Hai tháng trôi qua, Tần Thiếu Nhiên vẫn chưa có bất cứ tin tức nào về Niệm Khiết, anh ấy mỗi tuần đều đến nơi cô ấy xảy ra chuyện, đứng thẩn thờ ở đó hướng nhìn ra biển.

( Đã gần ba tháng rồi, em ở đâu chứ? Nếu thật sự em đã ra đi thì anh chỉ mong biển cả có thể trả em về cho anh)
Hôm đó Tần Thiếu Nhiên trở về nhà, anh ấy cho người mang hết đồ của mình đi.

“Dọn đi hết đi, miễn là đồ của tôi thì cứ mang đi hết đi”
“Được, chúng tôi làm ngay”
Nghe thấy tiếng động lập tức Tần phu nhân đã bước ra, vừa thấy con trai bà ấy liền niềm nở đi đến.

“Thiếu Nhiên con về rồi, hôm nay ở lại dùng cơm tối với ba mẹ có được không?”
Tần Thiếu Nhiên lạnh lùng không để tâm, anh ấy cười nhạt nói với mẹ.

“Mẹ cứ mời những người khách quý của mẹ đến ăn cùng đi, con không có thời gian”
Tần phu nhân thấy người khác mang đồ của anh đi thì hoang mang hỏi.

“Con, con định đi đâu à?”
“Con về nhà của con và Khiết Khiết ở, từ nay sẽ không quay trở lại đây nữa”
Người vận chuyển chạy đến thông báo với anh.

“Tần tổng, đồ đã được mang ra xe hết rồi”
“Được, các anh cứ chở đến địa chỉ tôi nói, tôi sẽ đến ngay thôi”
“Được”
Tần phu nhân lo lắng níu giữ con trai.

“Thiếu Nhiên, con đừng đi có được không? Mẹ xin lỗi vì đã làm chuyện đó, nhưng mẹ thật lòng không muốn như vậy đâu, con tin mẹ đi”
Tần Thiếu Nhiên nghe được câu này thì tức giận dâng trào nhưng vì tình mẫu tử nên anh vẫn không muốn xảy ra tranh chấp với bà nên nhẫn nhịn nhỏ giọng nói.

“Bây giờ mẹ nói lời này có phải là muộn rồi không? Mẹ yên tâm, chỉ cần ngày nào con không tìm thấy Khiết Khiết thì ngày đó con sẽ không trở về Tần gia đâu”

Nói xong Tần Thiếu Nhiên lạnh nhạt rời đi, để lại Tần phu nhân đau khổ khóc lóc muốn đuổi theo khuyên ngăn con trai.

Đúng lúc đó Tần lão gia đi xuống lên tiếng ngăn cản.

“Không được đuổi theo nó”
Ông ấy đi xuống, điềm nhiên ngồi xuống sofa vừa uống trà vừa nói.

“Bà nên hiểu, sự quá quắt của bà sẽ có ngày nhận được kết quả như vậy, nhưng là do bà cố chấp muốn thuận theo ý mình…….

bây giờ thì hay rồi, bà tự tay đẩy tình cảm mẹ con của hai người xuống đáy vực rồi”
Tần phu nhân bị chồng chỉ trích không những không cảm thấy có lỗi mà còn phản bác.

“Ông trách móc tôi sao? Tôi cũng chẳng phải vì cái nhà này thôi hay sao?”
Tần lão gia đã không chịu được nữa mà quát lớn.

“Vì cái nhà này sao? Kể từ khi chúng ta gây dựng được gia thế Tần gia lớn thế này thì bà không cảm thấy bản thân đã đối xử quá đáng với Thiếu Nhiên thế nào sao?”
“Ông thì sao? Ông thì đã quan tâm gì đến nó chứ?”
“Chính vì tôi biết mình đã sai nên mới không muốn can thiệp vào cuộc sống của nó, tôi không muốn bản thân mình trở thành cản trở về mọi mặt trong cuộc sống của nó, tôi không nói thì không có nghĩa tôi không để tâm…….

năng lực của con trai tôi thế nào chẳng lẽ tôi không nhìn ra sao? Con trai tôi có đủ năng lực gánh vác Tần thị, từ bao giờ nó lại cần bà lấy hôn nhân cả đời của nó ra để làm bàn đạp như vậy? Tôi từng ẩn ý cảnh báo bà, nhưng là do bà không chịu hiểu”
Tần phu nhân không thể phản bác được nữa, bà ấy hổ thận quay mặt đi lặng lẽ rơi nước mắt, đến tận giây phút triệt để cướp đi toàn bộ ánh sáng trong cuộc đời con trai thì bà ấy mới thật sự nhận ra lỗi sai của mình.

“Đến tận giây phút này bà vẫn không chịu rằng mình sai sao? Niệm Khiết là cô gái thế nào chứ? Nếu cô ấy là người chỉ biết tham giàu thì liệu con trai bà sẽ thật tâm yêu cô ấy sao? Nó không phải trẻ lên ba nữa, bà xem thường con mắt nhìn người của nó thế à? Nó tồn tại trong giới kinh doanh không phải mới một vài ngày, kiểu người nào mà còn chưa gặp, người nó thật sự tin tưởng thì chắc hẳn là người tốt, nhưng chỉ có bà, chỉ có bà là mẹ của nó nhưng mãi không chịu hiểu nó mà thôi”

Tần lão gia nói xong lời này thì cũng vô cùng thất vọng mà rời đi, trong căn nhà rộng lớn này bây giờ làm Tần phu nhân cảm thấy cô độc và lạc lõng vô cùng.

Trong giây phút đó bà ấy đã buộc miệng nói ra câu mà bấy lâu nay vẫn chưa hề nói ra lần nào.

“Tôi xin lỗi, tôi thật sự đã sai rồi”
Lời xin lỗi của bà ấy là quá đắt giá hay cái tôi của bà ấy quá cao, muôn vạn lần làm sai nhưng đến tận bây giờ mới nói ra lời xin lỗi, nhưng người đáng được nghe câu đó là Tần Thiếu Nhiên, hiện tại cậu ấy không còn muốn nghe nữa, cũng không còn để tâm nữa, mưa càng lớn không khiến cây càng tốt mà chỉ khiến tận trong gốc rễ nó trở nên thối rửa mà thôi.

Anh ấy cảm thấy cô độc, cảm giác ấy bị chính người thân mình tạo ra cho anh, cũng rất may mắn vì Niệm Khiết đã xuất hiện cho anh niềm vui và hạnh phúc, nhưng kết quả vẫn là bị cướp đi mất rồi.

Kể từ lúc Niệm Khiết biến mất thì chính thức nụ cười hạnh phúc đó của anh ấy lại một lần nữa bị che giấu, vĩnh viễn cũng không muốn nó xuất hiện, càng không ai có thể khiến nó xuất hiện ngoài Niệm Khiết.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play