"Suỵt!" Miao đưa ngón chỏ lên môi ra hiệu cô bé tiếng, xong bỗng nhận ra hành động ngọt ngào của mình quá đỗi dịu dàng, không phù hợp với tư chất của cô nàng.
Miao ho khan, gượng gạo tỏ vẻ lạnh nhạt: "Em...!Cô ngủ hai ngày rồi!"
Vỹ Chu Đào mím môi, khẽ chớp chớp mắt, "Nhiều vậy ạ?"
Giọng nhỏ vừa ngủ dậy còn khàn khàn khan nước, ngà ngà mềm nhũn tựa mèo sơ sinh kêu khát sữa.
Miao ngơ ra "hả" một tiếng, không ngờ đến Vỹ Chu Đào dùng giọng điệu này để lấy lòng mình, khẩn trương đáp: "Phải, cũng không nhiều lắm, ngủ thêm một chút nữa để thật sự khoẻ."
Vô tình, Miao dùng giọng cao ấm của mình nói chuyện, gian phòng tĩnh lặng làm mọi thanh âm đột nhiên nổi bật, cô nàng vội ngậm miệng, nhìn sang người đàn ông bên cạnh Vỹ Chu Đào.
Một giây.
Hai giây.
Ba, năm, mười giây mà cứ ngỡ như hàng trăm thế kỉ.
Miao cứ tưởng thời gian cô đọng lại, kết quả là Tần Quốc Trường ngoài tiếng thở hắc ra thì vẫn im thinh thít.
Miao thở phào ra, ngẩng đầu nhìn thấy Vỹ Chu Đào há miệng mấp máy môi, mềm ngọt kêu một tiếng: "Cậu chủ ơi."
Ngay tức khắc, cô nàng dùng đôi chân dài, co gót chạm thẳng lên mông bay vụt đi.
"Cô Miao tìm cậu." Vỹ Chu Đào tựa hồ bị liệt toàn thân, bàn tay bị Tần Quốc Trường siết chặt ngoắc ngoắc gọi anh dậy.
Tần Quốc Trường lim dim hé mắt, trời ngoài không chói cũng không sáng, là đang vào buổi chiều, mắt anh có phần chưa thích nghi được.
Vài khắc sau, nhận ra điều không bình thường, anh đột ngột quay sang Vỹ Chu Đào, nhìn thấy đôi mắt to tròn, đen láy của cô chăm chăm nhìn anh; anh hơi kinh ngạc, mở to mắt, nhướng mày nhìn cô một lúc rồi bật cười.
Vỹ Chu Đào khó hiểu, lặp lại: "Có cô Miao tìm cậu chủ nè." Cô liếc mắt qua bên trái, phát hiện bên trái vắng tanh không một bóng người.
Tần Quốc Trường "hửm" một tiếng, mặt mũi tươi tỉnh, chống tay trên thái dương trái, nghiên qua hơi thả lỏng tay cô, khẽ khàn mân mê: "Nói cái gì? Nói bé quá không nghe được."
Nhận thấy bàn tay cô được sưởi ấm, bàn tay to nắn nắn khớp ngón tay cô cảm giác thực khó tả thành lời, chỉ biết cô cực kì thích được anh cầm tay.
"Cậu chủ."
"Hửm?"
"Con nói cậu nghe kia kìa!" Vỹ Chu Đào bắt bẻ: "Sao cậu nói không nghe?"
"Không nghe rõ." Tần Quốc Trường thấp đầu cụng trán với cô, chun mũi cưng nựng cô bé đáng yêu: "Khát nước không? Em uống nước cam nhé? Chịu không?"
Vỹ Chu Đào muốn lắc đầu mà không thành, đành tự mở miệng: "Con khát, không muốn nước cam."
Không phải nước cam, không cần ra khỏi phòng.
Tần Quốc Trường xuống giường, đến bàn rót cho cô nước ấm, khí ẩm bốc lên màn sương quanh miệng ly thủy tinh trắng muốt.
Anh ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng luồn tay vào gáy cô.
Vỹ Chu Đào nhạy cảm phát giác gáy tóc ươn ướt, khẽ rên một tiếng.
Tần Quốc Trường buông tay, không chú ý đến lòng bàn tay thấm đẫm nước vàng, đến khi chú ý thì cô đã rát muốn hét.
"Ư ưm.." Vỹ Chu Đào cắn răng không kêu lớn, có tưởng tượng rằng bản thân đã bị liệt hoàn toàn, không có chút sức lực nào để nhấc người lên.
Tần Quốc Trường nhướng mày lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, chờ đến khi cô yên ổn không nhăn mặt làm khó dễ anh, cho đến khi cô vô tình chạm trúng ngón tay cái của anh lỡ đễnh miết qua vành môi khô khan thiếu sắc.
Vỹ Chu Đào nhìn thấy vị trí cổ áo gợi cảm kia có phần xương nhô ra liên tục di chuyển lên xuống, tựa hồ Tần Quốc Trường đang nuốt nước bọt, nhìn môi cô mà nuốt nước bọt, cô rợn người nổi hết da gà, thỏ thẻ mè nheo: "Cậu đừng ăn thịt con nha."
"Hm?" Anh khó hiểu: "Ý em là gì?"
"Cậu á..
sao con mới..
mới có ngủ dậy thôi mà cậu nhìn con, giống như cậu muốn ăn thịt con vậy á." Vỹ Chu Đào lắp bắp muốn nghẹn ngào, kí ức chuyện vài đêm trước vẫn chưa nguôi, thêm tay chân không đường nào cử động, cô lo rằng Tần Quốc Trường nhân lúc này nuốt cô vào bụng, không cần chờ cô béo lên nữa.
"Tôi rất giống thứ ăn thịt người?"
"Mấy con quỷ ăn thịt người thấy máu là là thích thôi à." Cô rưng rức: "Cậu đẹp trai...!Lỡ đâu cậu là quỷ ăn thịt người thì sao!"
Tần Quốc Trường cau mày ngó lơ, mắng nhỏ: "Ngốc."
Vỹ Chu Đào bàng hoàng nhìn Tần Quốc Trường một lúc, ruột gan cuộn trào, đây là lần đầu anh mắng nhưng lại cau mày, ý chính là tức giận, anh tức giận đến mức cau mày hẳn hoi, cho cô thấy anh đang cực kì không vui.
Vỹ Chu Đào im ắng một lúc lâu, Tần Quốc Trường cũng không định mở miệng nói gì thêm, nhưng thấy cô cứ nằm im thinh thít không chịu ngồi dậy uống nước, anh nhẹ giọng: "Ngồi được không?"
Vỹ Chu Đào mếu môi, xoay mặt đi hướng khác.
"..." Mặc dù chưa từng trải qua yêu đương bao giờ, Tần Quốc Trường nhìn vẫn biết cô nhóc này giở thói bướng bỉnh muốn được cưng chiều; anh bật cười thành tiếng, đặt ly nước xuống bàn, nhẹ nhàng chen tay bế người cô lên, cho dựa vào ngực.
Vỹ Chu Đào nhướng bụng lên, tức tưởi trượt ra, lăn cù cù xuống nệm, vết thương hở bị va đập nhói đau, cô biết cắn răng không kêu, thế nhưng đôi mắt không biết dối, rưng rưng ướt át.
Tần Quốc Trường kì thực không biết Vỹ Chu Đào thân thể ra làm sao, loáng thoáng nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên nệm trắng, quay ra lại thấy mảng đỏ trên quần áo của cô, anh ngây ngốc ra, đám người kia có đánh cô nhưng không phải kiểu sẽ như không đổ máu nhiều thế này.
Rồi chợt, anh nhớ tới việc mới đây, khi lau người cho cô, vật nhỏ giữa h.ai ch.ân cô cũng chưa khỏi hẳn, bởi vì bị đá hoặc bị làm sao đó mà tím tái; việc này chỉ có mỗi mình anh biết, nhất quyết chỉ có mỗi mình anh nhìn thấy.
Tần Quốc Trường lật người đỡ cô nằm ngay ngắn, xốc chăn, tụt quần cô xuống.
Vỹ Chu Đào tựa hồ mất đi cảm giác, mắt loè nhoè nước ấm, bị đàn ông lớn tuổi cởi q.uần, sờ vào chỗ xấu hổ cũng không hay.
"Kinh nguyệt, em tới kì à?" Tần Quốc Trường thở phào, khẽ khàn xoa xoa, miết miết ngón cái trên mép môi dưới đỏ tím, anh nhìn mà xót, bọn người kia cũng là phụ nữ thế mà lại đối đãi với phụ nữ không biết thương xót thành thế.
Vỹ Chu Đào nằm im, hức hức khóc.
"Thôi bé Đào mít ướt quá đi." Tần Quốc Trường tốc chăn bế Vỹ Chu Đào lên tay, nhẹ cẫn xoay cô mấy vòng như thể chơi với trẻ con.
Vỹ Chu Đào thấy ong ong trong đầu, cơ mà vui vẻ vừa cười vừa tụt nước mắt, chỉ là vừa rồi bị anh tỏ thái độ hung dữ, xong được chòng ghẹo thì lập tức cười thành tiếng khúc khích ngọt lịm nũng nịu lọt vào tai anh.
Tần Quốc Trường bế cô vào toilet, cho cô ngồi lên một chiếc ghế dựa mà chính cô cũng không nhớ nó ở đó khi nào.
Bất chợt nhìn thấy tay anh mân mê cổ áo cô, gỡ từng cái cúc áo, vành tai cô nóng ran, làu bàu hỏi nhỏ: "Cậu chủ sao cậu cởi áo của con?"
"Tắm cho em, muộn rồi, không tắm làm sao tối ôm?"
"Con đau lắm, cậu cũng ôm hả?"
"Nhà này nuôi cơm em từ nhỏ đến lớn, tôi ôm em ngủ cũng không định cho à?" Tần Quốc Trường nửa cười nửa ghẹo, không may là Vỹ Chu Đào hiện không nhìn tới mặt anh, nghe những gì thì chính là như vậy, cô uất ức, tủi thân mãi không thôi, nửa giờ sau mới có thể nói, giọng mũi nghèn nghẹn đáng thương: "Cậu chủ không thương con ô.."
Tần Quốc Trường cảm giác xương cốt bị tên mất dạy nào đó rút đi, nhừ như nước, trái tim khốn khổ nhũn nhão như suối, thấp người kéo quần trên người Vỹ Chu Đào xuống, trìu mến vuốt ve đầu gối của cô: "Ngoan, khi nào khoẻ rồi hẳn khóc nhè, bây giờ đi tắm cho thơm tho sạch sẽ, rồi đi xem tivi, chịu không?"
Vỹ Chu Đào gục gục đầu, thút thít với với bàn tay đòi lại lưng quần, trên người không có đồ lót, Tần Quốc Trường là đàn ông, nhìn thấy thân thể cô khiến cô phát ngượng, nhưng vì mặt mũi tái xanh hiếu sức, anh nhìn chẳng biết cô đang bị trái tim làm nổ đùng đùng trong ngực.
Tần Quốc Trường vờ như không nhìn thấy, nói: "Tắm cho em mấy hôm rồi, ngồi yên đi."
"Không muốn, mặc quần đi mà, không muốn ở truồng.." Không có sức vẫy đạp, cô dùng miệng quấy rối anh, mè nheo đủ kiểu, nhăn nhó khó ở, kết quả là Tần Quốc Trường đi thẳng một đường ra ngoài.
Cứ ngỡ anh cáu bẩn vì chuyện này mà giận cô, vài giây sau anh đi vào, trên tay cầm bịt mắt, đeo lên mắt cô, hạ giọng: "Em không thấy tôi không thấy, ngồi ngoan đi."
Vỹ Chu Đào có hơi ngáo ngơ thì thật, bị anh dỗ như thế cô vẫn biết là sai, khoảng nhìn tối tăm, cô cố gắng cựa quậy: "Mặc quần đi mà, quần bé bé kia cũng được mà!"
Tần Quốc Trường không đáp lời, bàn tay thô ráp miết lên làn da đầy vết bầm tím của cô.
Kì thực trong mắt anh chẳng có chút thú vui tao nhã nào muốn đùa bỡn cô như lúc này, nhìn những vết xước, vết càu cấu, vết thâm tím trên khắp cơ thể gầy gò xanh xao này lồng ngực anh ngột ngạt không thở nổi, tự trách bản thân chậm chạp lề mề, nếu tới sớm hơn có khi người thành ra thế này không phải là cô hầu ngốc của anh.
Tần Quốc Trường không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, dù có bẩn hay không cũng phải kĩ càng; cố ý ngó lơ đi sự đòi hỏi mặc đồ lót của Vỹ Chu Đào, anh tắm táp cho cô thật sạch, mùi thơm sữa tắm mát lạnh rửa sạch nước thuốc đỏ bôi trên vết thương hở.
Thành thật anh không biết mỗi ngày tắm hai lần, làm ướt vết thương suốt như anh sẽ khiến cô rất lâu khỏi..
Tắm sạch xà phòng trên người cô, Tần Quốc Trường rút khăn cuộn lên người cô, ôm lên xoa xoa nhè nhẹ, vô thức ghé chóp mũi đầu môi lên trán cô, dịu dàng thủ thỉ: "Xong rồi, tôi lựa váy xinh cho Đào nhỏ nhé, Đào nhỏ thích màu gì đây?"
"Màu hồng." Vỹ Chu Đào run run giọng, cả buổi rồi vẫn rất dỗi anh, chỉ là anh không nhìn thấy, mắt cô từ nãy đến giờ ướt nhem thấm vào trong bịt mắt.
Tần Quốc Trường cười thành tiếng thấp trầm, tay bế cục bông mềm, tay kéo tủ quần áo tìm váy hồng.
Chiếc váy xuyên thấu không có ý gợi tình, anh mua với mục đích cho cô cảm giác an toàn khi ra ngoài trời phơi nắng, ở khuôn viên này đang bị anh cấm ra vào, lí do là mỗi sáng anh phải đưa thể xác nhỏ bé trên tay ra phơi nắng sớm, mà anh thì không ngại cởi đồ cô, ôm thân thể trần tr.uồng ngồi dưới nắng, chỉ ngại người ngoài nhìn trộm.
Cho đến khi Vỹ Chu Đào mở mắt ra, cô hốt hoảng vùng vẫy đòi chăn, đòi che đi thân thể xấu xí này, quá xấu rồi, quá gớm ghiếc, cô vô thức trào nước mắt, không tin được tấm thân này bị dày vò đến không ra hình dạng..
Tần Quốc Trường phối hợp kéo chăn nhét cô vào, thấy cô hoảng loạn sợ hãi anh rối rắm không kém, miết qua vành mắt ướt át, anh trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Tôi không thấy xấu."