“Nếu Tiểu Y hoàn thành xong khoá huấn luyện thì tôi sẽ trở về, có được không?”
Lục Y Y nức nở, Sở Tử Phong đúng là lão cáo già khốn nạn, hoàn thành khoá huấn luyện của hắn có thể trong ngày một ngày hai được sao? Ít thì một năm nhiều cũng phải ba năm, hắn nói thế là để có thể thoải mái chơi bời với phụ nữ chứ gì?
Sở Tử Phong nghe tiếng khóc của cô mà lòng như trùng xuống, hắn lần đầu tiên không biết làm sao để dỗ dành cô, chỉ đành cho cô một lời hứa.
“Vậy tôi hứa chỉ cần tôi xong việc trở về sẽ lập tức hỏi cưới em, như thế Sở phu nhân sẽ không lo tôi quan tâm nữ sắc bên ngoài nữa được chứ?”
“Ai mà thèm cưới chú!”
Lục Y Y toan cúp máy, nhưng cô có chút nuối tiếc, cô còn muốn nghe giọng hắn thêm một chút.
Nghe tiếng Sở Tử Phong phì cười lòng cô cũng có chút dễ chịu, hắn nhẹ nhàng nói với cô.
“Được rồi, hứa cũng đã hứa rồi, bà Sở đã yên tâm tin tưởng tôi chưa?”
Người nào đó ngại ngùng nói lớn.
“Ai thèm làm bà Sở của chú!”
Ha a!
Làm sao đây?!
Lục Y Y của hắn làm hắn sốt ruột đến phát điên rồi, vợ hắn đáng yêu chết mất.
…
Sở Tử Phong mỉm cười, nghe thấy tiếng thở đều đều của vợ nhỏ thì vô cùng an tâm, chắc giờ cô vợ của hắn đã ngủ ngon mơ về hắn rồi cũng nên.
Giờ chắc cũng là buổi đêm bên đó rồi, hắn tủm tỉm tắt máy, sau đó Trì Húc liền bước vào.
“Lão đại!”
Sở Tử Phong khẽ gật đầu, khuôn mặt trở lại vẻ nhàn nhạt chỉ còn chút ý cười, hắn lau vết máu dính trên tay.
“Lại bẩn rồi”
Trì Húc nhìn nộ khí nhóm lên trên người hắn thì khẽ cúi đầu.
“Bên phía Phi Trì đã giải quyết xong đám đàn em của Ân Thừa Vũ, tuy vậy vẫn cần anh ra mặt một lần”
Hắn mệt mỏi ngửa cổ ra đằng sau, trên miệng nhả ra một làn khói thuốc, thể trạng mấy ngày nay của hắn suy sụp khá nhiều rồi, cho nên tâm trạng cũng đang rất không tốt.
Nếu không phải có Tiểu Y Y xoa dịu thì chắc hắn phát điên mất thôi.
Sở Tử Phong đứng dậy, khom người dập tắt điếu thuốc, Trì Húc liền cúi đầu chờ hắn đi trước.
Cuối cùng thì cũng đi đến nơi cần đến rồi, Sở Tử Phong khẽ híp mắt nhìn tên nhóc đang quỳ dưới đất, giữa những vũng máu nhìn hắn thảm thiết đến lạ, những giọt máu từ trên chán lăn xuống đôi mắt cười đã quyến rũ biết bao nữ sinh.
“Không ở lại trường quyến rũ mấy đứa nhóc đó nữa à?”
Dáng điệu cợt nhả trên mặt Sở Tử Phong hiện lên trong vài giây rồi lập tức đanh lại, hắn nở một nụ cười có chút ẩn ý, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế mà Phi Trì vừa mang tới.
Trong không khí lúc này chỉ có mùi máu tanh, tiếng Ân Thừa Vũ th ở dốc từng hồi, trên tay cậu ta bị trói bằng một sợi dây xích dài hai mét, khắp toàn thân đều là những vết thương chi chít.
Nhìn thấy tình cảnh này của cậu ta Sở Tử Phong vô cùng hài lòng.
“Có vẻ Ân gia chúng tôi đụng nhầm vào bảo bối của ngài rồi nhỉ”
Hắn bật cười, đưa mắt nhìn lên Phi Trì.
“Chưa cắt lưỡi cậu ta à?”
Đôi mắt Ân Thừa Vũ thoáng qua tia sợ sệt, dây sắt trên chân khẽ kêu lên một tiếng, nhìn thấy vẻ hoảng loạn này Sở Tử Phong tràn đầy sắc thái khinh miệt.
Ân Thừa Vũ cố giữ bình tĩnh, nhả trên đầu lưỡi một hơi máu tanh.
“Lục Y Y lương thiện thuần khiết như thế, nếu cô ta biết những việc anh làm thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Trước lời đe doạ không mấy đáng sợ này hắn chỉ cảm thấy vô cùng chế giễu, Sở Tử Phong cầm trên tay một khẩu súng nhỏ gọn, dùng dáng điệu khinh bỉ bắn một nhát vào tay cậu ta.
“Cậu có thể sống đến bây giờ là do vợ tôi lương thiện đấy, dù sao thì nếu tay tôi dính máu của cậu thì cũng khá bẩn”
Sở Tử Phong trên tay lại châm một điếu thuốc nhìn Ân Thừa Vũ đang gào thét ôm bàn tay vừa bị bắn trúng.
“Nên tôi hi vọng Ân thiếu gia đây có thể thông cảm cho tôi khi tôi không giết cậu nhé”
Khói thuốc nhẹ nhàng chầm chậm toả ra lượn lờ xung quanh mặt hắn, khiến khuôn mặt vốn đẹp như tạc kia đang mang nét chế nhạo lại càng thêm chế nhạo, khí thế này của Sở Tử Phong cũng hoàn toàn là thứ khiến Ân Thừa Vũ run sợ.
Cậu ta biết Sở Tử Phong không thích đùa với kẻ địch, nếu hắn đã giành thời gian để chơi đùa cậu, nhất định cậu sẽ không toàn thây.
Người khác nói Lion không giết người, nhưng thủ đoạn hành hạ ấy thật khiến người khác thà cứ chết đi còn hơn, như vậy ít ra bớt đi phần nào thống khổ.
Hắn vẫn đang dùng dáng vẻ cao cao tại thượng của mình đối đãi Ân Thừa Vũ, sau khi điếu thuốc được hút hết Sở Tử Phong liền đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng quăng điếu thuốc thừa xuống trước mặt hắn.
“Về nói với lão già nhà cậu, chúng tôi không thích bắt chuột nữa đâu!”
Câu nói này giống như kim bài miễn tử của Ân Thừa Vũ, cậu ta ngạc nhiên nhìn hắn đang dần đi khuất, bóng dáng cao lớn đó thản nhiên không chút khúc mắc.
Hắn thật sự không lo cậu còn sống sẽ hại Lục Y Y sao?
…
“Ba, con về rồi”
Sở Tử Phong nhìn người đàn ông tóc bạc đầy uy quyền trước mặt, môi khẽ nở một nụ cười.
“Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?”
Giọng điệu trầm khàn nói thứ tiếng Anh nghe thật cao quý và lãm đạm, hắn lễ phép ngồi xuống rót một ly rượu.
“Thôi nào, con cũng phải ở với vợ chứ”
Phi Trì nghe hắn nói tiếng Anh có chút sởn gai ốc, thầm nghĩ nếu hắn dùng chất giọng này đi hành hạ người khác thì bọn chúng phải sợ xanh mật.
Nghe Sở Tử Phong nói vậy, người đàn ông gốc Mỹ cơ chút bất ngờ, ông chưa từng nghe nói thằng bé có cô vợ nào cả, lẽ nào là mới có sao?