Thượng Chi Đào dắt Luc đi thật lâu trong đêm tối quạnh quẽ.

Tuyết càng lúc càng lớn, cuối cùng đã trở thành trận tuyết rơi cực lớn mà Lumi muốn thấy. Mấy năm ấy Bắc Kinh thật sự rất hiếm khi có tuyết rơi, thi thoảng sẽ có một trận như này, cả thành phố toàn là tuyết trắng lóa dưới ánh đèn trong đêm.

Tuyết rơi trên mũ, trên khăn của Thượng Chi Đào, dần dần tích lại thành lớp. Luc thích tuyết, đôi lúc nó sẽ dừng lại cắm mũi vào trong tuyết, hít hà, nhưng nó vẫn không vui, thỉnh thoảng sẽ ngoảnh lại phía sau.

Thượng Chi Đào muốn gọi xe, nhưng trong đêm tuyết thế này rất khó gọi được xe. Thế là cô gọi cho Tôn Vũ: “Chị có thể đến đón em không?”

Tôn Vũ chưa thấy một Thượng Chi Đào chật vật như vậy bao giờ.

Trông cô như vừa trải qua một trận ướp đông, cả người bị bao trùm trong khí lạnh. Luc thì nằm bẹp ở hàng ghế sau, không có chút sức sống nào.

“Em thăng chức thất bại rồi.” Thượng Chi Đào nói với Tôn Vũ: “Em đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị, cứ tưởng mình sẽ thắng, nhưng em lại thua mất rồi.”

Tôn Vũ im lặng nghe cô nói, xe đi rất chậm vào đêm khuya có tuyết rơi. Người bộ hành bên ngoài đã vắng bóng, đường xá chẳng có ai, xung quanh toàn là gió tuyết vắng lặng. Khi tuyết rơi cô ấy sẽ nhớ tới Tôn Viễn Chứ, Thượng Chi Đào cũng vậy. Sau một hồi im lặng, Tôn Vũ mới nói với cô: “Đào Đào à, em muốn đến công ty chị làm phó tổng không? Em xem, sang năm công ty bọn chị sẽ nhận được vốn đầu tư vòng C. Chuyện này cũng phải nhờ sự giúp đỡ của...” Tôn Vũ liếc nhanh cô, tránh nhắc tới cái tên Loan Niệm: “Chị cảm thấy với năng lực hiện tại của em, làm người quản lý ở bất cứ công ty nào cũng không thành vấn đề. Em cũng thấy khi em ở Tây Bắc đã quản lý đội ngũ lớn như vậy, hoàn thành dự án xuất sắc như thế. Chị bảo HR trao đổi mức lương với em nhé? Em đề nghị mức lương mà em muốn với họ, để họ đánh giá nhé.”

Thượng Chi Đào lắc đầu, “Cảm ơn chị. Nhưng em không muốn làm.”

“Vậy em muốn làm gì? Trông em chật vật đến mức này, em biết là chị không thể mất thêm người bạn nào khác mà đúng không?” Tôn Vũ có phần nghẹn ngào: “Khó khăn lắm chị mới khá hơn một chút, em đừng làm chuyện ngốc nghếch làm chị sợ, chưa chắc chị đã chịu đựng được đâu.”

“Em không làm thế đâu.” Thượng Chi Đào lại rơi nước mắt, “Chỉ là em chia tay rồi nên hơi buồn thôi.”

Thượng Chi Đào không để điện thoại im lặng, cô tắm xong lên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, thế là cô đến bên bệ cửa sổ để ngắm tuyết. Vừa mới trải qua một lần không kiểm soát được cảm xúc, lỗ hổng trong tim không tài nào lấp đầy. Điện thoại của cô vẫn im lìm. Thượng Chi Đào biết, Loan Niệm sẽ không tìm cô. Anh lười phải quay đầu lại, cũng không buồn nài nỉ, bạn đến thì anh sẽ hầu, bạn đi anh sẽ đi làm việc khác.

Thượng Chi Đào không nghĩ chia tay lại khiến người ta khó chịu như này. Rõ ràng vẫn ăn cơm, vậy mà cơm chẳng có mùi vị gì. Cô cũng có lần hiếm hoi tìm phim xem, nhưng bộ phim kia diễn cái gì cô không xem vào; Rõ ràng đang giặt quật áo, vậy mà lúc nào cũng quên tắt vòi nước.

Tôn Vũ cùng cô trải qua hai ngày cuối tuần, cô ấy biết cách đơn giản nhất chính là gọi điện cho Loan Niệm, bảo anh ta đón Thượng Chi Đào đi, như vậy Thượng Chi Đào sẽ cảm thấy tốt hơn. Nhưng cô ấy không thể làm thế, vì thêm một lần nữa Thượng Chi Đào sẽ càng đau khổ hơn. Một mối quan hệ độc hại cần phải trải qua quá trình phá bỏ rồi tạo dựng lại, chỉ là Tôn Vũ không biết hai người họ có quay lại với nhau được nữa không.

Tối Chủ nhật, Thượng Chi Đào đột nhiên nói với Tôn Vũ: “Em vẫn biết, anh ấy sẽ không nói bất cứ lời nào với em. Bất luận xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ không bao giờ chủ động.” Thượng Chi Đào đi tắm, đắp mặt nạ, ngày hôm sau còn phải đi làm.

Lumi vẫn chưa đến Cáp Nhĩ Tân, thứ Hai gặp Thượng Chi Đào ở chỗ làm, cô ấy đi vòng quanh cô hai vòng, xuýt xoa khen ngợi: “Chu choa, người đẹp này là ai vậy nhỉ? Là Flora Shang của chị đây sao?”

Thượng Chi Đào cười tủm tỉm với cô ấy, “Em trang điểm ổn chứ?”

“Tất nhiên rồi!” Lumi véo má cô, “Cái mặt non tơ này, khiến người ta ghen tị thế chứ lại!”

Hai người đùa nhau một hồi, đứng dậy đi mua cà phê, bắt gặp Loan Niệm vừa ra khỏi phòng họp. Trên người anh vẫn là mùi hương trong trẻo dễ ngửi, mùa đông càng khiến anh trở nên lạnh lùng hơn. Hai người không hề nhìn người kia, Lumi giơ tay chào Loan Niệm: “Luke họp ạ?”

Loan Niệm làm như không nghe thấy, bước vào thang máy, đứng ở đằng trước. Anh mặc áo vest màu xám với chất liệu cao cấp, phối cùng một chiếc áo len cao cổ màu đen, khiến anh trông càng cao ráo hơn. Trong thang máy có sự tĩnh lặng lạ thường, thậm chí Lumi còn cảm thấy hơi ngượng ngập, đành kiếm chuyện để nói: “Cuối tuần Luke đã đi chơi ở đâu thế?”

“Tụ tập.”

“Tụ tập thích mà, tôi cũng hay đi tụ tập. Hôm nào cùng đi quẩy đi?”

Loan Niệm không muốn nói chuyện với cô ấy, Lumi bĩu môi.

Thượng Chi Đào không biết liệu có phải tất cả mọi người chia tay xong đều không chịu nói nửa lời với người kia giống như thế này hay không. Cô không có ham muốn nói chuyện với Loan Niệm, cô cũng không sợ bắt gặp anh trong công ty, cô sẽ không lảng tránh anh, cô sẽ đi ngang qua anh như thường, nhưng cô không còn nói chuyện với anh nữa, thậm chí còn không giao mắt với anh.

Đến trung tuần tháng Mười hai, Lão Thượng té ngã, Thượng Chi Đào xin nghỉ về thăm ông ấy.

Lão Thượng thật đáng thương, bước hụt một bậc cầu thang, gãy chân trái, nằm trên giường rên hừ hừ. Thượng Chi Đào trông thấy bộ dạng của Lão Thường thì đau lòng vô cùng, trách ông: “Mẹ con nói bố nhảy cóc trên cầu thang mới ngã. Bao nhiêu tuổi rồi còn nhảy cóc cơ chứ!”

Vừa nói vừa lau nước mắt, tay chạm vào lớp thạch cao trên chân ông, “Bố nói xem ngã có đau không? Người trẻ tuổi ngã như này cũng phải tĩnh dưỡng dăm ba tháng, bố cứ nằm nửa năm đi!”

“Con đã mua xe lăn và gậy cho bố rồi, bố phải nghe lời bác sĩ đấy, bác sĩ bảo sao thì bố làm vậy, bố biết chưa?”

Lão Thượng thấy con gái giận, không dám cãi lại, cười hề hề, “Được. Cơ thể bố còn tốt chán, người khác nằm dăm ba tháng tháng, bố chỉ cần hai tháng là đi cho con xem ngay.”

Bà Đại Trạch đứng bên cạnh lườm ông một cái, “Ông mau ngậm miệng lại đi! Suốt ngày chỉ biết nói mồm!”

Thượng Chi Đào giúp Lão Thượng thay quần áo, ông ấy không tự nhiên, ngượng ngùng nói: “Để mẹ con làm, để mẹ con làm.” Con gái rượu đã lớn, bố ruột cũng phải giữ kẽ. Thượng Chi Đào đi tìm bà Đại Trạch thì thấy bà ấy đang lén lau nước mắt ở trong phòng.

Thượng Chi Đào chợt cảm thấy mình rất có lỗi với bố mẹ.

Họ luôn để cô làm theo ý mình, cô chỉ thích học viết chữ, họ cho cô viết chữ; Kết quả học tập của cô không tốt lắm, họ cũng không can dự; Cô muốn đi Nam Kinh học đại học, họ đưa cô đến đó; Cô muốn đến Bắc Kinh làm việc, họ để cô đến Bắc Kinh.

Lão Thượng vẫn hay nói: “Đời này Lão Thượng tôi chỉ có một cô con gái này, tôi không chiều nó thì ai chiều?”

Lão Thượng còn nói: “Tôi không chiều con gái tôi, chẳng lẽ chiều con gái ông hả?”

“Con gái là phải cưng chiều. Đào Đào nhà tôi từ bé đã không thích đánh lộn, tôi cũng chưa thấy nó tỏ ra ngang ngược bao giờ. Làm việc ở công ty lớn như vậy, thành tích lại tốt như thế, cô con gái này của tôi nuôi đáng đồng tiền bát gạo.”

Mỗi lần Thượng Chi Đào nghe Lão Thượng ba hoa đều đỏ mặt. Cô luôn cảm thấy mình không phải cô con gái giỏi giang nhất, chẳng qua cô may mắn có bố mẹ quá tốt mà thôi.

Cô ở nhà chăm sóc Lão Thượng hai ngày, một người bạn học cấp ba rủ cô đi ăn, cô sửa soạn xong xuôi rồi ra ngoài. Thực ra cô sẽ về quê tụ tập với bạn bè một lần vào kỳ nghỉ hằng năm, nhưng hai năm qua về quê được Lão Thượng đưa đến chỗ này chỗ kia, bỏ lỡ hai buổi tụ tập.

Mối quan hệ với bạn cấp ba rất tốt, nhiều người học đại học ở Cáp Nhĩ Tân, có người tốt nghiệp đại học xong liền quay về nơi này, cũng chỉ có mấy người là lăn lộn làm ăn ở nơi khác. Cáp Nhĩ Tân không quá rộng, mọi người tan làm sớm, chỉ cần một cuộc điện thoại hay gọi í ới trong nhóm trò chuyện, ai đến được thì dù xa cỡ nào cũng sẽ tới.

Cáp Nhĩ Tân rất nhiều tuyết, cứ cách hai ba ngày lại có một trận tuyết, có lúc tuyết rơi liền hai ba ngày. Họ hẹn nhau trong một quán nướng ở khu đô thị cũ, vì nơi này ở gần nhà Thượng Chi Đào.

Hạ Vân là người bạn thân nhất hồi cấp ba của Thượng Chi Đào, học đại học trường cảnh sát, sau khi ra trường làm một cảnh sát bên mảng hộ tịch ở trong cục thành phố. Lần này tụ tập vác theo cái bụng to tướng, Thượng Chi Đào khá ngạc nhiên: “Mấy hôm trước gửi vịt quay cho cậu, cậu đâu có nói cậu có bầu đâu.”

Hạ Vân chỉ vào bụng mình, “Cháu trai của cậu muốn ăn.”

“Biết giới tính rồi hả?”

“Bác sĩ bảo chuẩn bị tất màu xanh dương.”

Bạn học cấp ba ở lại Cáp Nhĩ Tân, ai muốn kết hôn đã kết hôn cả, nhưng mọi người đều khá tự do, sống một cuộc sống dung dị hạnh phúc. Tửu lượng của Thượng Chi Đào đã được nâng cao, cô ngồi bên cửa sổ trong quán nướng, uống rượu trò chuyện cùng mọi người. Mọi người nói về tình hình dạo này của mình, Hạ Vân vỗ vai Thượng Chi Đào nói: “Trong số các bạn học cấp ba, bạn nam có điều kiện tốt mà vẫn còn độc thân, mình biết chỉ còn lại Hình Dật ở lớp bên cạnh thôi.”

“Cái cậu hotboy của trường đấy á?” Một bạn học khác hỏi.

“Đúng đúng. Cậu ấy đang làm trong cơ quan nhà nước, có lần đến cục của bọn mình làm việc mình đã trông thấy.”

Thượng Chi Đào nghe mọi người trò chuyện, vừa quay sang bên cạnh đã nhìn thấy những ánh đèn trong tuyết ở khu đô thị cũ, luồng hơi phả ra từ miệng những người bộ hành trên đường, người bán kem bày hàng trăm thùng kem que bên đường. Bỗng dưng, cô cảm thấy, cô nên quay về rồi.

Bố mẹ còn đây, không nên đi xa.

Cô có thể quay về nơi này, dùng mấy trăm ngàn tiền tiết kiệm mấy năm qua để đặt cọc một căn nhà chừng 120 mét vuông, bắt đầu cuộc sống sôi nổi hối hả một lần nữa.

Quyết định đã được đưa ra trong chớp mắt.

Hôm đó bọn họ uống rất nhiều rượu, ngay cả người uống rượu tốt nhất trong số họ cũng có phần say, ngoại trừ bà bầu Hạ Vân. Hình như đã lâu lắm rồi Thượng Chi Đào không hào hứng như vậy, cô tựa vào vai Hạ Vân, nói với cô ấy: “Mình cảm thấy chúng mình đã quay lại năm mười bảy tuổi.”

“Lúc mười bảy tuổi cậu vẫn chẳng biết cái lông gì!” Thượng Chi Đào cười nói, gõ vào đầu cô.

Đúng vậy, Thượng Chi Đào năm mười bảy tuổi hơi ngốc nghếch, bất kể là có chuyện vui gì, ví dụ như bạn học đứng thứ nhất, đạt giải thưởng gì đó, cô đều thật lòng vỗ tay chúc mừng người khác. Có bạn học bàn tán sau lưng Thượng Chi Đào: Thượng Chi Đào không bị làm sao chứ? Sao cậu ta không ghen tị với người khác?

Có bạn nam đưa thư tình cho cô khiến cô sợ hết hồn, nói ngay với Hạ Vân: “Không phải cậu ta muốn hại mình đấy chứ?”

Có rất nhiều chuyện được mọi người nhắc lại trong buổi tụ tập, khiến ai cũng cười nghiêng ngả.

- -

Gần 11 giờ tối, cô nhận được cuộc điện thoại của Tracy, cô ấy nói với cô: “Vốn định hôm nay tìm em để nói chuyện, thì nghe Josh bảo người nhà em bị ốm nên em xin nghỉ. Không sao chứ?”

“Chỉ là bố em đi cầu thang không cẩn thận, bị gãy chân trái. Đang tĩnh dưỡng ạ, cảm ơn Tracy đã quan tâm.”

“Chị gọi cho em có hai chuyện, chuyện thứ nhất là buổi tiệc cuối năm của công ty năm nay cần một đồng nghiệp ở phòng kế hoạch lên kế hoạch và tổ chức, chị đã liên hệ với Josh và anh ấy đã đề cử em. Chuyện còn lại, chị muốn nói trực tiếp với em nhưng chị không thể đợi được.” Tâm trạng của Tracy tốt trông thấy.

Thượng Chi Đào nhẩm tính thời gian, nửa tháng là đủ để tổ chức xong buổi tiệc cuối năm của công ty, cô bèn nhận lời Tracy: “Vậy chuyện còn lại là gì ạ?”

“Năm nay công ty trao thêm phần thưởng cống hiến đặc biệt, tương đương với phần thưởng dành cho chuyên gia, chỉ khác ở chỗ, cổ phiếu trao tặng cho chuyên gia phải mất ba năm mới được thực hiện quyền chọn. Còn phần thưởng đặc biệt thì có hiệu lực tức thì.” Tracy thoáng dừng lại, nói: “Giải cống hiến đặc biệt này dành cho nhân viên không phải cấp bậc chuyên gia đã làm việc trong công ty từ năm năm trở lên, đạt thành tích A+ trở lên trong ba kỳ gần nhất, từng thực hiện ba dự án cấp công ty trở lên và từng phụ trách dự án hạng S+. Năm nay công ty chỉ có em và Frank đạt yêu cầu. Vì vậy, chúc mừng em, Flora.”

Trong ngày Cáp Nhĩ Tân đổ tuyết rất lớn, Thượng Chi Đào im lặng nghe Tracy nói. Cô không hề biết cô đã khóc từ khi nào, trời lạnh như vậy, nước mắt cũng đóng băng ở trên má.

“Tracy.” Giọng Thượng Chi Đào hơi khàn khàn, “Cảm ơn chị.”

“Đây là do chính em giành được phần thưởng này Flora à. Em không cần cảm on chị. Nếu thật sự phải cảm ơn, thì em nên cảm ơn mỗi một lần kiên trì của em trong sáu năm qua ấy.”

“Nhưng mà Tracy, em muốn nói với chị một chuyện, chị có thể giữ bí mật thay em không?”

“Được. Em hoàn toàn có thể tin tưởng chị.”

“Em muốn thôi việc ạ, em nói thật đấy. Nếu công ty trao phần thưởng này cho em, công ty sẽ tổn thất. Mà chị cũng phải chịu áp lực do nhân viên cốt cán nghỉ việc.” Thượng Chi Đào không muốn gây thêm bất cứ phiền phức nào cho Tracy, bao nhiêu năm qua, Tracy luôn đối xử tốt với cô. Thượng Chi Đào kính trọng cô ấy.

“Hay là em cứ nhận cổ phiếu trước rồi cân nhắc lại xem sao? Em cũng biết, cổ phiếu ở Lăng Mỹ rất đáng giá mà.”

“Em đã quyết định muốn ra đi rồi ạ.”

“Vậy thì em cứ nhận đi. Những chuyện khác em không cần lo.”

Tracy là người quản lý nhân sự vừa lý trí vừa mạnh mẽ, khi người khác xâm phạm địa bàn của cô, thay đổi quy tắc của cô nhiều lần, cô sẽ muốn đấu với họ một trận. Lăn lộn ở chốn công sở đến ngày hôm nay, chẳng có người nào là dạng hiền lành. Đấu với trời với đất đã thú vị, đối với người thì càng thú vị hơn.

“Em...”

“Nhận đi. Đừng quan tâm đến những chuyện khác.” Tracy nghĩ, mặc xác họ, tiền cũng chẳng phải của mình. Cô đã sẵn sàng phản đòn rồi.

“Cảm ơn chị, Tracy.” Mũi Thượng Chi Đào đã đông cứng, cô đưa tay sờ mũi. Nước mũi lẫn nước mắt đông lại với nhau, trông rất nhếch nhác.

“Chị sẽ thay em giữ bí mật với tất cả mọi người.”

“Dạ, cảm ơn chị.”

Thượng Chi Đào cúp điện thoại xong mà vẫn như rơi vào trong giấc mơ. Cô không hỏi Tracy vì sao năm nay công ty bỗng dưng lại trao thêm phần thưởng cống hiến đặc biệt này, chỉ cảm thấy phần thưởng này đến rất đúng lúc. Đây giống như màn bắn pháo ăn mừng trước khi cô chấm dứt cuộc sống ở Bắc Kinh, tiễn cô rời khỏi thành phố này.

Hôm sau Thượng Chi Đào dẫn bà Đại Trạch đi xem nhà, cô đã ưng một căn hộ rộng 140 mét vuông, trả trước khoảng 500 ngàn, tiền trả góp hàng tháng chưa tới 5000, cô có thể chi trả được. Cô đã quyết định mua căn nhà ngay ngày hôm đó.

Bà Đại Trạch ngơ ngác đứng bên cạnh, hỏi cô: “Con mua nhà làm gì?”

Thượng Chi Đào đứng bên đường cái, khép chặt vạt áo lông vũ, quấn lại khăn cho bà Đại Trạch, sau đó mới chậm chạp thốt ra một câu: “Con không mua nhà thì về quê ở đâu? Suốt ngày sống chen chúc với bố mẹ, hàng xóm chả không nói cho? Nào là con gái của Lão Thượng đi làm xa ở bên ngoài bao nhiêu năm mà vẫn chẳng có công trạng gì, còn sống chen chúc với bố mẹ.” Cô nói xong thì cười khúc khích.

“Một năm con về có mấy ngày, quan tâm người ta nói làm gì!”

“Không phải mẹ à.” Thượng Chi Đào khoác vai bà ấy, “Ý của con là, con muốn quay về Cáp Nhĩ Tân làm việc rồi.”

Bà Đại Trạch sững người, người đã gần sáu chục tuổi đột nhiên bật khóc bên đường.

Thượng Chi Đào đã xa nhà mười năm, từ Nam Kinh đến Bắc Kinh, tựa như cây lục bình trôi, không có rễ. Chỉ khi ở Cáp Nhĩ Tân, cô mới cảm thấy đôi chân mình đạp trên đất, nơi đây có người thân, bạn bè của cô, có cả tuổi thơ, thời niên thiếu của cô, có trận tuyết lớn mà cô thích.

Còn có những thảo nguyên hoang dã dù trải qua bao đợt sương giá, sang năm sau vẫn có thể nhú mầm trở lại.

Giống như cô vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play