Nhậm Nhã Lâm sau đó theo lời Lăng Nghiên nói mà đi đến bệnh viện.
Cô ấy đi đến nơi thì thấy Lục Thành đang ở đó, cô ấy nhìn thấy ánh mắt lo lắng đó thì dường như đã cảm nhật được vài việc không tốt.
Lướt qua Lục Thành cô lặng lẽ bước từng bước đi vào trong căn phòng lạnh lẽo, Lục Thành quan tâm đi cùng cô vào đó.
Không gian yên lặng, chỉ còn nghe thấy hơi thở vội vàng của Nhậm Nhã Lâm, cả người cô đã không còn tự chủ được nữa mà run rẩy.
Trước mắt cô ấy là một thi thể đang được che bằng tấm vải trắng, nổi ám ảnh về cái chết của mẹ cô năm đó hiện về, cô ấy đã từng khóc đến ngất đi bên cạnh thi thể của mẹ, hiện tại không ngờ bản thân lại tiếp tục nhìn thấy cảnh tượng tương tự này.
Cô đến gần đó, đôi tay do dự và run rẩy đến mức người khác nhìn thấy cũng hiểu rõ tâm trạng cô lúc này.
“Lâm Lâm………hay là đừng xem nữa”
Cô mặc kệ lời Lục Thành mà tiếp tục vén tấm vải đó lên, giây phút nhìn thấy thi thể cô ấy hầu như đã không thể nào mạnh mẽ thêm được nữa mà bắt đầu loạng choạng muốn ngã xuống.
Lục Thành đến bên cạnh đỡ lấy cô ấy, Nhậm Nhã Lâm ở trong lòng Lục Thành thì nhỏ giọng hỏi anh.
“Đã……..đã xác nhận rồi sao ?”
Lục Thành đau lòng giữ chặt lấy cô ấy, từng câu từng chữ thuật lại lời cảnh sát đã nói.
“Tại hiện trường hoả hoạn, tìm thấy một thi thể nữ, xác định tầm khoảng 17 đến 18 tuổi, qua kiểm tra xác nhận là một nữ sinh cấp ba tên Nhậm Tinh Khả”
Nhậm Nhã Lâm đau lòng khi biết được sự thật, cô ấy vùng dậy đi đến bên thi thể nắm lấy đôi tay đã bị cháy bỏng đó.
“Không thể nào ? Tiểu Khả, em không thể nào lại bỏ rơi chị như vậy được, Tiểu Khả em đừng bỏ rơi chị mà”
Thi thể đã bị lửa thêu cháy đến mức không còn thể nhận dạng, Nhậm Nhã Lâm nắm chặt tay em gái, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi lại đột nhiên muốn rời đi.
“Sự thật không phải là như vậy, đây không phải là em ấy………”
“Lâm Lâm”
Nhậm Nhã Lâm thay đổi thái độ, kiên quyết muốn trực tiếp tìm hiểu mọi chuyện mà mặc kệ Lục Thành đang cố gắng ngăn lại.
“Em phải đi, em sẽ đi tìm bác sĩ để kiểm tra lại, em không tin đó là Tiểu Khả, đó không phải là em gái của em”
Lục Thành đau lòng chạy đến giữ lấy cô ấy.
“Em đừng như vậy có được không ? Cảnh sát cũng đã xác nhận rồi, em còn muốn thế nào nữa ?”
Nhậm Nhã Lâm đau khổ vùng vẫy hét lớn với Lục Thành.
“Không……..anh nói dối, không thể nào là em ấy được”
Đôi tay cứng cáp ôm chặt lấy cô, sự vùng vẫy hầu như là vô ích, anh hét lớn thức tỉnh cô.
“Đó là sự thật, em ấy thật sự đã ra đi rồi, em đừng cố chấp nữa có được không ?”
Nhậm Nhã Lâm bật khóc nức nở, cô ấy vẫn luôn cố chấp muốn bác bỏ sự thật là Nhậm Tinh Khả đã mất.
“Không………rõ ràng buổi sáng em còn gặp em ấy, rõ ràng em ấy vẫn còn cười nói vui vẻ với em mà……..đó không phải làm em gái của em, em không tin, anh buông em ra, em muốn đi tìm người xác nhận lại, chắc chắn là nhầm lẫn”
“Anh biết bây giờ em rất buồn, nhưng em làm như vậy cũng không thay đổi được gì cả”
“Anh im đi, em không muốn nghe……..em không muốn tin bất cứ thứ gì hết, em chỉ muốn em gái của em mà thôi”
Nhậm Nhã Lâm vô cùng kích động, từng tiếng khóc của cô như thể muốn xé nát con tim Lục Thành.
Ở bên ngoài mọi người nghe thấy tiếng khóc của cô ấy cũng đau lòng không thôi.
Lục phu nhân lúc trước đã hứa với Nhậm Sơn sẽ chăm sóc cho con gái ông ấy thật tốt, nhưng bây giờ bà ấy lại chỉ có thể đứng nhìn Nhậm Tinh Khả ra đi còn Nhậm Nhã Lâm thì đau khổ như vậy.
( A Dĩnh, tôi có lỗi với cậu, tôi hứa với hai người là sẽ chăm sóc chúng thật tốt………nhưng tôi đã thất hứa rồi )
Lục phu nhân hổ thẹn, bà ấy mang nỗi áy náy trong lòng quay đi, bà ấy hiện tại rất sợ, sợ đối diện với Nhậm Nhã Lâm và sợ đối diện với lời hứa của bản thân trước đây.
Lục Vĩnh Tâm thấy mẹ rời đi thì cũng lo lắng muốn đi cùng bà ấy.
“Mẹ, để con đi cùng mẹ”
“Không cần, mẹ muốn ở một mình”
Nhậm Nhã Lâm bên trong vẫn chưa vơi đi nỗi đau mất em gái thì lại đột nhiên cảm thấy bụng của mình truyền đến cơn đau, cô ấy ôm chặt bụng ngã quỵ.
“A…….bụng của tôi”
Nhậm Nhã Lâm nắm chặt lấy tay áo của Lục Thành, giọng nói yếu ớt.
“Bụng của em……….bụng của em đau quá”
“Em không sao chứ ? Anh sẽ đưa em đến chỗ bác sĩ”
Lục Thành trong lòng như lửa đốt, anh ấy vội vàng bế cô ấy lên chạy ra ngoài.
Bên ngoài Lăng Nghiên thấy Nhậm Nhã Lâm được bế ra thì chạy đến bên cô.
“Lâm Lâm, cậu bị làm sao vậy ?”
“Cô ấy nói, bụng cô ấy rất đau, tôi phải đưa cô ấy đến tìm bác sĩ”
Nhậm Nhã Lâm bất tỉnh sau đó và được đưa vào phòng cấp cứu, Lục Thành thơ thẩn vì vẫn chưa biết chuyện trước mắt là thế nào vì khi nãy anh đã thấy dưới chân Nhậm Nhã Lâm xuất hiện rất nhiều máu.
“Cái này là sao ? Lăng Nghiên, rốt cuộc cô ấy bị làm sao vậy ?”
Lăng Nghiên biết không thể giấu được nữa mà đã nói ra sự thật cho anh biết.
“Cậu ấy mang thai rồi”
Việc Nhậm Nhã Lâm mang thai đã làm cho Lục Thành và Lục Vĩnh Tâm đều cảm thấy kinh ngạc, Lục Thành lại tức giận chất vấn Lăng Nghiên.
“Mang thai sao ? Cô ấy mang thai tại sao lại không thông báo cho tôi ?”
Lăng Nghiên trút hết tức giận mà đã mắng Lục Thành một trận.
“Chính vì anh là một tên khốn, anh không xứng đáng được biết chuyện này, anh có biết sáng nay khi cậu ấy thấy tin tức của anh và cô gái kia đã làm cho cậu ấy suy sụp thế nào không hả ?”
Thấy anh trai bị mắng mà lại không thể phản bác, Lục Vĩnh Tâm vội đứng ra giải thích.
“Không như chị nghĩ đâu, chuyện đó đều là do em gây ta, là em đã đẩy cô ta khiến cho cô ta ngất xỉu nên anh trai em mới đưa cô ta đến bệnh viện thôi”
“Giải thích với tôi làm gì ? Các người nên giải thích với Lâm Lâm mới đúng”
Lăng Nghiên phẫn nộ nắm lấy cổ áo anh ấy trách móc.
“Anh lúc đó hứa với tôi thế nào ? Anh nói chỉ cần tôi giúp anh chăm sóc cậu ấy một thời gian thì anh sẽ đưa cậu ấy về, chẳng phải anh nói anh sẽ xử lý mọi việc thật tốt sao ? Tôi chẳng cần biết anh định làm gì, cũng không cần biết nội bộ Lục thị có vấn đề gì, nhưng anh hãy nhìn xem bây giờ mọi chuyện thành ra thế nào rồi ? Tiểu Khả đã mất, Lâm Lâm bị động thai, nếu đứa bé này mất đi thì cũng chính là vì anh mà ra”
Lục Thành bị mắng cũng không lên tiếng, trong đầu anh ấy lúc này đã không còn nghĩ được gì thêm nữa, anh ấy chỉ cảm thấy quả thật bản thân rất vô dụng, việc vợ mình mang thai anh cũng không hay biết, việc bảo vệ em gái của vợ mình anh cũng không làm được.