Vỹ Chu Đào thù dai đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tần Quốc Trường, cô ghét bỏ đẩy anh ra, trườn đến sát mép giường.
"Thôi nào Đào nhỏ."

"Em không phải bồ nhí!"

Tần Quốc Trường bất lực đem chăn đắp lên cho cô, tiến tới gần tiếp tục ôm ôm: "Anh mắng Chu Đào là anh sai rồi, anh biết lỗi rồi.

Đừng có xoay lưng với anh thế nữa."

"..."

Bàn tay to lớn ấm áp của anh ở thắt lưng Vỹ Chu Đào vuốt ve nhè nhẹ, độ trơn trượt êm dịu và mềm mại khiến người ta muốn thêm nữa.

Anh mở chăn đem thân thể nhỏ nhăn ra nhìn ngắm, nhẹ nhàng kéo vạt áo trắng lên để mông tròn ló ra trước mặt.
Anh nói: "Anh cù lét Chu Đào đấy."
"Ahh anh đi ra!" Vỹ Chu Đào không muốn đùa giỡn với anh, khi bị doạ độ mẫn cảm tăng cao, kịch liệt giãy dụa: "Em không chơi với anh đâu, anh tránh ra đi."

"Được rồi, không chơi với anh chứ gì?" Tần Quốc Trường không kì kèo nữa, trực tiếp trở vị trí nằm xuống, "Đừng ôm anh đấy!"
"Không thèm!"

Tần Quốc Trường cười "hừm", yên tĩnh để cuộc cãi vã lắng xuống.
Đoạn, anh chủ động hỏi thăm: "Không ôm anh có ngủ được không đấy?"

Vỹ Chu Đào không thèm trả lời.
Càng lúc càng trở nên yên tĩnh.
Vỹ Chu Đào có ấm ức không thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ cũng cố gắng gồng mình không muốn để Tần Quốc Trường biết cô khó ngủ.
Đến đoạn nghe thấy hơi thở Tần Quốc Trường đều đều, Vỹ Chu Đào hai mắt nặng trĩu miễn cưỡng mở ra, lăn lộn cho thoải mái.
Tần Quốc Trường bị cử động nhỏ đó đánh thức, thở dài: "Sang đây đi." Dường như là xuống nước nhượng bộ.
Cô trực tiếp trở mình đưa lưng về phía anh.
Tần Quốc Trường tiếp tục đi sâu vào giấc.
Sau đó Vỹ Chu Đào vẫn mấy lần lăn qua lăn lại, Tần Quốc Trường dễ bị đánh thức, đều cố tình nhích đến gần một chút, cũng có lúc nhân nhượng dỗ ngọt: "Đừng để mất ngủ."

Nhưng không thể kiềm chế cơn buồn ngủ, Tần Quốc Trường giống hệt lảm nhảm nói mớ.
Lần nữa, Vỹ Chu Đào tức tối bật dậy tìm gối ôm.

Cô thấy Tần Quốc Trường có động tĩnh, hơi chau chau mày, hỏi cô: "Vẫn chưa chịu ngủ?"

Cô chộp lấy gối ôm đem về phía mình, nằm oạch xuống.
Tần Quốc Trường mở mắt, ở sau lưng cô chồm lên, bàn tay to lớn đặt trên eo nhỏ, cố gắng quan sát gương mặt dễ thương đang cáu bẩn kia.

Nhất định đây là lần cuối cùng trong đêm anh dỗ dành cô: "Cho anh ôm được không? Không ôm anh thì cho anh ôm đi, nhé?"
Vỹ Chu Đào không phản ứng.
Trong lòng cô nhóc hết lần này đến lần khác tự nhủ rằng nếu anh bắt chuyện dỗ cô một lần nữa thì sẽ ôm ôm, nhưng đến lúc anh lên tiếng thì bất giác đòi dỗ lâu thêm nữa, vì vậy không nguôi được.
Tần Quốc Trường cúi đầu hôn lên thái dương Vỹ Chu Đào, hít hà như nghiện, nhu từ cho cô một điều kiện nhỏ: "Ôm nhau ngủ, trưa mai anh đưa Chu Đào đi hồ bơi, nhé?"

Trằn trọc mãi không yên giấc được, Vỹ Chu Đào tỏ ra miễn cưỡng đưa mắt nhìn anh.
"Chịu không? Anh dạy Chu Đào bơi nhé?"

"Em biết bơi!" Vỹ Chu Đào khẳng định: "Lúc trước cậu Khiêm dạy cho em bơi rồi."

"..." Đột nhiên Vỹ Chu Đào nhắc về tình cũ, sắc mặt anh biến hoá một chút nhỉnh khó nhìn thấy khi ở trong đêm, "Thế thì tốt, ngày mai không cần tốn thời gian dạy bơi."

Anh ôm Vỹ Chu Đào, lật cô nằm ngửa, thu gối ôm đặt sang một bên, chống khủy tay cúi đầu hôn khắp gương mặt đáng yêu, "Anh xin lỗi, làm hoà được không?"

Vỹ Chu Đào tỏ vẻ không bằng lòng, gật đầu.
"Thế ngày mai anh đưa Chu Đào đi chơi hồ bơi nhé?"

Gật gật.
Môi mềm lại đặt lên má cô hôn hôn thơm thơm, "Sau này nếu có cãi nhau, anh thơm Chu Đào có nghĩa là anh xin lỗi rất nhiều, anh trêu em.

Còn nếu anh không yêu Chu Đào nữa thì anh chẳng rảnh rỗi cãi nhau làm gì, biết chưa?"

Vỹ Chu Đào chẳng thấy cảm động chút nào, gương mặt lộ rõ vẻ miệt thị: "Anh sến quá!"
"Còn anh thấy em càng lúc chẳng còn phát ngôn giống khi trước nữa!"

"Em phát ngôn cái gì?"

"Em thường nhõng nhẹo, nói nhiều, hay khóc nhè,...!Bây giờ chẳng thấy em kể chuyện gì cho anh nghe nữa."

Vỹ Chu Đào trơ mắt nhìn gương mặt anh gần gũi cọ chóp mũi, vô tội nói: "Em thông minh hơn! Không đi kể chuyện nhảm nhí nữa!"

"..." Tần Quốc Trường ngắm nghía cặp đồng tử tròn xoe vướng nét sưng sưng hoe đỏ, mũi cao thẳng đứng trên chóp mũi cô một lúc tưởng chừng rất lâu, cuối cùng hạ đầu môi lên môi mềm m.út nhẹ, "Anh muốn nghe.

Muốn biết những chuyện vu vơ khiến em vui vẻ.

Đôi lúc anh nghĩ rằng có nên gắn chip vào người em hay không, không phải anh muốn giám sát, anh muốn bất kì lúc nào cũng ở cạnh em."

"Anh..

độc tài giống ông nội!" Vỹ Chu Đào như bao lần, không thân thiết với ba mẹ Tần Quốc Trường nên chỉ có thể lấy ông bà nội ra làm ví dụ: "Bà kể ông nội đi công tác mà gắn định vị vào đồng hồ bắt bà đeo suốt ngày không được tháo ra."
"Vậy mới nói, em không được lừa dối anh." Tần Quốc Trường kéo chăn phủ l.ên ng.ực Vỹ Chu Đào, ôn hoà từ tính, ân cần vén tóc ra khỏi gương mặt cô, "Để anh biết được mối quan hệ này có thằng nhóc nào lẻn vào.."

"Thì sao?"

"Em trông chờ cái gì? Sợ thằng bồ nhí của em có chuyện?"

"Làm gì có bồ nhí!" Vỹ Chu Đào chu môi lên cãi cùn: "Em không có thích có bồ nhỏ tuổi giống anh đâu!"
"..." Thỉnh thoảng Vỹ Chu Đào cũng khiến anh cứng họng.

Cô nói: "Bồ nhỏ tuổi phiền phức muốn chết! Toàn ăn chơi lêu lỏng!"

"Thế anh không được ăn chơi lêu lỏng à?"

"Anh có bạn nào đâu!"

"À.." Tần Quốc Trường cười cười: "Khinh anh đấy à? Hôm nào anh cho xem bạn, toàn là bạn gái xinh đẹp thôi."
Vỹ Chu Đào đưa mắt liếc anh, "Không có được nói dối!"

"Thế em không được chặn miệng anh!"

Cô không quan tâm, cuộc trò chuyện có chút hoà hoãn.
.
.
Trời nắng chang chang, thời tiết bất ổn khiến Vỹ Chu Đào ra khỏi nhà có cảm giác như tự đi thiêu sống.
Xe ô tô màu đen nhám sang trọng đỗ vào bãi trước sảnh một viên trang nghỉ dưỡng.
Vỹ Chu Đào đứng cạnh một ông chú tương đối khoảng 40 tuổi, cao lớn trầm tĩnh nhưng dễ cười.
Bởi vì Vỹ Chu Đào phải học cách giao tiếp, phải luyên thuyên không ngừng để người đối thoại cảm thấy thoải mái.

Khi gặp người nào có khả năng giúp cô điều đó, cô sẽ luôn cố gắng chủ động: "Chú với anh Tần là người quen nhau hả?"

"À, phải! Cô gái đây là..?" Ông chú âm cuối ngân dài chờ cô tự giới thiệu.
"Bạn gái!" Vỹ Chu Đào cười cười: "Con không có xuất thân lớn, nhìn chắc là không xứng đôi lắm."

"Tình yêu mà, cứ hợp tính nhau trước đã!" Ông chú đưa cho cô một lời khuyên chân thành, hoà đồng mỉm cười, "Hơn nữa thời đại mới rồi, chẳng còn ai đi quan tâm môn đăng hộ đối làm gì."

Tần Quốc Trường khi đó tiến tới đưa túi đen cho Vỹ Chu Đào, khoác eo cô đi phía sau ông chú ấy, "Đây là bác của anh!"

Hai mắt Vỹ Chu Đào bất giác trợn to, kinh hãi bịt chặt miệng.
Vừa nãy vừa đặt chân xuống cúi đầu chào ông cậu ấy, ông ta thì bận nhìn hướng khác bỏ lỡ lời chào của cô.

Sau đó đích thân cô tự giới thiệu bản thân là bạn gái Tần Quốc Trường, chuyện này...
"Là người ở dòng họ bà nội, cũng không tính là người thân." Tần Quốc Trường thì thầm.
Nghe thấy anh nói xấu người khác như vậy, cô hơi bĩu môi.

Nhưng giây phút tiếp theo, ông chú mở miệng nói một câu làm cô choáng váng: "Biệt viện gần đây ít khách, nguồn nước và mọi thứ tiếp đãi phải thường xuyên thay mới, người làm bị giảm lương nên chẳng còn mấy người."
"..."
"Kinh tế có chút hạn hẹp."

Đem điều khó khăn nói thẳng ra trước khi chào hỏi, tập trung vấn đề kinh tế, khuôn miệng cười bẽn lẽn..

Vỹ Chu Đào chắc chắn đây là dấu hiệu của xin tiền ở một trình độ khác.
Tần Quốc Trường cười thành tiếng, tay nhét vào túi quần, ung dung ngắm nghía xung quanh một lượt, "Biệt thự thế này cần bao nhiêu người làm?"

"Mười."

Vỹ Chu Đào mở to mắt, tò mò tứ phía.
Anh nhướng mày: "Chu Đào đến dọn phụ đi!"
Cô ngước cổ lên khó hiểu nhìn anh.
Tần Quốc Trường tựa hồ đang cười đùa với ông chú, nhưng vẻ mặt như thể đang châm chọc: "Một mình Đào nhỏ còn có thể dọn được, biệt thự nhỏ thế này cần đến mười người, cậu có nói quá không?"

Ánh mắt người đàn ông có chút lười biếng và ý vị không thể chọc, trầm tĩnh đáp: "Bởi vì người hầu nhà họ Tần được huấn luyện.

Biệt viện này nhỏ như vậy, không có sức để mở lớp dạy."

Vỹ Chu Đào bất ngờ sửng sốt, sắc mặt tái đi.

Nụ cười trên gương mặt Tần Quốc Trường dần tắt, tròng mắt đen sâu thẳm trực diện nhìn ông ta, ngông cuồng đảo lưỡi trong khoan miệng, "Đó là lý do biệt thự này được đánh giá là thấp kém đấy."

"..."

"Với cả, cậu biết thế nào gọi là phép tắc không?" Tần Quốc Trường tháo cúc áo âu phục ngoài, một cách chậm rãi và có quy củ, từ tốn cởi ra đưa cho Vỹ Chu Đào, "Nhận tiền từ nhà họ Tần để làm việc, đương nhiệm dưới trướng không có nghĩa muốn tự tung tự tác thế nào thì làm."

"Biệt viện nhận tiền từ chỗ chị gái tôi, cháu nên xem lại cẩn thận."

"Nhà họ Giang các người nhận biết bao nhiêu châu báu từ họ Tần, nếu không đồng tình thì chị gái ông là bà của tôi cũng chẳng thể đem tiền đi đổ vào cái hố không đáy của các người."

Ống tay áo sạch sẽ bị xoắn lên khủy tay, ánh mắt Tần Quốc Trường lộ ra những tia máu đỏ rực.

Bước chân thong dong tiến đến trước mặt người đàn ông, giọng nói đè nén đến lạnh lùng nhưng nhỏ xíu: "Cưỡng ép, tống tiền..

nhà họ Tần đã phải xử lí biết bao nhiêu vụ cho ông chỉ bởi bản tính bi.ến thái của ông! Biệt thự này dựng lên để thoả mãn bản tính không bằng người của ông."
Đoạn, Tần Quốc Trường tóm lấy cổ áo người đàn ông nhấc cao, ánh mắt toả ra mùi vị sát khí nồng nặc, "Tôi thay mặt bà đến đây giáo huấn ông, biết điều thì mở miệng gọi cậu chủ!"

Người đàn ông âm thầm nghiến răng, không hề khuất phục, "Cậu chủ!"

Tần Quốc Trường trực tiếp giương nắm đấm vào mặt ông ta, "bốp" va chạm da thịt khiến ông ấy ngã xuống mặt đất.
"Anh, sao anh đánh người!" Vỹ Chu Đào hốt hoảng chạy tới ôm tay người đàn ông muốn giúp ông ta đứng dậy, "Dù sao cũng là người lớn mà!"

"Đừng chạm vào người ông ta!" Tần Quốc Trường như thể có một gương mặt khác, vô cùng lạnh lùng quát cô: "Em tránh ra!"

Dù thế nào đi nữa, Vỹ Chu Đào sợ bị mắng hơn là ngồi đó để chút nữa anh đánh đòn luôn mình.

Cô không cam tâm né ra: "Nhưng anh đừng đánh bác ấy mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play