Hơn một tháng sau Lục Thành và Vạn tổng đã hoàn thành dự án.
Trong quá trình thực hiện Lục Thành không can thiệp quá nhiều vào dự án đó, trong toàn bộ quá trình đều do Vạn tổng đảm nhận thay anh.
Hôm đó Lục Thành cùng Vạn tổng bàn một dự án hợp tác mới.
“Dự án này chú đã chuẩn bị rất lâu, chỉ là vẫn chưa tìm được người hợp tác vừa ý, chú cam đoan với con nhất định dự án này sẽ mang đến rất nhiều lợi ích”
Vạn tổng đẩy về phía Lục Thành một số tài liệu, anh ấy bất ngờ lại không mở ra mà trực tiếp đồng ý.
“Nếu là dự án của chú thì con tin sẽ mang đến lợi ích rất lớn, hay là chú cho con ít thời gian, con nhất định sẽ trả lời chú thật sớm”
Vạn tổng cười thích thú, đứng bật dậy bắt tay vui mừng với Lục Thành.
“Được”
Sau đó ông ấy rời đi, ra đến ngoài ông ấy đã nhìn thấy Lục Chính Thiên đứng đợi ông ấy từ lâu.
Sau đó bất ngờ họ lại cùng nhau nói chuyện trong xe của Vạn tổng.
“Sao rồi? Lại muốn đưa dự án mới giao cho nó à?”
Khác với vẻ hiền từ thân thiện lúc nãy, Vạn tổng nở ra một nụ cười đầy nham hiểm.
“Yên tâm đi, sau khi dự án này thành công tôi sẽ giúp anh đá thằng nhóc đó ra khỏi Lục thị, dự án lần trước tôi đã sắp xếp cả rồi, một khi tôi ra lệnh thì mọi sai sót đều được đổ hết vào cậu ta”
“Được, tôi đợi tin tốt của ông, nhưng tôi không hiểu sao ông có thể sắp xếp mọi thứ ổn thoả như vậy?”
“Cậu ta bề ngoài mạnh dạng nói sẽ đảm nhận được hết mọi việc, nhưng tôi phát hiện cậu ta rất ngốc, không thể làm gì cả? Tôi lấy danh nghĩa cậu ta quản lí toàn bộ quá trình làm dự án, sau này nếu có truy cứu thì cũng chỉ có thể tìm đến cậu ta”
Lục Chính Thiên cười thoả mãn, sau đó ông ấy đã nhanh chóng rời khỏi đó, Vạn tổng trên xe nhìn theo hướng đi của ông ta lại vô cùng xem thường.
“Đều ngu ngốc như nhau, đợi sau khi tôi đá cậu ta đi thì ông cũng đừng mong thoát”
Sau khi Vạn tổng rời đi không lâu thì Tần Thiếu Nhiên đến tìm Lục Thành.
“Thứ cậu cần đây”
“Phiền cho cậu rồi, lo việc ở Tần thị còn giúp tôi nhiều việc như vậy”
“Dù sao tôi cũng có nhiều thời gian hơn cậu, việc cậu cần làm còn nhiều hơn cả tôi mà”
Lục Thành xem xét kế hoạch dự án mới của Vạn tổng và thứ mà Tần Thiếu Nhiên tìm được thì liền bật cười.
“Ha……đúng là ông ta không hề từ bỏ, lâu như vậy rồi mà vẫn muốn thực hiện nó”
“Cậu nói rất đúng, quả thật chuyện năm đó phần lớn đều là do từ ông ta mà ra……Bây giờ cậu muốn làm thế nào? Trực tiếp vạch trần ông ta không?”
“Không cần vội, tôi muốn ông ta cảm nhận thành tựu của ông ta một chút rồi mới ra tay”
“Được rồi……dù sao ông ta đi được đến vị trí như hôm nay thì ắt hẳn là người không từ thủ đoạn, cậu cẩn thận một chút”
Lục Thành nhìn Tần Thiếu Nhiên rồi nghĩ ngợi, do dự một lúc anh mới lên tiếng.
“Thật ra…….
tôi đoán vụ việc của Niệm Khiết khi đó có thể không hoàn toàn là do mẹ cậu gây ra”
Tần Thiếu Nhiên ngớ người, anh ấy khó hiểu nhìn Lục Thành.
“Ý cậu là sao?”
“Tôi không chắc lắm, nhưng theo như hồ sơ vụ án khi đó tôi tìm được ở chỗ cảnh sát thì ở hiện trường từng có dấu vết đụng xe……….
”
Tần Thiếu Nhiên mơ hồ.
“Nhưng…….
cô ấy thì có liên quan gì đến chuyện này?”
“Tôi không biết, đó chính là lí do mà tôi không muốn nói cho cậu biết về chuyện này”
“Không thể nào? Cô ấy vô tội, cô ấy là người ngoài mà…….
tại sao lại bị cuốn vào chuyện này chứ?”
“Có thể là tôi phán đoán sai, nhưng hiện tại việc chúng ta nên làm là vừa chuẩn bị kế hoạch chu toàn vạch mặt ông ta và cả việc bảo vệ những người liên quan khác”
Tần Thiếu Nhiên tức giận siết chặt bàn tay, anh ấy cố gắng nén lòng mình lại mà hỏi ý Lục Thành.
“Vậy chúng ta………”
Lục Thành đưa cho Tần Thiếu Nhiên một số hồ sơ bí mật, dặn dò anh ấy.
“Hiện tại tôi trở về rồi, nếu trực tiếp điều tra chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, tôi giao lại cho cậu việc này…….
.
giúp tôi tìm người bên trong”
Tần Thiếu Nhiên gật đầu đồng ý, anh ấy lấy hồ sơ và rời đi, khi ra đến ngoài anh ấy nhìn thấy Dương Tuyết Thanh đi từ chỗ của Lục Chính Thiên rồi sau đó trực tiếp đi vào chỗ Lục Thành.
Tần Thiếu Nhiên mệt mỏi đi về nhà, anh ấy nhớ lại chuyện của Lục Thành đã nói rồi trầm tư suy nghĩ, nhưng cho dù anh ấy có nghĩ như thế nào cũng không biết vì sao chuyện này lại có liên qua đến Niệm Khiết.
Anh ấy cầm lấy bức ảnh của Niệm Khiết, đau lòng vuốt ve khuôn mặt cô ấy qua bức ảnh.
“Vợ à………anh tìm em lâu thế này rồi, sao em vẫn không chịu quay về chứ? Anh rất nhớ em…….
”
Giọt nước mắt của anh ấy lăn dài rơi xuống bức ảnh, lựa chọn ở lại trong căn nhà này chính là tự cho mình một chân bước xuống vực thẩm, không ngày nào Tần Thiếu Nhiên không mơ hồ nhìn thấy ảo ảnh của Niệm Khiết xung quanh căn nhà.
Nơi trước đây mỗi khi quay về đều cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ, bây giờ lại vô cùng lạnh lẽo và tràn ngập sự cô đơn.
.