“Nơi đó gió lớn em đi cẩn thận”
“Em biết rồi mà, em đi một lúc sẽ trở về tiệm thôi”
“Được, vậy nhớ mang theo áo khoác, cẩn thận kẻo lạnh”
“Vậy em tắt máy đây, anh làm việc đi”
“Được”
Hôm nay là sinh nhật của Niệm Khiết, Nhậm Nhã Lâm đang chuẩn bị mang quà đến nơi đó.
Khi Nhậm Nhã Lâm lái xe đến thì từ trên xe đã thấy Liễu Nguyên đang giằng co chửi mắng Tần Thiếu Nhiên.
“Đồ khốn, anh đến đây làm gì chứ ?”
“Tôi xin lỗi…….
.
”
“Xin lỗi sao ? Anh xin lỗi tôi thì có ích gì ? Anh có thể mang cô ấy quay trở lại không ?”
Nhậm Nhã Lâm vội vàng xuống xe ngăn cản Liễu Nguyên lại.
“Mau dừng tay lại đi, cô làm gì vậy ?”
Liễu Nguyên đanh kích động hét lên.
“Cô không có quyền ngăn cản tôi, tôi không muốn hắn ta đến đây”
“Tôi có quyền ngăn cản cô, vì Niệm Khiết là em gái nuôi của tôi và cũng là người thân của tôi”
Liễu Nguyên ngơ ngác nhìn cô ấy, Liễu Nguyên nhớ ra Niệm Khiết từng nhắc đến một người chị gái này nên cô ấy cũng không muốn lớn tiếng với Nhậm Nhã Lâm.
“Tôi biết cô, Tiểu Khiết từng nhắc đến cô”
“Vậy cô đã có thể dừng lại việc chửi mắng cậu ấy hay chưa ?”
Liễu Nguyên nhìn Tần Thiếu Nhiên với ánh mắt căm thù, cô ấy siết chặt tay.
“Sau này chỉ cần Tiểu Khiết không quay về thì tôi vẫn không bao giờ bỏ qua cho anh, gặp ở đâu mắng ở đó”
Nói xong cô ấy rời đi, Tần Thiếu Nhiên lại không thể nói gì mà chỉ có thể cúi đầu áy náy.
Sau khi Liễu Nguyên rời đi Nhậm Nhã Lâm đã đưa khăn giấy cho anh.
“Mặt anh bị thương rồi”
“Không sao”
“Cô ấy là ai ? Sao lại đối xử với anh như vậy ?”
“Cô ấy là bạn thân của Khiết Khiết khi còn làm ở quán rượu, hiện cô ấy đã là vợ của ông chủ ở đó”
“Là bạn thân của Tiểu Khiết, thảo nào cô ấy lại ghét anh như thế”
Nhậm Nhã Lâm mặc dù vẫn còn trách Tần Thiếu Nhiên vì chuyện của Niệm Khiết nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không thể trơ mắt nhìn Tần Thiếu Nhiên bị đánh mắng như thế, dù sao thì anh cũng là người mà em gái cô yêu.
“Tuy chuyện không phải do cậu gây ra nhưng cậu lại là nguyên nhân dẫn đến chuyện này, cậu bây giờ như vậy chỉ khiến những người yêu quý Niệm Khiết càng căm ghét cậu hơn thôi”
“Vậy cô thì sao ? Cô cũng giống họ sao ?”
Nhậm Nhã Lâm bất giác rơi nước mắt.
“Tiểu Khiết là em gái tôi, tôi căm ghét những ai làm tổn thương em ấy……….
nhưng anh là người mà em ấy yêu nhất, tôi không muốn em ấy khó xử”
Nhậm Nhã Lâm xoay người lạnh nhạt rời đi, chỉ Tần Thiếu Nhiên lặng người ở đó, anh ấy vô cùng bất lực và đau lòng.
( Vợ à, anh nhớ em lắm…….
)
Hôm đó khi Nhậm Nhã Lâm từ tiệm trở về nhà thì đã thấy Dương Tuyết Thanh đợi ở đó từ lâu.
“Tuyết Thanh, sao cô lại ở đây ?”
Dương Tuyết Thanh giả vờ hiền lành mỉm cười chào hỏi Nhậm Nhã Lâm.
“Nhã Lâm, cuối cùng cô cũng về rồi…….
tôi là đến tìm cô”
“Tìm tôi sao ?”
“Tôi có vài chuyện muốn nói với cô mà thôi”
“Được, vậy chúng ta vào nhà rồi nói chuyện”
“Không cần, đứng ở đây là được rồi”
Dương Tuyết Thanh vẻ mặt kiêu ngạo hỏi Nhậm Nhã Lâm.
“Không biết cô và A Thành lấy nhau đã lâu vậy không biết anh ấy có nói đến mối quan hệ của tôi và anh ấy là như thế nào không ?”
Nhậm Nhã Lâm bất ngờ nhưng lại vô cùng thắc mắc không hiểu ý nghĩa trong câu hỏi của Dương Tuyết Thanh.
“Ý cô là ?”
“Ý tôi là, tôi là mối tình đầu của anh ấy”
Lời nói này của Dương Tuyết Thanh khiến Nhậm Nhã Lâm sửng sốt.
Dương Tuyết Thanh đắc ý khi thấy biểu hiện đó liền nói tiếp.
“Không những vậy tôi còn biết một chuyện mà cô luôn không biết, chuyện đó liên quan đến mẹ của cô và đặc biệt cái chết của mẹ cô có liên quan rất lớn đến nhà họ Lục”
Nhậm Nhã Lâm đứng ngẩn người, cô ấy khi nghe thấy chuyện liên quan đến mẹ thì cô vô cùng hoảng hốt.
“Cô biết chuyện gì ? Mau nói đi”
Dương Tuyết Thanh vui vẻ nói ra chuyện về cái chết của mẹ Nhậm Nhã Lâm.
“Thật ra năm đó mẹ cô không đơn thuần là bị bệnh đâu, mà là do năm đó ba của A Thành đứng ra làm một dự án máy lộc khi độc trong nhà máy hoá chất, nhưng không ngờ dự án xảy ra lỗi, trong ngày thử nghiệm máy mới phát hiện máy nhanh chóng bị rò rỉ khí, khí độc lan toản khắp nơi khiến những vị cấp cao ở đó nhanh chóng lấy máy thở đeo lên chạy ra ngoài, khi đó chỉ còn lại duy nhất một cái dành cho mẹ cô nhưng bà ấy lại không sử dụng nó”
“Không thể nào ? Sao bà ấy lại không dùng chứ ?”
“Bởi vì khi đó Lục Thành cũng hiện diện ở đó, mẹ cô vì lòng tốt nên mới đưa máy trợ khí cho anh ấy, thế là khi độc xâm nhập cơ thể, nhanh chóng nội tạng đều tổn thương và cái kết là……….
”
Nhậm Nhã Lâm kích động hét lớn.
“Cô im đi”
Dương Tuyết Thanh căm hận đi đến đẩy Nhậm Nhã Lâm một cái khiến cô ấy ngã về phía sau, cô ta còn tỏ vẻ thích thú nói tiếp.
“Nếu năm đó ba của A Thành đồng ý loại bỏ dự án đó thì mọi chuyện cũng không như thế………và hiện tại cô được bước vào nhà họ Lục chỉ vì họ muốn bù đắp sự áy náy đối với gia đình cô mà thôi, cũng giống như vậy…….
.
A Thành lấy cô cũng vì sự áy náy mà thôi”
Nhậm Nhã Lâm lúc này thẩn thờ, nước mắt không kiềm được mà rơi không ngừng.
Sau khi đạt được mục đích phá hoại tình cảm của họ thì Dương Tuyết Thanh mới đắc ý bỏ đi, mặc kệ Nhậm Nhã Lâm đang đau khổ ngồi dưới nền đất khóc không ngừng.
Cô ấy bắt đầu hoảng loạn, cô ấy hét lớn trong vô vọng.
“Không………không thể nào”
( Hoá ra mọi thứ có hiện tại đều được đánh đổi bởi mạng sống của mẹ, hạnh phúc của gia đình )
Sau hơn một tiếng khóc nghẹn ngào, thì Lục Thành đã về đến, anh ấy lo lắng gọi Nhậm Nhã Lâm.
“Lâm Lâm, em sao vậy ?”
Nhậm Nhã Lâm hiện tại bị lời của Dương Tuyết Thanh xâm nhập, cô ấy nhìn Lục Thành với ánh mắt sắc bén và đầy căm phẫn, cô ấy bình tĩnh đứng dậy đối diện với anh ấy cô hỏi anh một câu.
“Em hỏi anh, có phải cái chết của mẹ em có liên quan đến ba anh hay không ?”
Lục Thành sửng người, câu hỏi này của cô ấy khiến anh câm lặng, trời bắt đầu xuất hiện sấm chớp, bắt đầu trời đổ mưa nặng hạt nhưng họ vẫn lặng người đứng nhìn nhau như vậy rất lâu.