“Anh chờ em”
Lục Y Y xuất thần vài giây, sau đó liền thở hắt ra một hơi.
“Tên sói già Sở Tử Phong này!”
Không ngờ lại giấu cô việc hắn là tinh anh cuối cùng, còn là người nắm giữ con số quan trọng nhất.
Lục Y Y ngước nhìn lên mặt trời đã muốn biến mất, sắc trời dần tối đi, phủ thành cả một mảng u ám.
Buổi thực hành hôm nay diễn ra nhanh hơn thường lệ có lẽ là do mọi tinh anh đã dồn hết độ khó lên người Sở Tử Phong rồi.
Cô bực bội đá mạnh vào hòn sỏi bên cạnh, sau đó nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Thời gian hiện tại không cho cô chút lợi thế nào để đấu trực diện với hắn cả, nói đúng ra cơ hội chiến thắng Sở Tử Phong chỉ là chút ít phần trăm nhỏ nhoi.
Lục Y Y suy nghĩ, không biết có nên dùng mỹ nhân kế không.
Nhìn lại vết thương đang chảy máu ở cánh tay, cô đành tìm kiếm một hang đá nhỏ để ẩn nấp.
Địa hình thực hành thực tế đã gần giống như một khu rừng rồi, cô cũng không còn cảm nhận được ánh mắt của những người phía trên nhìn mình nữa.
Quả nhiên ở trên này Phi Trì và Hạ Nguyệt Di đã mỏi mệt, lại nhận được lệnh giải tán của Sở Tử Phong thì lập tức trở về trụ sở, lúc này chỉ còn Lục Doãn Tinh không còn ai để ý tới.
Lục Doãn Tinh tiến về phía màn hình vẫn đang xuất hiện khuôn mặt trong trẻo của Lục Y Y, cô chăm chú một hồi liền nhìn thấy một nút bấm nhỏ trên bảng điều khiển.
“Thú dữ?”
Một suy nghĩ xoẹt qua trong đầu, cô lại nhấn nút chuyển cảnh, khuôn mặt nghiêm nghị đẹp như tạc của Sở Tử Phong liền hiện lên, Lục Doãn Tinh thấy anh đang quan sát gì đó bằng ống ngắm nhiệt, trên môi sau đó liền nở nụ cười.
Người đàn ông xuất chúng như vậy mà lại thuộc về Lục Y Y, đúng là không công bằng!
Không biết bao lâu sau đó, Lục Doãn Tinh liền nhấn vào nút trên bảng điều khiển rồi vội vàng rời đi.
…
Lục Y Y sau khi nhóm lửa xong thì thảnh thơi nằm xuống, cô đã đặt rất nhiều bẫy ở cửa hang, mặc dù những cái bẫy ấy chẳng là gì đối với Sở Tử Phong nhưng ít ra chúng có thể báo cho cô biết khi nào hắn xuất hiện.
Tiếng gió thổi qua khe đá vội vã đến lạ thường, cô còn chưa kịp thắc mắc thì mặt đất đã rung chuyển lớn, Lục Y Y cau mày chui ra khỏi hang đá.
Phía xa xa xuất phát từ một cách cửa được nguỵ trang kĩ càng, kĩ đến mức cô phải nhìn đến vài phút mới nhận ra rằng nó đang được mở, sau nó là những âm thanh gì đó, ồn ào, vội vã, có lẽ đó là nguyên nhân làm cho mặt đất rung chuyển.
Quan sát một hồi cô mới thấy, khi cánh cửa dần mở ra, vô số những con thú điên cuồng lao về phía này, chúng dẫm đạp lên nhau, dường như đã trông chờ con mồi từ lâu lắm rồi.
Lục Y Y cau mày.
Cô không lựa chọn hình thức thực hành này, hơn nữa thú dữ trong trụ sở không phải cứ nói thả là có thể thả ra dễ dàng như vậy, ở đây nhất định có uẩn khúc.
Một bàn tay lớn luồn ra sau eo cô, Lục Y Y giật mình nhìn Sở Tử Phong đang mang một khuôn mặt u ám.
“Anh ra lệnh thả thú sao?”
Sở Tử Phong véo má cô.
“Em còn đang ở đây, có mười lá gan anh cũng không dám thả”
Hai người họ vẫn giữ thái độ bình thản, cùng trèo lên cái cây cao, bên dưới vẫn là vô số thú dữ đang lao tới.
Lục Y Y lại dùng vải quấn lên tay, cô bình tĩnh nhìn lên phía trên.
“Giờ này Phi Trì chắc không còn ở đó canh chừng rồi nhỉ”
“Anh để cậu ta về trụ sở rồi”
Cô cong môi, dùng chân đặt lên ngực Sở Tử Phong đang ngồi phía đối diện, ánh mắt khiêu khích xen lẫn tức giận.
Hắn mỉm cười nhấc chân cô đặt lên vai, nhìn Sở Tử Phong trong chiếc áo đen bó sát lại càng cuốn hút bội phần.
“Anh có mục đích riêng”
Lục Y Y ngầm hiểu hắn là đang giải thích cho việc tại sao lại mắt nhắm mắt mở cho Lục Doãn Tinh làm càn, cô không trách móc thêm câu nào, lườm Sở Tử Phong một cái rồi lại quan sát tình hình.
Đám thú dữ đã chạy đến thân cây này, chúng được huấn luyện rất tốt, đặc biệt nhạy cảm với mùi hương của con người, chỉ là đột nhiên sự điên cuồng của chúng biến mất khi đứng dưới gốc cây họ đang ngồi.
Cô quan sát kĩ một hồi, chúng đang sợ sệt!
Lục Y Y nhếch mép liếc nhìn khuôn mặt lãnh khốc của người phía sau, phải rồi, sức áp chế của Sở Tử Phong chưa bao giờ là vô dụng cả.
Huống hồ khi còn nhỏ cô nghe nói những con thú ấy có những con lớn là do hắn đích thân chăm sóc, có lẽ Lục Doãn Tinh phải thất vọng rồi.
Đột nhiên có tiếng súng vang lên, đám thú đang sợ sệt liền bị kích động, bọn chúng điên cuồng muốn thúc đổ cái cây, cô vừa mới nghiến răng Sở Tử Phong đã ôm ngang eo cô nhảy sang cái cây bên cạnh.
Hắn di chuyển rất nhanh, nếu quay về thời cổ đại có khi hắn luyện thành tuyệt thế khinh công mất thôi.
Lục Y Y quay trở về chủ đề chính, cô ôm chặt cổ Sở Tử Phong, miệng lẩm bẩm.
“Tên khốn nào bắn phát súng đó vậy?!”
Sở Tử Phong dừng lại trên mỏm đá rất cao, hắn thả cô xuống rồi dùng ống ngắm nhiệt quan sát đám thú dữ phía xa.
“Nếu anh bắt được tên bắn súng, anh sẽ giúp em bẻ cổ hắn”
Đám thú dữ đột ngột mất đi mục tiêu, từ điên cuồng đần trở lên bình tĩnh hơn một chút, nhưng hai người đều biết khi mùi hương của mình bị chúng phát hiện thì trạng thái điên cuồng đó sẽ lập tức trở lại.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Lục Y Y liền ghé sát vào người Sở Tử Phong.
“Phong Phong!”
“Hửm?”
Lục Y Y thì thầm.
“Anh còn nhớ con hổ năm đó được em chăm sóc không?”
Đồng tử hắn khẽ loé sáng, Sở Tử Phong nhìn xuống cô gái nhỏ đang cười tinh nghịch.
“Em đừng có vớ vẩn!”
Hắn biết thừa ý định của cô, nếu theo tính cách của Lục Y Y nhất định cô sẽ tìm cách tiếp cận con hổ ngu ngốc đó rồi cố gắng thuần phục nó, bởi lẽ con hổ ấy chính là con thú đầu đàn, dữ tợn và hung hãn nhất.
Lục Y Y bĩu môi vẻ không cam tâm, cô nũng nịu trước khuôn mặt đang như hố băng của hắn.
“Em tin tưởng nó sẽ nhớ ra em ngay thôi, nó rất thích em mà”
Hắn vẫn giữ nguyên thái độ, rõ ràng là không hề có một chút lung lay, Lục Y Y lại ôm ngang eo hắn, ngẩng mặt lên nhìn Sở Tử Phong.
“Giống như lão đại vậy, nếu sau này cách xa nhiều năm thì lão đại có nhớ em không?”
Sở Tử Phong nhìn xuống đôi mắt long lanh của cô, giống như một đứa trẻ đang vòi vĩnh kẹo ngọt.
“Đương nhiên là có!”
Hắn chăm chú nhìn đôi môi đã cong thành một đường, lại nghe thấy giọng nói khe khẽ của Lục Y Y.
“Đúng vậy, đổi lại là em nếu cách xa lão đại nhiều năm thì em vẫn sẽ nhớ lão đại thôi…”
Gò má cô phớt bóng hồng.
“Bởi vì em thích lão đại nhiều nhiều lắm mà”
Ánh mắt cô như được phủ kín bởi muôn ngàn vì sao sáng, lung linh giữa bóng đêm mờ mịt, soi thẳng vào tường thành đã sụp đổ từ lâu trong lồ ng ngực hắn, Sở Tử Phong nâng mặt cô lên rồi đặt xuống đó một nụ hôn.
Hắn tách miệng cô ra, đưa lưỡi vào một cách thuần thục, dường như muốn hút hết ô xi trong lồ ng ngực Lục Y Y, hận không thể cùng cô hoà tan vào thành một.
“Ưm”
Lục Y Y khẽ kêu lên một tiếng, hắn thả cô ra, vành tai vẫn còn hơi đỏ, bàn tay Sở Tử Phong đã đưa lên mặt cô khẽ vuốt v e.
“Chỉ thích thôi sao?”
Cô phì cười vươn người ôm lấy cổ hắn, đôi mắt Sở Tử Phong tĩnh lặng như mặt hồ, dường như rất thư thái.
“Không chỉ là thích, em yêu lão đại, yêu chết nên được”
Nụ cười thoáng hiện qua khuôn mặt Sở Tử Phong, hắn hôn nhẹ vào chóp mũi cô, sau đó lại nghiêm mặt.
“Nhưng con người và loài thú dữ không giống nhau, làm sao nó có thể nhớ em được”