Vỹ Chu Đào chạy lon ton ra phòng ăn, không rõ vì sao bàn ăn hôm nay thiếu người nhưng vẫn bình thản, cơ mà bù qua lắp lại, không có Kim Nhu thì có Tần Quốc Trường, có cả Cao Khiêm nhưng không có Miao, không có Miao nhưng có Đinh Mạc Yến; sắc mặt hai thanh niên trái chiều nhau, Trường cười nhạt, Khiêm đen ngòm.
Cô nhanh nhảu nép vào vách tường, lia cặp mắt tròn đến đôi chân Tần Quốc Trường, trái tim rung lên nhói dồn dập, chỉ muốn ngay tức khắc chạy tới ôm đôi chân dài kia ra sức đấm bóp.
Đoạn, mũi giày cao gót quyến rũ chẳng biết từ đâu xuất hiện, chọc một cái vào cổ chân Tần Quốc Trường.
Anh theo phản xạ, đau âm ĩ rụt lại, đôi mày loá qua tia cau có, sau đó thoáng liếc mắt qua đôi mắt tròn lén lút nhìn trộm ở mép tường, khoé môi chợt cong lên.
Đinh Mạc Yến được một màn hạnh phúc đến độ tan chảy, quần áo mỏng tang đang lạnh tê tái bỗng dưng nóng bỏng ấm áp, cô nàng cúi đầu cười e thẹn, khua tay cầm nĩa cắm một miếng salad nấm chồm lên đặt vào đĩa Tần Quốc Trường, "Mùa đông lạnh lắm, anh Trường đừng kén rau củ nhé, không tốt cho sức khoẻ đâu."
Tần Quốc Trường khựng người nhìn đĩa thức ăn bị cho tạp phẩm vào, chân tiếp tục bị đụng chạm.

Anh giương mắt, chỉ thấy Tần Trí Dư cười một cách hài lòng, Đinh Mạc Yến lộ ra biểu cảm e e thẹn thẹn cười tủm tỉm.
Mắt anh vô thức liếc qua mép tường, bắt gặp vẻ mặt khó ở của cô nhóc, bàn tay nhỏ không nghe lời gỡ bao tay đã đành, còn rất phẫn nộ bấu vào tường, xong rụt đầu biến đi mất.
"Ph--" Tần Quốc Trường phì cười, bả vai run run, thanh âm trầm thấp gợi cảm phát ra từ trong cổ cổ quái thế nào mà lại làm Đinh Mạc Yến đỏ hết cả mặt.
Vỹ Chu Đào tức tối giậm chân bình bịch, mặt phụng phịu nổi cáu lên khiến ai đi ngang cũng lấy làm trò cười, môi mếu xệ, vừa đi vừa quẹt nước mắt, chạy vào kho thuốc lấy nhanh túi thuốc ngâm chân của Kim Nhu sau đó về phòng với bà chủ.
Cạch.

Cửa phòng được mở ra với thái độ cọc cằn.
Kim Nhu quay đầu xem là chuyện gì, bắt gặp khoé mắt xinh xắn của cô bé ươn ướt, giọng cũng lạc đi: "Bà chủ con mới về."
Xong, Vỹ Chu Đào cầm túi thuốc đi lon ton một mạch vào toilet, xả nước rào rào, lục đục pha nước ấm.
Trong lúc bỏ thuốc vào chậu, bất chợt Vỹ Chu Đào đứng hình, ngưng đổ thuốc, đưa lên mắt khung thông tin sản phẩm.

Gói thuốc lớn hơn tay cô, chữ thì lí nhí, cô mở to mắt, lầm bầm đánh vần tìm đọc công dụng.
"Giúp vận động khí huyết, ôn kinh thông lạc, điều trị bệnh về xương khớp, chữa rút cơ, cứng gân, viêm khớp, làm ấm cơ thể, an thần.." Vừa đọc vừa ngẫm làm Vỹ Chu Đào cực kì mất thời gian, nhưng cô cũng tìm được công dụng cần thiết, chữa xương khớp.

Hai mắt cô khẽ liếc qua người phụ nữ ngồi bên ngoài, phần vì cánh cửa đang mở toang, lồng ngực cô hồi hộp, tay run rẩy, gói phần cuối túi thuốc lại kĩ càng nhét vào trong túi váy.
Trán cô bịn rịn mồ hôi, thấp thỏm bê chậu nước thơm nồng mùi thuốc tàu đi ra ngoài.
"Bà ơi, thuốc xong rồi." Vỹ Chu Đào quên mất việc rửa mặt, để đôi má lem nhem ra ngồi trước mặt Kim Nhu, bà nhận ra ngay tức khắc, lập tức hỏi: "Sao con khóc vậy?"
"Dạ? Con đâu có khóc?" Vỹ Chu Đào thức thời quên như chưa từng bắt gặp cảnh Tần Quốc Trường ham mê nữ sắc, cười cười nói nói với người ta rồi giấu cô ở trong góc.

Cô ngơ ngác nhìn Kim Nhu.
"Con bé Yến Yến gì đấy chứ gì, xời, không nói tôi cũng biết hết." Kim Nhu rất ư là phiền lòng.
Vỹ Chu Đào cười cười không biết Kim Nhu lảm nhảm chuyện gì một mình.
Cô thò tay vào nước ấm, cầm lấy chân Kim Nhu nhẹ nhàng, điêu luyện ấn huyệt xoa bóp, kĩ năng lâu ngày thành quen, cô sờ qua thôi cũng biết bà đau ở đâu.
Kim Nhu thấy tinh thần thoải mái, hít thở sâu một hơi, bắt đầu tâm sự: "Thằng Trường đối xử tốt với con không?"
"Dạ, dạ..!" Vỹ Chu Đào không chần chừ gật mạnh cái đầu, ngay thời khắc đó cô bỗng sực nhớ chuyện vừa rồi, vừa gật rồi đổi thành lắc.

"Dạ không."
"Tại sao? Con không thấy đủ à?"
"Sao là đủ ạ?" Cô ngước mặt giương đôi mắt vô tội nhìn bà.
"Ôi trời, tham vọng chết đi được!" Kim Nhu ấn trán đẩy đầu cô đi xa, kì thực là thấy vẻ đáng yêu kia thì tội tình gì của cô lập tức trôi ráo riết.

"Được cưng thế mà còn chưa chịu, tham thì thâm đấy cô nương ơi."
Vỹ Chu Đào ngây phỗng.

Chợt, vẻ mặt cô chùn lại, ũ rũ thấp đầu, tát nước lên chân bà, cảm giác bất lực chẳng đâu bằng.
Nửa ngày sau cô massage chân cho Kim Nhu xong, nghe xong câu chuyện bà kể mới lật đật đứng lên, ôm chậu nước ấm đi vào toilet xử lí.

Đồng thời, phần thuốc còn lại cô cũng lấy ra khỏi túi mình, nuối tiếc đặt gọn lên giá; đành vậy, cô không được có tật xấu, chút nữa cô tự mình ra ngoài mua thuốc cho Tần Quốc Trường.
Khi cô ngoái đầu, bắt gặp Kim Nhu đứng ở cửa nhìn cô cười hiền, tấm tắc khen ngợi: "Được quá ta, biết lo cho anh bồ luôn cơ đấy."
.
.
Vỹ Chu Đào được một phen khiếp vía, thiếu chút nữa là bị tống cổ ra khỏi nhà bởi một người tưởng là sẽ không bao giờ có thể.

Cũng may Kim Nhu không để bụng, biết cô vì lo Tần Quốc Trường đau chân nên hiền từ chấp nhận lời xin lỗi của cô, còn tốt bụng nhét cho cô một đống thuốc mang về.
Nhưng khi vừa bước đến cửa nhà, ánh mắt cô vô tình va vào cặp đôi ngồi trên bàn gỗ trong vườn.

Ghế đóng cọc dính vào đất, người cao ráo sơ mi trắng nho nhã hôm nay chiều chuộng cho cô gái khác ngồi vào lòng, cho cô ấy ôm cổ, sau đó hai người chẳng biết đang làm cái gì mờ ám mà cô gái gục đầu, mái tóc bù xù che khuất cảnh tượng cần xem.
Túi thuốc trên tay Vỹ Chu Đào lặng lẽ rơi xuống, hai tay cô run rẩy, trái tim thắt chặt, cảm giác đau đớn từ trước đến nay chưa từng có, cô vô thức bấu vào ngực, nước mắt ở khoé mắt tự động tuông ra, mũi cay xè, thứ quái đản hiện trong đầu cô chỉ có Tần Quốc Trường có người khác để ôm.
Hai chân cô nặng nề cách mấy nhưng cũng vì sắp khóc nấc lên, cô bụm chặt miệng, một mạch bỏ chạy.

Hơi thở nóng bóng gợi cảm rơi trên mí mắt nặng trịch của người đàn ông, đôi mày hắn cau lại tỏ vẻ không hài lòng, "Đủ rồi, đồ đàn bà điên, thanh thiên bạch nhật không biết ngại!"
Có thấy vẻ bực bội nhưng không nhấc nổi cái người đỏ lè trên chân ra, một phần cũng vì người ông tốt bụng nào đó chuốc rượu thay cơm, mà cứ mỗi lần rượu vào người thì tay chân bủn rủn không có tí sức lực.
Tần Quốc Trường lần một lần hai không được, lần ba bấu mạnh vào eo người phụ nữ, kết quả cô ta rên lên một tiếng *** ****, tỏ ra mềm yếu gục vào ngực anh, bàn tay thon dài mơ.n trớn trên khắp cơ thể.

Anh như muốn phát điên.
Rốt cuộc là cô nhóc kia trốn xó xỉnh nào, anh bị dắt cả buổi rồi vẫn chưa thấy ló mặt ra nói giúp một tiếng.
"Tôi nói này, cô bỏ tay ra." Tần Quốc Trường chịu không nổi với con bạch tuộc đang bấu vào người, phải chi Vỹ Chu Đào cũng bấu thế này thì tốt biết mấy, anh nói thẳng: "Người ngợm cô không giống ai đã đành, còn không biết ngại, tôi không chê cô thì cô biết điều mà tránh ra!"
Dứt lời, Tần Quốc Trường đứng bật dậy, dồn hết sức lực ném người phụ nữ ra đất, phủi áo bỏ đi thẳng vào nhà.
Đinh Mạc Yến tức đến thấy tầm nhìn nổ lốc bốc, hàm răng nghiến chặt: "Tôi với con hầu kia ai hơn ai?"
Tần Quốc Trường khựng trong cái nháy mắt, không quay đầu, tiếp tục bước đi: "Nhờ cô nói lại với ông Tần, so cô với Đào thì Đào ngọt ngào hơn."
Lời này có lẽ đã quá muộn, Vỹ Chu Đào đã chạy tới chỗ Kim Nhu, mặt dày ngồi ở đó, dù cho bà nói khéo bảo về nhà với Tần Quốc Trường cũng không chịu.
Con bé này mấy nay lầm lầm lì lì, chắc cũng thằng kia dạy hư mà ra!
Kim Nhu than ngắn thở dài, hỏi: "Cuối cùng là vì sao? Vì sao mà không chịu về nhà?"
Vỹ Chu Đào lắc lắc đầu, nài nỉ: "Bà chủ cho con ở đây."
"Bà chủ nào, tôi là chủ ở đây mà bảo bà chủ nào cho?" Kim Nhu bắt bẻ.
Cô lắc đầu mạnh thêm, mêu mếu: "Bà chủ, cho con hầu bà."
"Không."
"Um.." Vỹ Chu Đào khóc thành tiếng: "Vậy bà chủ cho con dọn đồ đi, con không chơi với cậu chủ nữa, cậu chủ..

hức..

hức..

cậu chủ đáng ghét!"
"Vì sao? Vì sao mà đáng ghét?" Kim Nhu vẫn ra sức moi tin.
Cô khóc thút thít, quẹt qua quẹt lại nước mắt vẫn lấm lem trên mặt, nức nở kể: "Cậu chủ nói con..

chỉ thích ôm Đào nhỏ thôi, cậu chủ nói thích ôm Đào nhỏ nhất, cậu chủ nói..

nói thích con mà..

mà cậu chủ dắt ai về rồi..

rồi ôm nhau, thơm người ta kia kìa."
"Nó nói thích ôm con nhất chứ đâu có nói là thích ôm một mình con? Còn thích ôm nhỏ đó nhì rồi sao? Nhỏ kia thứ ba nữa!" Kim Nhu nói, làm Vỹ Chu Đào oà lên bi ai: "Vậy con không thích cậu chủ nữa, mai mốt con không ở đây nữa, cậu chủ muốn ôm ai thì ôm đi, ô ô.."
"Tất nhiên rồi, nó thích đứa khác rồi sao mà ôm con được nữa!" Kim Nhu hăng hái quyết định: "Vậy nhé! Con về hầu nó đi, nhưng mà không được cho nó ôm, nhỏ kia thì bà không cho nó ở đây, để thằng Trường thiếu hơi nhỏ kia mà con cũng không cho nó ôm là trừng phạt nó đấy!"
Vỹ Chu Đào nghe hiểu răm rắp, gật đầu lia lịa, nghe theo sự chỉ dẫn của Kim Nhu, ngoan ngoãn rửa sạch mặt, cầm theo túi kẹo dẻo đi về.
Đầu tiên là bước vào phòng khách, không thấy có người.
Vỹ Chu Đào một mạch vào bếp pha nước ép cam mà Tần Quốc Trường hay uống sau khi ăn, mang lên phòng.
Tần Quốc Trường sớm đã tắm gội sạch sẽ, nhặt túi thuốc tàu ngâm chân đi vào, cũng sớm biết Kim Nhu thuyết phục được Vỹ Chu Đào về nhà.
Nghe tiếng gõ cửa, anh xuống giường, đến vặn tay nắm mở cửa cho cô vào.
Thế mà cô chỉ đứng bên ngoài, thò ly nước cam vào trong, giọng mũi nghèn nghẹn: "Nước cam của cậu!"
Tần Quốc Trường nói: "Không có tay, mang vào bàn đi."
Vỹ Chu Đào đứng im như pho tượng, nhất quyết không tiến vào.

Nửa ngày sau cô mới đặt ly xuống sàn, nói: "Con để đây, khi nào cậu có tay thì cậu lấy nha."
Không ngờ đến nước này, Tần Quốc Trường chụp cổ tay níu cô lại, nhấc bổng bế cô lên ôm vào lòng.

Cái con người mềm yếu hôm nay mạnh mẽ khác thường, bị anh vắt lên lập tức vùng chân kịch liệt, chỉ tiếc là yếu hơn anh, chưa tụt được đến sàn thì đã bị nảy lên.
Tần Quốc Trường gầm gừ một tiếng hâm doạ, mang cô về giường thả xuống, phủ chăn che đỉnh đầu cô, ôm cô ngoài chăn, kẹp chặt giữ cô không chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play