Ở trước cổng bệnh viện Nhậm Nhã Lâm đang tiễn Lăng Nghiên ra về.
“Cậu bận như vậy mà còn cố gắng đến đây thăm ba mình, cảm ơn cậu nhiều lắm”
“Đừng có nói mấy lời dư thừa này, mình thấy mắt cậu sưng to lắm đó, đừng có khóc nữa có biết chưa ?”
“Mình biết rồi”
“À mà người lúc nãy là mẹ chồng cậu à ?”
“Đúng vậy”
“Mình biết bà ấy, mình có thấy bà ấy qua tin tức, phu nhân lãnh tài giỏi lãnh đạo công ty cho chồng đã mất, một mình bà ấy gồng gánh Lục thị đó nha”
“Vậy sao ? Mình cũng không rõ”
“À cũng trễ rồi, vậy mình về đây”
“Được, tạm biệt”
Lúc này trong phòng bệnh Lục phu nhân đang cùng Nhậm Sơn nói về vài chuyện cũ.
“Cũng nhanh thật, bây giờ chúng ta đều đã không còn trẻ nữa”
Nhậm Sơn gương mặt không cảm xúc nói.
“Đúng là nhanh thật, mới đây mà gia đình tôi đã không còn hạnh phúc như trước nữa rồi”
“Nhậm Sơn…….
.
tôi biết anh sẽ không thể tha thứ cho Thiên Phong, nhưng chuyện năm đó là không ai muốn nó xảy ra cả, anh là bạn thân của ông ấy anh thừa biết sự quyết tâm của ông ấy dành cho công việc của mình lớn thế nào mà”
“Vậy thì liên quan gì đến gia đình chúng tôi, đáng lẽ ra tôi không nên để vợ tôi đến Lục thị làm việc, như vậy thì chúng tôi bây giờ đã có một gia đình rất hạnh phúc rồi, tôi và Tiểu Lâm cũng sẽ không xảy ra hiểu lầm hơn 7 năm mà không thể gặp mặt”
“Tôi biết, nhưng anh cũng phải nghĩ cho Tiểu Lâm và Tiểu Khả, hai đứa nó không thể sống mà không có nơi nương tựa được, tình trạng của anh bây giờ anh hiểu nhất mà”
Nhậm Sơn trầm tư suy nghĩ, ông ấy biết nếu bản thân ra đi thì con gái sẽ không còn chỗ dựa nữa, cuộc sống sau này có bất trắc gì thì cũng chỉ có thể một mình chịu đựng, nhưng nếu đổi lại là Lục gia thì có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Được, tôi đồng ý cho Tiểu Lâm gả vào Lục gia, nhưng tôi muốn cô phải thề rằng sẽ bảo vệ và chăm sóc tốt cho con bé và Tiểu Khả”
“Nếu như không vì anh thì tôi cũng vì A Dĩnh mà làm như vậy, nhưng nếu anh muốn tôi thề, thì Hàn Oánh tôi xin thề tôi sẽ dùng mọi cách để có thể chăm lo và bảo vệ cho Tiểu Lâm và Tiểu Khả”
“Nên nhớ là Lục gia nợ chúng tôi, các người không được ức hiếp con gái tôi”
“Tôi biết rõ điều đó, anh yên tâm”
Sau khi họ dừng cuộc nói chuyện thì Nhậm Nhã Lâm đi đến.
“Ba, dì Lục”
“Tiểu Lâm, cháu quay lại rồi, vậy cháu ở lại với ba cháu đi dì có việc nên về trước đây”
“Được ạ”
Nói xong Lục phu nhân liền rời đi, Nhậm Nhã Lâm cảm thấy giữa họ như có chuyện gì đó nhưng lại không biết là gì nên đành bỏ qua.
“Hôm qua đến giờ ba vào vẫn chưa ăn gì, con có mua ít cháo cho ba, ba ăn đi”
Nhậm Sơn nhìn con gái trước mặt lại có chút vui mừng vì bản thân đã bị bệnh, vì chỉ có lúc này ông ấy mới có thể gần con gái như vậy.
“Được, ba ăn”
“Bác sĩ Diệp nói năm ngày nữa sẽ làm phẫu thuật cho ba, đợi sau khi phẫu thuật xong sẽ dùng thuốc để tiếp tục điều trị”
Nhậm Sơn trầm tư một lúc rồi lên tiếng hỏi.
“Con và A Thành khi nào thì kết hôn ?”
Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên trước câu hỏi này của ba mình.
“Chuyện này…….
.
chúng con định là hai tháng nữa sẽ làm hôn lễ”
“Cậu ấy đối với con có tốt không ?”
“Anh ấy rất tốt với con, vô cùng dịu dàng và chu đáo”
Nghe được lời Nhậm Sơn cũng có chút an ủi.
“Vậy thì tốt, thật ra đối với ba mà nói con lấy ai cũng được, miễn người đó đối tốt với con, dù sao thì ba cũng sắp……….
”
Biết được ông ấy định nói gì nên Nhậm Nhã Lâm lên tiếng ngắt lời ông ấy.
“Con biết mà, con biết ba lo cho chúng con, nhưng bây giờ con sắp được gả cho một người cho một người rất tốt, ba không cần phải lo đâu”
Nói đến đây Nhậm Nhã Lâm không kiềm được nước mắt tuông rơi.
Thấy con gái đau lòng ông ấy cũng vô cùng xót xa.
“Sau này con không còn chỗ dựa nữa, chỉ có thể tự mình cố gắng, hãy nhớ nếu như cảm thấy không có kết quả thì hãy rời đi, đừng để bản thân ở lại làm khổ chính mình”
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười gật đầu, vừa lúc đó Nhậm Tinh Khả vừa xong việc học và đến bệnh viện, khi vừa thấy ba cô bé liền chạy đến ôm lấy ông.
“Ba”
Nhậm Nhã Lâm thấy em gái đến thì vội vàng lau nước mắt.
“Tiểu Khả, con đến rồi đó à ?”
Nhậm Tinh Khả vô cùng hiểu chuyện, cô bé biết vì chuyện ba bị bệnh mà chị đã đau lòng rất nhiều nên trước khi đến đây cô bé đã cố gắng tỏ ra không sao để mọi người có thể an tâm.
“Ba sao rồi ? Ba có thấy khoẻ hơn chưa ?”
“Ba khoẻ mà, ba rất khoẻ”
“Vậy ba phải cố gắng khoẻ lại để có thể dự hôn lễ của chị nữa, đến lúc đó ba sẽ dắt tay chị ấy vào lễ đường trao tay chị cho anh rể”
“Ha ha tất nhiên rồi, nhất định tới lúc đó ba sẽ thật đẹp trai để có thể dẫn dắt con gái của ba vào lễ đường chứ”
“Vậy tới lúc đó con sẽ tìm cho ba một đôi giầy thật cao để ba có thể nhìn cao bằng chị”
“Con chê ba chân ngắn à ?”
“Không có, chỉ là chị quá cao con sợ ba đi bên cạnh chị sẽ không tương xứng”
“Con bé này”
Thấy ba và em gái có thể vui vẻ như vậy thì Nhậm Nhã Lâm cũng bất giác bật cười, cô đã biết hiện tại bản thân chỉ có thể vui vẻ và mạnh mẽ thì mới không khiến ba lo lắng.
Bên ngoài Lục Thành cố tình đi đến đó xem gia đình họ đoàn tụ, anh từ xa nhìn thấy Nhậm Nhã Lâm nở nụ cười thì cũng có chút vui vẻ.
Anh cảm giác hạnh phúc thay cho họ vì bây giờ họ đã có thể đoàn tụ và gạt bỏ hiểu lầm, Nhậm Nhã Lâm cũng đã có thể sống thoải mái hơn trước rất nhiều.
( Mong cô có thể luôn vui vẻ như vậy )