Trên đường về Nhậm Nhã Lâm thắc mắc hỏi Lục Thành.
“Anh xem, Tiểu Khiết và Thiếu Nhiên xác định quan hệ cũng đã lâu vậy sao không thấy cậu ấy nhắc gì đến chuyện kết hôn vậy ?”
“Gia đình Thiếu Nhiên có chút không tầm thường, ba cậu ấy thì không nói đến nhưng mẹ của cậu ấy thì lại khác”
“Vậy chẳng khác nào việc em ấy muốn bên cạnh Thiếu Nhiên là rất khó”
“Tính cách cố chấp của Thiếu Nhiên thì có lẽ sẽ bất chấp bên cạnh Niệm Khiết, nhưng mẹ cậu ấy cũng thủ đoạn không hề kém cạnh, một người từ bàn tay trắng đi lên trở thành một doanh nghiệp lớn mạnh, vậy thì em nghĩ bà ấy là người có đầu óc đơn giản hay phức tạp”
“Em lại không hề nghĩ đến chuyện đó…….
chỉ là thấy Tiểu Khiết quá yêu cậu ấy, em sợ nếu có chuyện gì xảy ra…….
”
Lục Thành nắm lấy tay Nhậm Nhã Lâm an ủi.
“Đừng quá lo, nếu là Thiếu Nhiên thì anh tin cậu ấy sẽ dùng mọi cách bảo vệ Niệm Khiết thôi”
Nhậm Nhã Lâm cũng đã thả lỏng một chút, liền nắm chặt lấy tay Lục Thành hạnh phúc.
Lúc này ở bên phía Niệm Khiết và Tần Thiếu Nhiên cũng không kém cạnh.
“Vợ à ? Em muốn ăn gì nào ?”
Tần Thiếu Nhiên mặc đồ chỉnh tề, vẻ ngoài lạnh lùng lại bị chiếc tạp dề hình mèo trước ngực làm anh trông rất đáng yêu.
“Hay là anh để em nấu đi, đồ ăn anh nấu cũng quá là…….
”
“Em chê đồ ăn anh nấu à ?”
“Em không có ý đó, nhưng anh cũng phải nhớ mỗi lần nấu ăn anh xém chút đốt cả nhà bếp, em làm sao an tâm để anh nấu đây ?”
Tần Thiếu Nhiên tỏ vẻ giận dỗi.
“Được, vậy anh không nấu nữa, sau này không để em ăn món anh nấu nữa”
Niệm Khiết bất lực với anh rồi đi đến dỗ dành.
“Được rồi, đừng giận nữa, em cùng anh nấu có được không ?”
“Cũng được, nhưng mà em phải làm anh hết giận đã”
“Làm thế nào ?”
Tần Thiếu Nhiên đưa một bên mặt của mình về phía Niệm Khiết.
“Mau hôn anh một cái đi”
Niệm Khiết bật cười với hành động này của anh nhưng cũng phải làm theo lời anh ấy nói.
“Được, hôn thì hôn”
Hai người vui vẻ cùng nhau nấu ăn, trên bàn ăn một lúc sau đã có vài món ăn được chuẩn bị, Niệm Khiết trên bàn ăn liên tục gắp thức ăn cho Tần Thiếu Nhiên.
“Hôm nay anh có tiến bộ rồi, em thưởng cho anh”
“Cảm ơn vợ”
Niệm Khiết nhìn Tần Thiếu Nhiên có chút ấp úng rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Thiếu Nhiên…….
.
”
“Hửm”
“Khi nào thì anh để em gặp mặt ba mẹ vậy ?”
Nghe đến đây Tần Thiếu Nhiên chợt ngẩn người, anh ấy lo lắng nhẹ giọng nói với cô.
“Chuyện này…….
”
“Anh đừng có trốn tránh nữa nha, anh đã hứa với em sẽ nhanh chóng sắp xếp”
“À……được thôi, anh sẽ nhanh chóng sắp xếp mà, em yên tâm”
Niệm Khiết thấy vậy thì vui vẻ, nhưng trái ngược với cô ấy Tần Thiếu Nhiên lại thấy có chút hoang mang và suy nghĩ gì đó.
Hôm sau Lục Thành như thường lệ đi đến bệnh viện, anh ấy vui vẻ nhắn tin cho Nhậm Nhã Lâm.
“A Thành”
Lục Thành đang vui vẻ thì đột nhiên biến sắc khi thấy người trước mặt.
“Tuyết Thanh, sao em lại ở đây ?”
Dương Tuyết Thanh là bạn gái cũ của Lục Thành, năm đó cô ấy là người duy nhất ủng hộ anh theo ngành y, họ bên nhau không lâu thì đã chia tay, kể từ đó anh ấy cũng không yêu bất cứ ai nữa cho đến khi gặp Nhậm Nhã Lâm.
“Em vừa mới về nước đã đến thăm anh, không biết dạo này anh thế nào ?”
Lục Thành nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh ấy lập tức tỏ vẻ lạnh lùng.
“Rất tốt, hiện tại anh rất hạnh phúc”
Dương Tuyết Thanh chợt lặng người, cô ấy nhìn Lục Thành với ánh mắt nuối tiếc, nhưng bây giờ anh ấy là người đã có vợ nên cũng biết ý.
“Em đã nghe nói anh đã kết hôn, hôm nào rãnh có thể giới thiệu em với cô ấy không ?”
“Được, bây giờ anh còn phải làm việc, nếu lần sau có thời gian anh sẽ hẹn gặp em sau”
“Vậy chúng trao đổi phương thức liên lạc đi”
Lục Thành do dự một lúc rồi mới cưỡng ép trao đổi phương thức liên lạc với Dương Tuyết Thanh.
Buổi tối Nhậm Nhã Lâm về nhà Nhậm Tinh Khả, thấy em gái vẫn tốt nên cũng an tâm.
“Dạo gần đây việc học em thế nào ?”
“Vẫn tốt ạ, vì là cuối cấp nên lượng bài học có hơi nhiều”
Nhậm Nhã Lâm nhìn thấy trên bàn có bó hoa hướng dương liền tò mò hỏi.
“Hoa này, ở đâu vậy ?”
“Gần trường em có một bà lão thích trồng hoa hướng dương, vì thấy em thích hoa này nên thường xuyên tặng em thôi”
“Chị biết em thích hướng dương nhưng cũng ít khi thấy em qua lại với người lạ, nên hơi thắc mắc thôi”
Nhậm Tinh Khả nhớ ra gì đó rồi hỏi chị gái.
“Chị à, nhà trường có phát động hoạt động cắm trại cuối năm, em có thể xin chị đi không ?”
“Được chứ, nhưng là khi nào mới được”
“Thi xong chúng em mới đi, chỉ là sợ sẽ có nhiều phụ huynh không đồng ý nên giáo viên phát động trước để chúng em chuẩn bị thôi”
Nhậm Nhã Lâm dịu dàng nắm lấy tay em gái.
“Ngoan, em ở đây một mình cũng buồn chán, nếu muốn làm gì chỉ cần báo với chị là được, không cần quá đặt nặng việc xin phép đâu, em lớn rồi chị tin em có thể tự quyết định việc làm của mình mà”
Trong lúc Nhậm Tinh Khả ngập ngừng muốn nói gì đó với chị gái thì chợt Nhậm Nhã Lâm nhận được cuộc gọi của Lục Thành.
“A Thành, anh đến rồi sao ?”
“Em đã về chưa ? Nếu chưa thì anh sẽ vào đó đợi em cũng được”
“Không sao đâu, cũng trễ rồi em cũng nên về rồi”
“Vậy anh ở ngoài này đợi em”
“Được, em ra ngay”
Nhậm Nhã Lâm quay sang dặn dò Nhậm Tinh Khả.
“Nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá lao lực, nếu có vấn đề gì thì nói với chị”
Nhậm Tinh Khả gượng cười.
“Vâng ạ”
“Chị về trước đây, anh rễ em đang đợi ở ngoài rồi”
“Hai người về cẩn thận”
“Ừm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi sớm, tạm biệt”
“Tạm biệt chị”
Nhậm Nhã Lâm rời khỏi đó, Nhậm Tinh Khả hướng mắt nhìn theo quyến luyến như thể còn điều gì đó chưa nói, nhưng thấy chị gái đang vui vẻ nên không muốn làm phiền đến chị ấy.