Trong bóng tối, làn môi của Loan Niệm hun nóng gò má Thượng Chi Đào, cuối cùng rơi xuống đôi môi cô.
Thậm chí anh còn làm bộ làm tịch nói một câu cho có: “Nếu em không bằng lòng, anh có thể dừng lại bất cứ lúc nào.”
“Em không...”
Loan Niệm lập tức lấp kín môi cô, Thượng Chi Đào lại tưởng anh nói thật, anh đời nào dừng lại.
Tay và môi của Loan Niệm thay phiên nhau lướt trên người Thượng Chi Đào, anh khám phá mọi thứ trong màn đêm, cảm nhận sự thay đổi trong mấy năm nay của Thượng Chi Đào. Người phụ nữ này chẳng có gì thay đổi, à không, eo của cô nhỏ hơn một chút rồi.
Loan Niệm được như ý nguyện, cũng đánh giá quá cao bản thân mình. Anh những tưởng anh có thể chậm lại, ai dè chính bản thân anh lại trở nên nôn nóng.
Động tác anh bỗng vượt khỏi tầm kiểm soát của anh, Thượng Chi Đào nín thở rồi lại thở ra một hơi dài. Môi của Loan Niệm tìm đến môi cô, cắn vào môi dưới của cô: “Thích em trai hả? Chọn đối tượng không được lớn hơn ba tuổi hả?”
Anh véo má cô, nạt cô: “Nói chuyện!”
Thượng Chi Đào khẽ “hừ” một tiếng, Loan Niệm muốn lấy mạng của cô, làm cô bất chợt có ham muốn thắng thua.
“Em trai trẻ trung, ưm ~”
Loan Niệm cắn một nhát vào cổ để trừng phạt cô, tựa như một gã ma cà rồng đích thực.
Màn vật lộn trong đêm nay khiến những đắn đo chần chừ trong đáy lòng biến mất tăm, khiến người ta vô cùng khoan khoái.
Loan Niệm chưa từng thay đổi, anh thích giành quyền chủ động, mở mang bờ cõi ở chỗ của Thượng Chi Đào theo ý của mình. Đôi khi anh lại dừng lại đột ngột, chuyển động chậm lại, đầu lưỡi chui vào lỗ tai của cô, hàm răng ngậm cắt dái tai, thong thả thì thầm: “Lần sau còn nhắc đến em trai, anh làm chết em.”
Thượng Chi Đào không chịu nhận thua, cô vẫn muốn chọc tức anh: “Em trai...”
Loan Niệm lại cắn vào môi cô, lưỡi quện lấy nhau phát ra thanh âm làm người ta xao động. Loan Niệm trở nên thô bạo, sức lực lớn tới nỗi gần như muốn lấy mạng Thượng Chi Đào.
Đêm nay giống như một giấc mơ vô cùng chân thực, từng lỗ chân lông của Thượng Chi Đào gần như đều là mùi vị của Loan Niệm.
Đến sau cùng, khi đã lấy lại sức, cô lại phì cười, sau đó đạp Loan Niệm một cái, “Sang phòng ngủ phụ đi! Em không quen.”
Loan Niệm gác chân khóa chặt người cô, “Anh không ngủ phòng ngủ phụ, sao anh phải ngủ ở đó?”
“Không nói lý à, đây là nhà em.”
Loan Niệm mặc kệ đây là nhà ai, anh muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó. Anh ôm Thượng Chi Đào vào lòng, hai người ngủ một giấc rất dài.
Có lẽ gần đến trưa, Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng khóa mật mã mở, ngay sau đó là giọng của Lão Thượng: “Chắc là không sao đâu, chẳng qua không nghe điện thoại thôi mà. Có khi là ngủ say quá, tôi vào rồi, chờ chút nhé.”
Chết tiệt!
Thượng Chi Đào bật ra một tiếng chửi thề, đạp Loan Niệm ngã lăn xuống giường, Loan Niệm choàng tỉnh, ngồi trên đất nhìn cô cuống cuồng tìm quần áo, vừa tìm vừa nói: “Bố ơi, bố đến phải không? Chờ chút ạ, hôm qua con tăng ca mệt quá nên ngủ say, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Cô mặc quần áo rồi mở he hé cửa, lách người qua khe cửa rồi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
“Mẹ con lo lắng hả bố? Con không sao, bố mau về làm việc đi.”
“?” Thượng Chi Đào nhìn anh, trước kia lúc nào cũng bô bô cái miệng đòi theo chủ nghĩa tự do, không chịu trách nhiệm với tình cảm, hôm nay lại đổi sang có thể kết hôn bất cứ lúc nào? Cô nói với anh: “Bố mẹ em có đánh anh đâu.”
“Xem em nói gì kìa? Trông chú dì tốt bụng dễ gần thế kia, tại sao anh lại sợ chú dì đánh anh? Cháu nói nghiêm túc đấy ạ, cháu biết danh tiếng của con gái rất quan trọng, cháu sẵn lòng chịu trách nhiệm với Thượng Chi Đào.”
Loan Niệm trông có vẻ rất đỗi chân thành.
Anh thật sự chân thành, mấy năm qua bạn bè xung quanh anh lần lượt có bến đỗ, chỉ có anh vẫn cô đơn lẻ bóng, anh không thể thua trong chuyện này.
Thực ra là vì mấy năm qua anh từng nghĩ rằng, nếu năm đó Thượng Chi Đào không bỏ đi, kết cục của họ sẽ ra sao? Có lẽ họ sẽ kết hôn. Chưa biết chừng bây giờ đã có con rồi cũng nên.
Trong quãng thời gian bên nhau dài đằng đẵng ấy, Loan Niệm dần dần cảm thấy ở bên Thượng Chi Đào đến già không phải một chuyện khổ sở, trái lại, đây sẽ là dấu chấm hết cho cuộc sống khô khan tẻ nhạt của anh trong quá khứ, khởi đầu một cuộc sống rộn ràng ấm cúng.
Thượng Chi Đào vẫn giữ im lặng.
Cô cảm thấy quá nhanh.
Thậm chí cô còn chẳng kịp nghiền ngẫm những chuyện xảy ra trong hôm nay, vậy mà chúng cứ thế xảy ra. Cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Bố, mẹ, hai người xem như này có được không... để con và anh ấy nói chuyện riêng với nhau...”
“Hai đứa nói đi, bố mẹ về đây. Trong tiệm vẫn đang bận kia kìa.”
Hai ông bà đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa bà Đại Trạch bỗng hỏi Loan Niệm: “Năm nay bao nhiêu rồi?”
Loan Niệm còn chưa kịp lên tiếng thì Thượng Chi Đào đã nói: “Anh ấy gần bốn mươi rồi.”
Anh nghĩ, tuổi tác không phải vấn đề. Thế thì cứ nói bừa độ tuổi để hai ông bà chấp nhận là được, vì dẫu sao anh cũng không cần phải xuất trình thẻ căn cước, ai ngờ Thượng Chi Đào thật sự độc ác. Ánh mắt bà Đại Trạch nhìn Loan Niệm lập tức thay đổi, lớn tuổi như này mà vẫn chưa lấy vợ, hẳn là có bệnh gì khó nói chăng?
“Thực ra nếu Đào Đào không chia tay cháu, có khi bây giờ chúng cháu cũng kết hôn rồi.” Loan Niệm không hề tỏ ra nao núng, anh vẫn tỏ ra ung dung, thái độ thẳng thắn.
Sau khi bà Đại Trạch và Lão Thượng ra về, hai người đưa Luc ra ngoài đi dạo.
Bên ngoại lạnh thấu xương, cả hai im lặng dắt chó đi tầm mười phút, Thượng Chi Đào mới hỏi anh:
“Bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn?”
“Năm đó nếu em không chia tay anh, bây giờ chúng ta đã có con rồi?”
“Đúng vậy.” Loan Niệm đáp lời cô: “Mỗi một câu anh nói đều là lời thật lòng, anh bảo em là chờ anh về rồi nói chuyện, chuyện anh muốn nói chính là chuyện này. Anh muốn bắt đầu lại với em, yêu đương với mục đích kết hôn. Ai ngờ em đã đi rồi.”
Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào, thời tiết lạnh giá ở Cáp Nhĩ Tân khiến tai anh đỏ ửng vì lạnh, chóp mũi của Thượng Chi Đào cũng ửng đỏ.
Cái lạnh vùng Đông Bắc là cái lạnh đích thực, gió lạnh táp vào cơ thể bạn sẽ xuyên thẳng qua người bạn.
Loan Niệm cầm tay cô véo mũi anh, “Rụng chưa?”
“Chưa.”
“Vậy, Thượng Chi Đào à, chúng ta có thể quen nhau lại lần nữa không? Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên.”
Khi ấy em hai mươi hai tuổi, anh hai mươi tám tuổi, chúng ta đều đang ở độ tuổi đẹp nhất trong đời.
Khi ấy em đơn thuần dũng cảm, anh sành sỏi cứng rắn, nhưng khi ánh mắt hai ta chạm nhau, hai ta đã bắt đầu một chặng đường đời không hề tầm thường.
Nếu như không thể quay lại thời điểm ấy, vậy thì hãy bắt đầu từ hôm nay, em ba mươi hai tuổi, anh ba mươi tám tuổi, chúng ta đều đã chín chắn và chưa từng vứt bỏ kỳ vọng vào cuộc đời.
Có lẽ, tình yêu của chúng ta sẽ xuyên qua giá lạnh, bước sang mùa xuân, đón chờ đầu xuân tươi sáng thuộc về chúng ta.
Chóp mũi Thượng Chi Đào càng đỏ hơn, nước mắt đông lại trên má, trông cô vô cùng nhếch nhác, nhưng cô vẫn nói một tiếng: “Được.”
Cô chưa bao giờ nghĩ, giấc mơ hồi hai mươi hai tuổi sẽ trở thành hiện thực vào năm ba mươi hai tuổi.
Đây có lẽ là một phần kỳ diệu nhất trong cuộc đời.
Loan Niệm một tay nắm tay cô, một tay dắt Luc, họ đi thật lâu trong không gian ngập tràn tuyết trắng, lúc vào nhà cả hai đều lạnh cóng người.
Loan Niệm đi làm cơm, Thượng Chi Đào ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong áo anh, khiến anh nổi da gà toàn thân.
Anh xoay người lại nhìn cô, nhưng cô không ngước mắt lên, chỉ mải mê vén áo anh lên, cho tới khi đám cơ bụng đẹp đẽ đập vào mắt.
Anh bế thốc cô lên đặt lên bàn bếp, đỡ lấy người cô, “Ai chạy thì người đấy là cháu.”
“Dù sao cũng không phải em.”
Thượng Chi Đào nhấc chân quặp lấy người anh, mặt bàn lạnh lẽo làm cô đau, nhưng cũng khiến cô có đôi chút thích thú.
“Không ăn cơm à?” Cô hỏi Loan Niệm khi anh mất khống chế.
“Không ăn, ăn em trước.”
Thượng Chi Đào nghĩ bụng, là ai nói trai trẻ tốt nhỉ? Trai già có tốt hay không chỉ có mình cô biết. Có cho cô mười cậu trai trẻ cô cũng không đổi Loan Niệm đi.
Hai người cứ thế thân mật đến tận chiều tối, rốt cuộc Loan Niệm mới tạm thời trút hết lửa nóng tích tụ mấy năm qua ra ngoài. Anh hỏi cô: “Muốn ra ngoài ăn không?”
“Muốn.”
Thượng Chi Đào nhảy xuống giường, “Chúng ta ra ngoài ăn!”
“Một năm Cáp Nhĩ Tân có bao nhiêu trận tuyết nhỉ? Hình như từ cuối thu đến đầu xuân là tuyết rơi không bao giờ hết.” Thượng Chi Đào mặc áo len rồi khoác thêm áo lông vũ Loan Niệm tặng cho cô, “Anh có biết trong hàng đống quà anh tặng em bao năm qua, em thích nhất món quà nào không?”
“Món quà nào?” Loan Niệm hỏi cô.
“Mỗi một món quà sau khi gặp lại.”
Dứt lời, Thượng Chi Đào bưng mặt anh, “Mỗi một món quà sau khi gặp lại nhau, em đều chưa từng muốn bán đi. Em thật sự thích chúng.”
“Không đắt bằng túi.”
“Nhưng tốt hơn túi.”
“Em thấy tốt là được rồi.”
Thượng Chi Đào nghĩ, thực ra không phải anh đã biết tặng quà hơn, mà là con người anh đã thay đổi. Mặc dù anh vẫn xéo xắt như xưa, nhưng anh đã bắt đầu cân nhắc xem cô muốn cái gì rồi.
Thượng Chi Đào vẫn luôn mong muốn được yêu anh một cách bình đẳng, mỗi một ngày sau khi hai người gặp lại nhau, dường như càng ngày càng tiến gần đến tình yêu mà cô mong muốn.
Đây là may mắn của cô sao?
Thượng Chi Đào luồn tay vào trong túi áo của Loan Niệm, nói với anh: “Em muốn đi gặp bác sĩ Lương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT