Cô không hề biết trong lúc cô đang gọi điện cho mọi người, Loan Niệm cũng đang ngồi nhà gọi điện thoại.
Anh không phải một người thích móc nối quan hệ, vốn là người cao ngạo đã quen. Thế mà hôm nay anh lại hạ mình gọi điện thoại cho mọi người, người anh gọi đầu tiên là Khương Lan.
Khương Lan bắt máy, hỏi anh: “Sao thế? Hiếm khi nào anh chủ động gọi cho tôi đấy.”
“Bên các cô dành riêng ngân sách quảng cáo cho các công ty chi nhánh sao?”
“Đúng vậy, chia cho các công ty chi nhánh để họ tự sử dụng.”
“Tôi có người bạn mở đại lý quảng cáo ở Cáp Nhĩ Tân, cô muốn đổ ngân sách vào đó thử xem sao không?” Loan Niệm không hề nói những lời khách sáo: “Nói thế này đi, tôi giới thiệu cho các cô một ê kíp quảng cáo trực tuyến chuyên nghiệp nhất trong ngành.”
Khương Lan bật cười, “Khỏi phải nói, tôi hiểu rồi. Thượng Chi Đào đúng không? Được rồi, anh nợ tôi một ân tình.”
“Không cần.” Loan Niệm nói với cậu ấy: “Không cần nói với cô ấy. Tôi chỉ đứng giữa giới thiệu, có thành hay không thì phải xem khả năng đàm phán của cậu. Thành công chính là kết quả cố gắng của chính cậu, không cần nói cho Thượng Chi Đào. Không cần thiết.”
Nói xong, anh gửi cho Phó Đống mười mấy số liên hệ, đó đều là những người chắc chắn sẽ đầu tư ngân sách.
Mảng đại diện quảng cáo trực tuyến của công ty Thượng Chi Đào chính thức hoạt động.
Cô gia nhập một đường đua mới, cho nên phải nghiên cứu logic nghiệp vụ mới, có rất nhiều thứ cô chưa nắm được. Thế là cô yêu cầu giám đốc kênh ở lại Cáp Nhi Tân, không được quay về. Cô bố trí một phòng làm việc cho giám đốc kênh ở công ty, một ngày đi tìm anh ta hàng trăm lần. Cô vừa khiêm tốn vừa chân thành, thật thà làm việc, giám đốc kênh cũng sẵn lòng chỉ dạy cho cô, chỉ trong một tháng Thượng Chi Đào đã quảng cáo cho hơn hai mươi khách hàng. Cô giống như bị ma nhập, suốt ngày cầm điện thoại lướt quảng cáo trên ứng dụng, vừa lướt vừa thảo luận quảng cáo hiển thị với nhân viên. Họ làm việc một cách chuẩn xác, chuẩn xác đến mức đưa ra thống kê giờ nào phút nào thì có lượng lưu lượng lớn. Chỉ mới có một tháng, công ty họ đã chạy quảng cáo vượt định mức của siêu thị.
Giám đốc kênh trình bày trong buổi báo cáo rằng: “Đại lý quảng cáo ở Cáp Nhĩ Tân cực kỳ chuyên nghiệp, tôi cảm thấy chúng ta có thể cấp phép cho họ tham gia đường đua khác.”
Thượng Chi Đào đã dựa vào sự cố gắng của cô và toàn thể nhân viên của mình, giành chiến thắng trong trận đánh đầu tiên, và cũng giành được sự tôn trọng.
Trong khi cô mải mê gặp gỡ khách hàng, chạy quảng cáo không kể ngày đêm, Loan Niệm đã đến Cáp Nhĩ Tân ba lần, nhưng họ chưa từng chạm mặt nhau. Cả ba lần này Thượng Chi Đào đều tình cờ đi vắng, lần đầu tiên là đưa toàn thể nhân viên đi tổ chức team building, hai lần khác là đi gặp khách hàng. Trông có vẻ là cô đang cố tình không gặp Loan Niệm, nhưng Loan Niệm không bận tâm. Anh vẫn ở lại phòng ngủ phụ của Thượng Chi Đào, lần nào đến cũng đi siêu thị mua hàng đống đồ nhét đầy tủ lạnh nhà cô, chuyên tâm ở cùng Luc hai ngày. Lúc về anh sẽ làm sẵn đồ ăn cho Luc rồi bỏ vào tủ lạnh. Cũng có một hai lần, anh nấu sẵn mấy món, Thượng Chi Đào về nhà hâm nóng lại là ăn được.
Họ vẫn không tiếp xúc. Loan Niệm nắm nhịp độ trong phạm vi hợp lý, không làm cô ưu phiền.
Đôi khi đám bạn sẽ cười chê anh là: “Tuần nào cũng chạy tới Cáp Nhĩ Tân, có đạt được cái gì không? Người ta chẳng phải vẫn không ngó ngàng đến cậu?” Dù cười nhạo là thế, nhưng họ cũng sốt ruột thay anh. Trần Khoan Niên nói: “Các cậu nói xem cây vạn tuế có thể nở hoa không? Loan Niệm có thể thân mật với em Đào của cậu ấy không nhỉ?”
Loan Niệm không nói câu nào khi nghe đám bạn nói như vậy, anh ngồi ở đó không biết nghĩ cái gì. Anh từng hỏi Phó Đống: “Sếp các cậu bình thường đi hẹn hò nhiều không?”
“Sếp chúng tôi sao? Tan làm đã hơn mười giờ rồi, còn đi đâu hẹn hò nữa?”
Đôi khi anh và Thượng Chi Đào sẽ nói với nhau mấy câu.
Khi Thượng Chi Đào không hiểu về logic nào đó, giám đốc kênh cũng có lúc giảng giải không rõ ràng, cô vội vàng gọi cho Loan Niệm: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
Loan Niệm cười giả lả với bà ta, cực kỳ không ưa kiểu nhiệt tình lạ lùng này. Lúc anh vào nhà, nhìn thấy Thượng Chi Đào rúc vào sofa ngủ, Luc đến cọ vào người cô mà cô vẫn không tỉnh, đúng là mệt thật rồi.
Anh đi tới cúi xuống bế cô lên, Thượng Chi Đào hơi hé mắt ra, nghe thấy Loan Niệm nói: “Lên giường ngủ” thì cô lại nhắm mắt lại.
Loan Niệm đặt cô lên giường, sau đó sang phòng ngủ phụ.
Một lát sau Trần Khoan Niên hỏi anh: “Cậu không về khách sạn, thế là thành công rồi hả?”
“?”
“Cậu em có chỗ để dùng rồi hả?”
“Cút.”
Sáng hôm sau Thượng Chi Đào ngủ dậy, nghe thấy trong bếp có tiếng động, mở cửa ra thì nhìn thấy Loan Niệm đang nấu bữa sáng trong ánh nắng mai. Mùi cháo bát bảo trong nồi cơm điện bay tứ tán, anh đang chiên trứng cuộn, bên trong là ớt chuông và cà rốt, cũng là một món Thượng Chi Đào cực kỳ thích ăn.
Cô đứng ở đó ngắm anh một hồi, cảm thấy thức dậy trong một buổi sáng ngập tràn hương thơm đúng là hạnh phúc vô ngần.
Nhưng cô cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua vậy mà thôi.
Cuộc sống vẫn trôi qua như thế.
Đến tháng Mười một, Thượng Chi Đào đọc được một bản kế hoạch thức tỉnh của một cô gái, cô bị câu chuyện trong kế hoạch thức tỉnh đó lay động, cảm động vì tinh thần cao thượng của những người trong nhóm khởi xướng kế hoạch này. Thế là cô nói với Loan Niệm: “Tôi muốn quyên tặng số tiền bán túi kia.”
“Quyên tặng cho ai?”
“Kế hoạch thức tỉnh của một cô gái.”
“Người khởi xướng là Lâm Xuân Nhi?”
“Đúng rồi, sao tôi lại cảm thấy cái tên này quen quen nhỉ?”
“Vì người khởi xướng là bạn gái của Tống Thu Hàn. Để tôi bảo cô ấy liên hệ với em.”
Ngày Lâm Xuân Nhi gọi điện cho Thượng Chi Đào, Cáp Nhĩ Tân cũng có trận tuyết đầu tiên trong năm. Thượng Chi Đào vừa ra khỏi công ty, chen lên trên xe bus. Cô bắt máy, nghe thấy một giọng nữ rất êm ái: “Là Thượng Chi Đào phải không?”
Thượng Chi Đào viết trong đơn quyên góp rằng: Mong bạn một đời vô lo vô nghĩ. Mong bạn luôn luôn có dũng khí vượt qua chông gai.
Dường như sau khi bước sang tuổi ba mươi, nhịp độ cuộc sống trở nên gấp gáp như chạy một trăm mét. Thượng Chi Đào bận rộn không ngừng, luôn có vô vàn công việc đang chờ cô.
Một buổi sáng ngủ dậy, cô phát hiện ra Luc không chạy tới đón cô.
Thượng Chi Đào chưa thấy Luc như vậy bao giờ, cô sợ hãi vô cùng, gọi điện ngay cho Loan Niệm: “Loan Niệm, hình như Luc bị bệnh rồi. Nó vừa nôn, tôi gọi mà nó không dậy.” Thượng Chi Đào sợ hết hồn, cô không nhận ra mình đang khóc.
“Em đừng khóc.” Loan Niệm nói với cô: “Đưa nó đến bệnh viện, tôi sẽ ra sân bay ngay.”
Khi Loan Niệm tới nơi thì đã là chiều, Luc đang truyền dịch trong bệnh viện thú cưng, Thượng Chi Đào ngồi cạnh nó, môi mím chặt, trông rất buồn bã.
“Bác sĩ bảo là viêm dạ dày.” Thượng Chi Đào vô cùng áy náy, thời gian gần đây cô quá bận rộn, lơ là chuyện chăm sóc Luc. Tối qua lúc nó đã có vẻ bồn chồn đi qua đi lại tại chỗ, thế mà cô không nghĩ đến khả năng nó đã sinh bệnh.
Loan Niệm ngồi xổm trước mặt Luc, đưa tay véo miệng nó, “Giỏi nhỉ! Còn biết sinh bệnh cơ đấy!”
“Không thể. Con cúp máy trước nhé.” Loan Niệm cúp máy rồi nhắn tin cho bác sĩ Lương: [Chúng con không phải đang yêu đương, vì thế không thể để mẹ nói chuyện với cô ấy được.]
[Không sao, mẹ không nói nữa. Con đi đi, ở thêm mấy ngày cũng được.]
Bà vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện.
“Nếu anh có việc...”
“Tôi không có việc gì.” Loan Niệm cắt ngang lời cô: “Chẳng phải em bận lắm sao? Đến công ty đi.”
“Tôi mang theo máy tính rồi.”
“Vậy em xử lý công việc đi.”
“Được.”
Đúng là Thượng Chi Đào đã từ chối rất nhiều công việc, cô vừa mới nhận được giấy phép kinh doanh chưa đến nửa năm, những thay đổi mà khách hàng yêu cầu nhất định phải làm được, bằng không thì chỗ nào chịu đầu tư lần nữa? Thế là cô gõ máy tính lạch cạch, Loan Niệm nhìn cô rất lâu, cuối cùng lên tiếng:
“Thượng Chi Đào, anh và em cùng chăm sóc Luc được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT