Sở Tử Phong vứt cả bao thuốc vào sọt rác, Tào Phi thấy thế thì hơi cau mày.

“Bỏ cả thuốc rồi à?”
Có lẽ là Lục Y Y nào đó không thích mùi thuốc rồi.

Hắn khẽ ừm rồi tự rót cho mình một ly rượu, thấy cả hai bàn tay Sở Tử Phong đều có vết sứt đã khô, Tào Phi cũng rót một ly.

Hiếm khi thấy tên cuồng Lục Y Y này gọi anh ra đây uống rượu, Tào Phi cũng có chút bất ngờ.

“Lại phát ti3t vào dụng cụ tập luyện của tôi à?“
Sở Tử Phong nhấc ly rượu lên uống cạn, hắn im lặng một hồi.

“Sau này sẽ bồi thường cho cậu”
Anh có chút buồn cười, đó đều là đồ anh đã tặng cho hắn, hắn nói bồi thường thì là bồi thường cái khỉ gì chứ?
Hôm nay anh cũng đã đến Lục gia, không ngờ Lục Y Y lại không có nhà, sau khi trò chuyện với chú Lục một hồi thì Tào Phi cũng nắm đại khái tình hình.

Sở Tử Phong cũng ít khi kể chuyện quá khứ của hắn, dù thân thiết nhưng hắn vẫn luôn là một người trầm mặc và kiệm lời, bình thường nếu không ở cạnh Lục Y Y thì biểu cảm của hắn không phong phú chút nào.

Vì vậy lên Tào Phi cũng chỉ đoán già đoán non, anh cũng không dám điều tra quá khứ của hắn, chỉ sợ tên xấu tính Sở Tử Phong điên tiết lên sẽ tiễn anh về miền cực lạc mất.

Lần này Tào Phi cũng hơi khó chịu, anh đánh liều hỏi một câu.

“Là người nào mà cậu lại nổi điên như vậy?”

Sở Tử Phong tròng mắt tối đen, hắn tựa người ra ghế, thở hắt ra một hơi.

“Bà ta là loại đàn bà lăng loàn, thú vui của bà ta là xâm hại tình d*c những đứa trẻ, tôi đã từng suýt là nạn nhân của bà ta”
Đáy mắt Tào Phi dấy lên tia kinh ngạc, lúc này lòng Sở Tử Phong cũng cuộn trào từng đợt sóng.

“Nếu bà ta còn dám trở lại tìm Y Y gây sự, tôi sẽ tự tay kết liễu bà ta”
Câu truyện cũng tự nhiên rơi vào trầm mặc, sau cùng Tào Phi đổi chủ đề.

“Tên nhóc Ân Thừa Vũ sau khi được cậu tha mạng thì sống khá an phận, Ân gia cũng không nhúng tay vào những lô hàng chúng ta hợp tác với Lục gia nữa rồi”
Sở Tử Phong gật đầu, thấy vậy anh liền nói tiếp.

“Nghe nói phía bên tổng giám đốc Mạc thị cũng đang để ý đến món đồ nào đó ở buổi đấu giá tại thành phố A, ông ta có ngỏ lời, muốn hợp tác với chúng ta nhưng tôi từ chối rồi.

“Mấy lão già bây giờ đều tư duy đơn giản như nhau, cứ nghĩ nhét vài người lên giường của tôi thì có thể thuận lợi hợp tác với Lion, sau cùng đều tự hoảng sợ mà bỏ chạy”
Sở Tử Phong trầm mặc nhìn Tào Phi đang phổ biến tình hình ở đây trong hơn một năm hắn sang Mỹ, dù vẫn để Trì Húc ở lại nghe ngóng thông tin, nhưng nguồn thông tin của người trực tiếp đàm phán là Tào Phi đang ngồi ở kia đương nhiên cụ thể hơn.

Tào Phi là một kiểu người bề ngoài rất tuỳ điện chơi bời, nhưng Sở Tử Phong hiểu rõ mức độ tận tâm của bạn mình.

Dù cậu ta có chơi bời giao du với rất nhiều phụ nữ nhưng lại chưa bao giờ phải lòng ai, có lẽ là do tâm sự nghiệp của Tào Phi quá lớn, cũng có lẽ là do nhân duyên của cậu ta còn chưa tới, Sở Tử Phong đoán là như vậy.

Có điều đến câu tiếp theo, Tào Phi lại hỏi.

“Nghe nói cậu mới dẫn một hacker về à? Có tiện cho bạn bè xem mặt không?”
Hắn hơi nhướn một bên lông mày, đôi môi cũng có khuynh hướng cong lên.

“Sao hả? Đồng nghiệp cũng không tha à?”
Câu nói này như chọc vào tự tôn của Tào Phi, anh đùng đùng chửi thề rồi đá hắn một cái.

“Ông đây chơi bời có chọn lọc đấy nhé”

Nói đi cũng phải nói lại, Tảo Phi thực sự đã để ý Triệu Tinh Y.

Sau khi làm việc bên Mỹ trở về rất nhiều thế lực đã để ý đến Triệu Tinh Y, dù gì thì cũng không thể phủ nhận cô ấy là một người vô cùng có tài, cũng vô cùng thuận mắt.

Việc đột ngột trở thành trợ thủ đắc lực của lão đại hàng đầu cũng khiến Triệu Tinh Y gặp khá nhiều rắc rối, vì vậy Sở Tử Phong cũng đã dặn dò để cô ở lại trụ sở.

Dĩ nhiên một người một khi làm việc vô cùng tập chung thì đương nhiên sẽ thường xuyên ở trụ sở, vì vậy việc Tào Phi chạm mặt Triệu Tinh Y cũng không có gì là lạ.

Một ngày trời không mấy đẹp, nhưng đó là đối với Tào Phi và người khác.

Còn với Triệu Tinh Y, kiểu trời âm u sấm rợn thế này lại đúng sở thích của cô.

Vì thế khi trời nổi gió, bóng dáng một cô gái tóc đỏ ngồi bình thản trên ghế đọc sách khiến nhiều người chú ý.

Thân hình rất chuẩn, nụ cười rất đẹp, và dĩ nhiên Tào Phi cũng đã để ý đến cô gái này.

“Anh là Tào Phi?”
Triệu Tinh Y bình thản đi vào sau khi trời xuất hiện hạt mưa, khi cơn mưa trút nước ào ào cũng là lúc cô nhìn anh với đôi mắt đầy tò mò.

“Phải”
Cô trước mắt anh lịch sự chào hỏi, sau đó liền viện cớ rời đi, Tào Phi nhất thời không rời mắt khỏi bóng lưng ấy.

Hắn từng gặp qua rất nhiều người, thế nhưng đây lại là một người khác biệt nhất trong số ấy, cô ấy không phải đẹp nhất, thế nhưng lại cá tính nhất.

Từ hôm đó đầu óc Tào Phi thường xuyên xuất hiện hình ảnh một mái tóc đỏ, một ánh mắt đầy kiêu ngạo.

Không biết từ lúc nào anh bắt đầu trở lên để ý Triệu Tinh Y, thường xuyên tìm cơ hội để được “vô tình” chạm mặt cô.

Anh thấy Triệu Tinh Y ở dinh thự của Sở Tử Phong, cô ấy đang nói chuyện với Lục Y Y.

Tào Phi chầm chậm bước tới, giọng nói kiêu ngạo càng ngày càng rõ rệt.

“Đám người cỏn con đó chị chỉ cần búng tay là đều sẽ bay theo làn gió hết”
Anh khẽ cong môi, còn nghe thấy tiếng phì cười của con nhóc ranh ma Lục Y Y, chẳng ngờ còn chưa lén lút được bao lâu thì lập tức bị bảo bối nhà Sở Tử Phong phát hiện, cô nhìn anh qua tấm gương trên bàn, bĩu môi rồi quay lại.

“Tào lão đại lại nghe lén phụ nữ chúng tôi nói chuyện à?”
Anh lấy lại phong thái, hơi cúi đầu chui qua dàn hoa hồng trên đầu.

“Đâu có, tôi chỉ là đột nhiên ngang qua, thấy các tiểu thư uống trà ở đây thì khá thấy hứng thú thôi”
Trên mặt Lục Y Y lộ ra điệu cười giễu cợt.

“Ây yoo, hôm nay lại nói chuyện như một quý ông lịch lãm vậy? Để ý chị Tinh Y của tôi à?”
Nói xong câu này cô bất ngờ khi thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hai người đó trùng xuống, trên má lớt phớt bóng hồng.

Gì chứ? hai con người này?
“Con nhóc này toàn nói linh tinh!”
Tào Phi thẹn quá búng trán cô một cái, Lục Y Y liền nhổm lên đấm anh.

“Không lẽ Tào lão đại để ý tôi, sao hả, vợ bạn mà cũng ham à”
Câu nói vừa chui ra khỏi miệng Tào Phi đã sợ đến xanh mặt, hấp tấp ra hiệu cô đừng nói, có thể thấy Tào Phi sợ Sở Tử Phong đến mức nào.

Lục Y Y và Triệu Tinh Y bò ra cười, để lại cho anh một vành tai đỏ ửng.

“Có chuyện gì vui sao?”
Giọng nói mang tông trầm vang lên, Tào Phi lại càng sợ xanh mật, anh nhìn Sở Tử Phong mặt mũi đen như đít nồi thì như phát run.

Con nhóc thối Lục Y Y, chính miệng mình nói lung tung rồi còn hại anh bị vạ lây.

Sở Tử Phong bước đến, liếc Tào Phi một cái liền xách Lục Y Y lên, cô biết điều liền tỏ vẻ đáng thương.

Hắn không mủi lòng, trực tiếp cắp cô bên hông và đi thẳng, Lục Y Y lúc này chỉ biết trông vào số trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play