắc và oán thán: “Công ty chúng ta cũng hay thật đấy, tổ chức hoạt động đi bộ đường dài ở Đôn Hoàng cái khỉ gì chứ, ra biển nằm không sướng hơn sao?”
Lumi “xùy” một cái, đột nhiên thò người ra ngoài, hận không thể thò cả người ra ngoài.
“Chị làm gì vậy?”
“Dony ở phòng nào đấy?”
“Hả?”
“Ở phòng nào?”
Thượng Chi Đào nói số phòng, Lumi khoác thêm áo, kéo Thượng Chi Đào ra ngoài, “Đi!”
Thượng Chi Đào nghi hoặc đi theo cô ấy, leo cầu thang lên đến khúc ngoặt trên tầng của Dony, Lumi dừng lại, bật chức năng ghi hình của điện thoại, thò ống kính ra ngoài.
...
Thượng Chi Đào có chút ngơ ngác, Lumi đặt ngón tay lên miệng, “Suỵt!”
Không biết bao lâu sau, Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, Lumi cất điện thoại đi, kéo Thượng Chi Đào về phòng. Đóng cửa lại, đưa điện thoại cho Thượng Chi Đào xem, “Này, xem xem.”
Thượng Chi Đào mở video, trong khung hình nghiêng nghiêng, Kitty đang đứng bên ngoài căn phòng nào đó, cửa phòng mở ra, Thượng Chi Đào nhìn thấy một bàn tay đặt lên eo Kitty, kéo cô ta vào trong phòng.
Cô trợn tròn mắt, “Chị... sao lại...”
“Sao chị biết trò này hả? Chị từng giúp con bạn chị bắt gian đấy.”
“Không phải, ý em là sao chị lại biết Kitty sẽ đi tìm anh ta?”
“Cô giáo của em thật là lợi hại.” Thượng Chi Đào giơ ngón cái với Lumi, cô ấy cười khoái chí: “Ai bảo con nhỏ đó rỗi hơi đến chọc chị.”
Lumi là người ghét cái ác như kẻ thù, Thượng Chi Đào đi theo cô ấy nên cũng học được vài mánh khóe. Họ tắt đèn nói chuyện với nhau, nhắc đến Dony, Thượng Chi Đào nói với Lumi: “Em ghét anh ta, vì anh ta hỏi em có bạn trai không lúc ở trong phòng làm việc của anh ta, còn nói là anh ta đang độc thân. Em cảm thấy anh ta vô cùng suồng sã.”
Chỗ dựa rất vững chắc, vậy thì Loan Niệm sẽ chịu thiệt sao? Thượng Chi Đào lo cho Loan Niệm. Có điều, dường như Loan Niệm không hề bận tâm tới Dony, hàng ngày vẫn làm chuyện nên làm, chẳng qua là nhìn có vẻ hời hợt hơn trước một chút thôi.
Thượng Chi Đào không hề cho Loan Niệm biết Dony hỏi cô còn độc thân hay không, cô cảm thấy không cần thiết, cô có thể tự giải quyết được. Tóm lại không phải hạ mình xin xỏ anh là được rồi.
Cô hơi buồn ngủ, cầm điện thoại nhắn tin cho Loan Niệm: [Ngày mai lên đường, anh có muốn ngồi cùng xe với chủ tịch Khương không?]
[Có bệnh à?]
Loan Niệm nhắn lại.
Thượng Chi Đào gửi cho anh hình mặt cười, [Em nói thật đấy, lúc chiều chúng em họp, đã xếp hai người ngồi cùng một xe rồi.]
...
Thượng Chi Đào nhắm mắt đi ngủ, bên tai là tiếng “Đào Đào” kia.
Không biết vì sao, tim lại nhói lên một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT