Tang Dao cười, quay sang nhìn Luc. Chú chó này thật sự rất đẹp mắt, mặc dù đang trong thời kỳ trưởng thành nhưng đôi mắt nhỏ kia rất sáng, lúc nào cũng lè cái lưỡi làm mặt cười với bạn, trông hết sức hồn nhiên vô tư. Người ta bảo chó ai nuôi thì giống người đó, Tang Dao đã có thể tưởng tượng ra vài nét của chủ nhân chú chó này, đó chắc hẳn cũng là một cô gái đáng yêu, trong sáng và vô hại như thế này.
“Lúc nào cậu đi?” Loan Niệm hỏi cô.
“Ngày kia.”
“Sao lại vội thế?”
“Mình chia tay rồi.” Tang Dao duỗi tay ra, bên trên vẫn còn vết thâm tím, “Anh ta uống say, không kiểm soát được bản thân. Mình cầm dao rạch cánh tay anh ta, anh ta cũng chẳng chiếm được ưu thế. Cứ vậy đi, mình muốn quay lại Mỹ.”
“Mình sợ cậu đánh nhau vì mình. Mình sẽ không cầm lòng được mà nói với cậu rằng mình yêu cậu.” Tang Dao nhìn Loan Niệm, “Có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mình thẳng thắn thổ lộ với cậu đấy Loan Niệm. Cậu cũng biết, người như mình không giấu được tâm sự, chuyện duy nhất mà mình chôn giấu bao nhiêu năm chính là mình yêu cậu. Có lẽ mình đã yêu gia đình đầm ấm hạnh phúc của cậu, yêu cả dáng vẻ mãi mãi ngang tàng của cậu. Mình không mong cầu có thể ở bên cậu, hơn nữa không phải ai cũng có thể muốn gì được nấy.”
Loan Niệm không nói gì, Luc ở bên cạnh đột nhiên sủa Tang Dao, đặt chân trước lên chân Loan Niệm rồi sủa Tang Dao một cái nữa.
Tang Dao bật cười, người xinh đẹp như cô ấy nở nụ cười khiến người ta xao xuyến, “Chú chó này đang trông chừng cậu thay chủ nhân của nó đấy!”
Có điều, nếu cô gái nào bắt chuyện với Loan Niệm ví dụ như: Chú chó này bao lớn rồi? Tên là gì vậy? Chó của anh đáng yêu quá... Chỉ cần người ta lên tiếng là Luc sẽ sủa lên, không cho bất cứ người nào nói chuyện với Loan Niệm.
Khi Tang Dao nói Luc đang trông chừng anh thay chủ nhân của nó, anh còn cảm thấy đó chỉ là sự trùng hợp. Đến bây giờ anh không còn cảm thấy đây là sự trùng hợp nữa. Anh véo mặt Luc, hỏi nó: “Mi đang trông chừng tao cho cô chủ của mi đấy à?” Thấy nó gâu lại một tiếng đầy dõng dạc, anh nạt nó một tiếng, “Bọn tao có quan hệ gì mà mi lại trông chừng tao?”
Sau đó vỗ mạnh vào đầu Luc, “Về nhà!”
Loan Niệm yên tâm làm “con sen” của Luc một tuần, 9 giờ sáng đến công ty, 6 giờ tối về nhà. Chuyện này khiến Tracy đứng ngồi không yên, đồng nghiệp trong công ty cũng hơi sợ hãi. Ở nơi làm việc, nếu thói quen làm việc của ai đó quay ngoắt 180 độ, ví dụ như trước đây anh ta rất siêng năng nhưng giờ không siêng năng nữa; Trước đây anh ta ăn nói rất tử tế nhưng bây giờ bắt đầu móc mỉa người khác, điều này có nghĩa là người này đang không hài lòng với công ty hoặc anh ta sắp sửa ra đi.
Thứ Sáu, khi Loan Niệm thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về như thường lệ, Tracy đã vào phòng làm việc của anh.
“Để thứ Hai nói chuyện đi, tôi phải về nhà dắt chó đi dạo.”
“Tôi cũng cảm thấy khá được.” Tracy đã làm trong lĩnh vực nhân sự bao nhiêu năm nay, trực giác nói cho cô ấy biết Dony không đơn giản.
Loan Niệm mỉm cười, “Vậy tóm lại vì sao không gửi bản điều tra lý lịch của Dony cho tôi?”
“Vừa mới nhận được vào hôm nay. Đây là người mà hội đồng quản trị trực tiếp đưa vào nên lý lịch của anh ta không được gửi qua chỗ chúng ta.” Tracy nói.
“Nhưng chắc hẳn chị đã tự bố trí điều tra lý lịch rồi nhỉ.” Làm việc với nhau bao năm, Loan Niệm cũng hiểu rõ Tracy, nhìn cô có vẻ ôn hòa nhưng không cho phép người khác khiêu khích uy quyền của cô. Hội đồng quản trị bố trí một người đến nơi này, vậy mà ngay cả bản điều tra lý lịch cũng không thông qua cô. Lần đầu tiên cảm thấy không nắm bắt được chuyện này, cô sẽ chủ động xuất chiêu ngay sau đó. Vì thế chuyện đấu đá với người khác có muốn vội cũng không thể vội được, thời gian trôi đi, các bên bày ra lợi ích của mình, lập trường của mọi người sẽ hiện rõ ngay thôi. Chẳng hạn như Tracy, hôm nay hội đồng quản trị dám bố trí một Dony đến công ty này mà không được sự đồng ý của Tracy, có thể ngày mai sẽ tiếp tục cử đến một trưởng phòng nhân lực mà không cần hỏi ý kiến cô.
Tracy nở nụ cười đầy hàm ý, “Không thông qua cơ quan điều tra lý lịch của công ty chúng ta, khoản tiền này vẫn phải nhờ Luke nghĩ cách duyệt cho tôi rồi.”
Loan Niệm nhếch môi, “Được”. Anh đứng dậy, nói với Tracy: “Tôi thật sự phải về nhà cho chó đi dạo đây.”
“Cậu nuôi chó thật hả?”
“Lừa chị làm gì.” Loan Niệm lấy điện thoại, mở bức ảnh của anh và Luc chụp bên hồ Hậu Hải. Bức ảnh này do một cô gái chụp cho họ, vốn định nhờ người ta gửi vào mail của anh, đúng lúc đó Luc lại sủa um lên, Loan Niệm đành nói với vẻ áy náy: “Cô đăng lên Weibo, tôi sẽ tải xuống sau.”