Chương 65: Sau này con muốn cùng cậu ấy kết hôn.
***
Kể từ khi Thời Bất Phàm ngồi bên cạnh Chân Nguyên Bạch, có vẻ như hắn cũng không đinh chuyển đi, mỗi lần đều sẽ giành được hạng hai.
Hắn thật sự rất có tài năng, cho dù mỗi ngày đều ngủ rất nhiều nhưng chỉ cần chăm chỉ một cái là có thể nhẹ nhàng vượt qua người khác, làm cho Chân Nguyên Bạch cũng không dám lơ là, chỉ sợ sơ ý cái là bị hắn chiếm mất hạng nhất.
Chân Ưu Tú đạt được thành tích rất ưu tú trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, năm sau sẽ bắt đầu học chung một trường với Chân Nguyên Bạch.
Đến kỳ nghỉ hè, Thời Bất Phàm cứ như muốn ăn vạ trong nhà của Chân Nguyên Bạch, ngày nào cũng phải chạy đến tìm cậu chơi, sau đó nhân tiện lỡ chơi lố giờ rồi ngủ trong phòng của Chân Nguyên Bạch.
Không biết có phải Chân Ưu Tú nhìn quen cái mặt của Thời Bất Phàm rồi hay thế nào mà có vẻ cũng không ghét hắn đến mức như trước nữa.
Đương nhiên cũng có khả năng là do lúc chơi game cùng Thời Bất Phàm thì tăng được hảo cảm với nhau, dù sao thì hình như Thời Bất Phàm cũng rất am hiểu chơi game.
Chân Nguyên Bạch còn nghi ngờ, nếu game mà cũng có học vị thì hai người này chắc chắn giành được bằng tiến sĩ.
Thời Bất Phàm không chỉ nhờ vào game giành được hảo cảm của tên Chân Ưu Tú khó hầu hạ, mà còn nhờ nhiều lần ăn chực mà chiếm được hảo cảm của Tần Anh và Chân Bình Tân, thi thoảng Thời Bất Phàm một hai ngày không đến, Chân Bình Tân và Tần Anh còn hỏi cậu xem thế nào.
Lễ quốc khánh là sinh nhật của Chân Nguyên Bạch, đúng là trùng hợp, lần nào sinh nhật cũng được nghỉ. Sáng sớm, lúc đầu óc Chân Nguyên Bạch còn chưa kịp tỉnh táo đã nghe thấy tiếng chuông cửa truyền đến. Bình thường nghe thấy thì cậu cũng chẳng dậy bởi vì Tần Anh hay dậy sớm nhất định sẽ ra mở cửa, nhưng rất nhanh sau đó, bà bỗng đến gõ cửa phòng Chân Nguyên Bạch: "Mau dậy đi, Phàm Phàm đến để chúc mừng sinh nhật con này."
Phàm Phàm... Thời Bất Phàm?
Chân Nguyên Bạch bật dậy, mở cửa chạy ra ngoài, liền thấy trên bàn đặt một cái bánh kem hình lá cờ đỏ, Chân Nguyên Bạch không nhịn được cười: "Sao cậu đến đây sớm thế?"
"5 giờ tôi đã dậy rồi." Thời Bất Phàm nói: "Không quen tay, sợ làm không tốt, mà giờ cũng đâu còn sớm nữa đâu."
"Đã 9 rưỡi rồi đó." Tần Anh cười nói: "Ưu Tú còn chưa dậy đâu, hiếm lắm mới được kỳ nghỉ, cháu cũng có tâm thật đó, lại còn tự tay làm nữa."
Trong lòng Chân Nguyên Bạch cảm thấy vô cùng phấn khích, Thời Bất Phàm tự tay làm bánh kem cho cậu đó! Bình thường cậu chỉ thấy trên phim thần tượng thôi, đây là lần đầu thấy ngoài đời đó.
Cậu nhìn Thời Bất Phàm, Thời Bất Phàm cũng đang nhìn cậu, lúc bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm của Tần Anh bỗng trở nên kỳ lạ.
Thời Bất Phàm không chỉ tự tay làm bánh kem cho Chân Nguyên Bạch, mà còn tặng cho cậu một cái đồng hồ rất đẹp, Chân Bình Tân nhìn qua, hỏi: "Hãng gì vậy? Có đắt không cháu?"
"Hãng CM ạ, Không đắt đâu." Thời Bất Phàm cười nói: "Không cần tiền.*"
*Raw 没要钱
Chân Nguyên Bạch không quen dùng một tay đeo đồng hồ, Tần Anh thấy thế vừa định đưa tay ra thì đã thấy Thời Bất Phàm tặc lưỡi một cái: "Sao cậu ngốc thế."
Hắn kéo Chân Nguyên Bạch sang, cẩn thận điều chỉnh lại dây đeo đồng hồ, nói: "Vừa luôn, cậu có thích không?"
"Ừ!"
Mặt Chân Nguyên Bạch đỏ bừng, vừa nãy cậu nhìn thấy mặt sau của đồng hồ có chữ CM, mấy chữ khắc theo vòng tròn mé ngoài đồng hồ là một câu tỏ tình bằng tiếng anh nhỏ xíu, nhưng cậu không dám nói gì, thậm chí còn không dám để ba mẹ nhìn thấy, sợ bị bọn họ phát hiện ra.
Lúc này không chỉ Tần Anh mà cả Chân Bình Tân cũng thấy kỳ lạ, ông nói: "Hãng CM là hãng gì vậy?"
"Không phải tên hãng đâu." Chân Ưu Tú lên tiếng, nói: "Chắc là tên của anh trai viết tắt đó."
Chân Nguyên Bạch trừng mắt nhìn nhóc ta một cái, Chân Bình Tân và Tần Anh liếc nhau một cái, hai người đều thấy quái quáo, nhưng quái ở chỗ nào lại không nói rõ nổi.
Thời Bất Phàm đã mang bánh kem tới rồi nên Tần Anh cũng không chậm trễ nữa, làm mười mấy món ngon để cho bọn nhỏ được ăn thỏa thích, "Chưa gì đã đến lớp 12 rồi, một năm tới các con phải cố gắng lên đó."
Chân Nguyên Bạch gật gật đậu, Thời Bất Phàm nhân thể nói ra cả loạt kế hoạch học tập, Chân Nguyên Bạch trừng mắt nhìn, cậu không tin tên tùy hứng như Thời Bất Phàm lại có kế hoạch học tập gì đâu, hắn chỉ đang lừa ba mẹ mình mà thôi.
Nhưng người lớn lại rất thích nghe kế hoạch của con trẻ, Chân Bình Tân nghe xong gật đầu, nói: "Cháu với Thông Minh giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau cố gắng."
Vào năm lớp 12, không khí trong lớp học bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn hẳn, Chân Nguyên Bạch rất dễ bị hoàn cảnh học tập ảnh hưởng, Thời Bất Phàm trêu rất lâu mà cũng không làm cậu cười nổi. Chân Nguyên Bạch cũng rất kỳ lạ, vốn dĩ Thời Bất Phàm rất mong chờ đợi vào lớp 12 được ở cùng phòng ký túc xá với cậu, nhưng đến lúc thành thật thì cậu lại nằm trong phòng ký túc xá lo lắng đến mức không ngủ nổi, còn chưa bắt đầu thi đại học mà thần kinh của cậu đã nhảy tưng tưng rồi.
Tần Anh nghe nói có đứa nhỏ học lớp 12 không chịu nổi áp lức đã nhảy lầu gì đó, rồi phát hiện Chân Nguyên Bạch cũng hơi giống nên rất thường xuyên gọi điện thoại cho Thời Bất Phàm, nhờ hắn bình thường phải chú ý đến cảm xúc của Chân Nguyên Bạch một chút, chuyện này Thời Bất Phàm đương nhiên không từ chối.
Chân Nguyên Bạch và Thời Bất Phàm đã hẹn thi cùng một trường đại học, vậy nên cậu vừa phải lo cho thành tích của mình vừa phải lo cho thành tích của Thời Bất Phàm, áp lực rất lớn. Thời Bất Phàm chọc cái khuôn mặt ủ rũ của cậu, cười cậu: "Ông cụ non, cậu có thể đừng suy nghĩ lung tung cả ngày được không hả?"
"Nếu chúng ta không thi được vào cùng một trường thì làm sao bây giờ?"
"Thành tích của hai chúng ta không cách xa nhau lắm, sao lại không thể vào cùng một trường với nhau được chứ?"
"Nhỡ mà tôi phát huy không được tốt..."
"Cậu luôn ổn định giành được mấy năm liền hạng nhất mà, làm sao mà phát huy không tốt được?"
"Tôi không biết nữa." Chân Nguyên Bạch chôn mặt vào trong áo, bỗng hơi muốn khóc, kể từ sau Tết, cách ngày thi đại học càng ngày càng gần cậu càng thấy sợ hãi, hoàn toàn không thả lỏng được lúc nào, Thời Bất Phàm đưa tay ra sờ sờ đầu cậu, cũng nằm lên bàn, nhích lại gần, nói: "Không có chuyện gì đâu, Nguyên Nguyên. Hay là tối nay chúng ta ro ngoài đi chơi đi nha?"
Chân Nguyên Bạch sụt sịt mũi, đôi mắt ướt đẫm, nói: "Buổi tối mọi người đều phải tự học mà."
"Vậy chúng ta đi dạo quanh trường nha, mang theo cả tai nghe của cậu nữa, vừa đi dạo vừa nghe từ đơn? Cũng tính là tự học rồi đúng chứ?"
Chân Nguyên Bạch chưa từng nghĩ đến phương pháp tự học này, nhưng nghe Thời Bất Phàm nói thấy cũng ổn nên gật gật đầu.
Bởi vì đã là lớp 12 rồi nên mỗi buổi tối đến tiết tự học là Quý Diễm Bình sẽ ngồi trên bục giảng, hai người sau khi được cô cho phép thì cùng nhau đi ra ngoài. tai Chân Nguyên Bạch đeo tai nghe, nghe những từ tiếng Anh quen thuộc, cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Thời Bất Phàm giữ chặt tay cậu, nghe cậu mềm mại nói: "Không biết tại vì sao mà bây giờ tôi làm việc gì chỉ cần không phải là việc học thì đều cảm thấy như đang phạm tội...Tôi thấy ăn cơm, ngủ nghỉ cũng là đang có tội."
Thời Bất Phàm nắm chặt ngón tay cậu, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng tinh của cậu, bỗng tiến đến hôn lên mặt cậu một cái, nói: "Yêu đương với tôi cũng là có tội à?"
Chân Nguyên Bạch gật đầu: "Có tội."
Thời Bất Phàm lập tức cười: "Vậy cậu nghĩ thử xem này, chúng ta liều mạng học tập như thế là vì để được cùng người mà bản thân thích nhất sống cuộc sống mà bản thân thích nhất, có đúng không?"
"Ừ."
"Vậy yêu đương có tội hay không?"
Chân Nguyên Bạch nhìn hắn một lát, mím môi nói: "Tôi..."
Thời Bất Phàm kiên nhẫn nói: "Ừm?"
"Tôi... muốn nộp bài cho cậu." Còn chưa dứt lời Chân Nguyên Bạch đã chủ động ngẩng mặt lên hôn lên bờ môi của hắn, Thời Bất Phàm nắm chặt tay cậu, dịu dàng hôn cậu, đối phương cũng dịu dàng hôn lại, mặt Chân Nguyên Bạch đỏ ửng tách ra, Thời Bất Phàm hỏi cậu: "Giờ thấy dễ chịu hơn chút chưa?"
"Cậu ôm tôi thêm một cái đi."
Thời Bất Phàm mở tay ra, dừng sức ôm chặt cậu vào ngực, Chân Nguyên Bạch sụt sịt, lắng nghe nhịp tim hắn đập một lúc, lòng bỗng trở nên bình tĩnh một cách kỳ la, cậu ôm chặt eo Thời Bất Phàm không buông: "Cậu ôm tôi chặt vào, ôm chặt thêm chút nữa đi."
Thời Bất Phàm cười, bàn tay ôm cậu càng siết chặt hơn.
Có lẽ do ban đêm sân trường không một bóng người nên Chân Nguyên Bạch vô cùng lớn gan, cậu ăn vạ đòi Thời Bất Phàm ôm mình lúc lâu mới buông ra, Thời Bất Phàm véo véo khuôn mặt cậu: "Ổn hơn chưa nào?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, nói: "Ổn hơn chút rồi."
"Đợi đến lúc 'không ổn' cậu có thể bảo tôi ôm cậu bất cứ lúc nào."
Chân Nguyên Bạch cong cong mắt cười ngượng ngùng.
Bọn họ trở lại khu dạy học, giọng điệu của Chân Nguyên Bạch đã nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu xoa xoa mặt mình, tuy trong lòng vẫn hơi buồn phiền nhưng cảm giác bất cứ lúc nào cũng muốn bật khóc đã không còn nữa.
Thời Bất Phàm kéo tay cậu: "Có muốn nộp thêm lần nữa không?"
Chân Nguyên Bạch mỉm cười, mở hay tay ra ôm lấy hắn, lúc Thời Bất Phàm hôn lên gương mặt cậu, bỗng phía trên vang lên tiếng bước chân, Chân Nguyên Bạch nhanh chóng tránh xa Thời Bất Phàm, ngẩng đầu nhìn lên lại không tháy bóng người nào.
Cậu chọc Thời Bất Phàm: "Có khi nào chúng ta bị nhìn thấy rồi không?"
"Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, chẳng ai quản được chuyện yêu đương của chúng ta đâu."
"Nhưng chuyện này ba mẹ tôi không biết đâu."
"Tôi thấy cậu nên chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào cũng bị ba mẹ phát hiện đi."
Chân Nguyên Bạch hừ một tiếng, trở về phòng học với Thời Bất Phàm. Dạo này do sợ cậu quá áp lực, nên ngày nào Chân Bình Tân cũng đến đón. Sau khi chào tạm biệt với Thời Bất Phàm thì Chân Nguyên Bạch ngồi vào xe của Chân Bình Tân, ông nói: "Ngày mai không đi học à?"
"Vâng." Chân Nguyên Bạch nói: "Ngày mai nghỉ nửa ngày, tối lại đến học tiết tự học."
Để bảo mẹ con làm cho ít đồ ăn ngon vậy." Có lẽ do sợ dọa cậu, dạo gần đây tính tình của Chân Bình Tân cũng dịu dàng hơn rát nhiều, Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ghế sau chơi 2048.
Rất nhanh đã về đến nhà, điện thoại của Chân Bình Tân bỗng nhận được một tin nhắn Wechat. Chân Nguyên Bạch im lặng đi vào thang máy, bỗng phát hiện Chân Bình Tân nhìn về phía cậu bằng ánh nhìn hơi kỳ lạ, cậu nghi hoặc nhìn lại ông, Chân Bình tân thu lại tầm mắt, một lúc lâu sau mới nói: "Áp lực lớp 12 rất lớn nhỉ?"
Dạo này luôn có người nói về chuyện áp lực với cậu, Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, nói: "Cũng ổn ạ."
Chân Bình Tân mím môi, im lặng hồi lâu. Đến tầng nhà mình, Chân Nguyên Bạch đi ra ngoài trước, về đến nhà thì Tần Anh đã làm xong cho cậu bữa khuya, Chân Nguyên Bạch vừa ăn vừa nói: "Dạo này tối nào con cũng ăn nhiều như thế này chắc sẽ béo lên mất."
Chân Ưu Tú còn rất vui vẻ: "Anh có thể đừng ăn mà, để lại tất cả cho em đi."
"Em cũng béo rồi."
"Người em cao."
Hai anh em nói qua nói lại linh tinh vớ vẩn, hai ba mẹ ở phía bên lại đang đưa nhau điện thoại dưới bàn, Tần Anh không chắc lắm liếc nhìn nhau với Chân Bình Tân, lại nhìn thoáng qua Chân Ưu Tú đang đấu võ mồm với Chân Nguyên Bạch, bỗng nhiên nói: "Thông Minh à, con có muốn ra ngoài chơi không?"
"Con không được nghỉ ngày nào cả."
"Không sao." Tần Anh nói: "Hay là xin nghỉ mấy ngày ra ngoài chơi đi, mẹ đưa con đi nha?"
"Không cần đâu ạ." Chân Nguyên Bạch kỳ quái nói: "Con sắp thi đại học rồi, không ngờ mẹ lại đưa ra đề nghị này cho con đấy."
Nhất thời Tần Anh chẳng còn gì để nói.
Chân Nguyên Bạch ăn no lên giường nằm, ôm sách đọc một lát lại bỗng nghe thấy có người gõ cửa phòng, tiếng của Chân Bình Tân truyền đến: "Thông Minh à, ra đây đi."
Chân Nguyên Bạch đứng dậy đi ra ngoài, ngoan ngoãn vào phòng ba mẹ cậu, cậu ngồi lên ghế nhìn tư thế như chuẩn bị thẩm vấn của ba mẹ, trong lòng bỗng hơi căng thẳng: "Sao, sao vậy ạ?"
Chân Bình Tân sờ sờ cằm, nói: "Có phải con đang yêu đương đúng không?"
Chân Nguyên Bạch theo bản năng định phủ nhận, nhưng tròng lồng ngực bỗng trào lên thứ cảm xúc gì đó, cậu lập tức bị dọa đến khóc: "Con... con..."
"Hẹn hò với Thời Bất Phàm à?" Tần Anh nói: "Chủ nhiệm lớp các con nhìn thấy... Chuyện con với Thời Bất Phàm bắt đầu từ khi nào vậy?"
"Năm, năm ngoái..." Chân Nguyên Bạch bắt đầu run rẩy, tuy giọng nói của ba mẹ đều rất nhẹ nhàng, nhưng cậu vẫn nhận ra hai người đang rất tức giận, nếu không cũng sẽ không đến mức nửa đêm gọi cậu ra, cậu bắt đầu nức nở. Chân Bình Tân châm thuốc, đứng lên đi về phía cửa sổ. Trong phòng yên tĩnh, Tần Anh đi đến lau nước mắt cho Chân Nguyên Bạch, nói: "Trong thời gian qua con có áp lực lớn như thế là do có liên quan đến chuyện này sao?"
"Con không biết...." Chân Nguyên Bạch khóc không dừng được, cậu nước mắt lưng tròng nhìn bóng lưng Chân bình Tân, luôn cảm thấy bất cứ lúc nào ba cũng có thể chạy đến cho cậu một cái tát.
Tần Anh thở dài, nói: "Ba mẹ cũng chỉ lo cho con thôi. Không trách con đâu, đừng khóc nữa, về phòng nghỉ ngơi đi."
"Ba mẹ, ba mẹ không đánh con à?"
Chân Bình Tân quay lại, nói thật nếu không phải sắp đến kỳ thi đại học Chân Nguyên Bạch chắc chắn sẽ ăn đánh, nhưng dù gì cũng là con mình, cho dù Chân Bình Tân rất muốn lôi người ra đánh nhưng cũng không định đánh trong lúc nước sôi nửa bỏng thế này: "Về phòng ngủ đi."
Chân Nguyên Bạch sợ hãi đứng dậy, nhưng đi đến cửa lại lập tức quay lại, thịch phát quỳ xuống, mở to mắt nói: "Con thích Thời Bất Phàm, con muốn cùng cậu ấy thi cùng một trường đại học, sau này cũng muốn cùng cậu ấy kết hôn."
Tay Chân Bình Tân run lên, khóe miệng Tần Anh giật giật: "Con có biết con đang nói cái gì không đó?"
"Con biết, đầu con đang rất tỉnh táo." Chân Nguyên Bạch đột nhiên không nói lắp nữa, cậu lau khô mặt, nói: "Nếu hôm nay ba mẹ không đánh con thì sau này cùng đừng vì chuyện này mà đánh con, được không?"
Chân Bình Tân: "..."
Chân Nguyên Bạch đang rèn sắt khi còn nóng, dù sao cũng biết rồi, cùng lắm thì ăn một trận đánh, cậu biết thi đại học đối với cuộc đời rất quan trọng, cậu tin so với cậu thì ba mẹ càng coi trọng việc thi đại học hơn, nếu giờ không nói rõ hết tất cả thì lần sau nói nhất định sẽ bị đánh.
Quả nhiên, Chân Bình Tân nổi giận, đột nhiên chạy vọt đến, tay ông còn chưa dừng lại trên mặt Chân Nguyên Bạch đã nghe thấy tiếng gào khóc, Chân Nguyên Bạch nhắm mắt lại khóc không ngừng, như thể đã bị lột sống không bằng.
Đó là do từ nhỏ đến lớn cậu chưa bị đánh bao giờ, chưa đánh đã bị dọa mất mật không biết bị đánh xong có dọa chết luôn không nữa."
Tần Anh kịp thời kéo Chân Bình Tân sang một bên: "Nó đã 18 tuổi rồi đó, đừng có đánh... Nguyên Nguyên à, đừng khóc nữa, về đi ngủ đi."
Tiếng khóc bỗng im bặt, Chân Nguyên Bạch chậm rãi mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, nhìn Chân Bình Tân đang ngồi trên giường đưa lưng về phía cậu, hung hăng hút một ngụm thuốc lá, cơ thể khi thở ra run run.
Cậu bỗng ý thức được điều gì, lau sạch nước mắt, mở cửa ra ngoài.
Đôi mắt ướt đẫm của cậu chợt đối diện với Chân Ưu Tú, cậu nhóc nghi hoặc nhíu mày: "Ba đánh anh à?"
Chân Nguyên Bạch cảm thấy mất mặt, nhanh chóng chạy vào phòng mình, dùng sức lau mặt.
Thật ra lúc quỳ xuống cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đánh rồi, nhưng khi Chân Bình Tân chuẩn bị ra tay thì dường như cái chốt cảm xúc của cậu như bị hỏng... Mất mặt quá đi, chẳng ngầu chút nào cả.
Cậu tức giận đập mạnh gối đầu.
Chân Nguyên Bạch còn tưởng bản thân đêm nay sẽ mất ngủ ai mà ngờ cậu lại ngu như chết. Chân Bình Tân vốn lo với cái tính nhút nhát gần chết của cậu thì tối có thể sẽ xảy ra chuyện gì, lúc nửa đêm lặng lẽ mở cửa ra nhìn suýt chút thì ngất.
Ông đánh một cái lên chăn của Chân Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch đang ngủ say vô thức mở miệng thở, người đang nằm thẳng xoay một phát thành nghiêng, gối đầu rơi hết xuống đất.
Chân Bình Tân nghĩ thầm muốn trị cậu chút, sau khi đặt gối đầu lên giường thì xoay người cậu lại về vị trí cũ, mặt Chân Nguyên Bạch dụi vào ổ chăn của mình, vẫn ngủ ngon lành."
Chân Bình Tân: "..."
Đúng là đồ không tim không phổi.
Loại chuyện này bọn họ cũng không biết nên trách Thời Bất Phàm hay trách Chân Nguyên Bạch, sau khi Tần Anh và ông cùng thương lượng thì quyết định trước đó không nói cho ba mẹ Thời gia biết, "Gia đình Thời Bất Phàm lại là gặp phải tình huống thế kia, nhỡ mà làm chậm trễ việc thi đại học thì không tốt lắm đâu."
Chân Bình Tân gật đầu đồng ý: "Vậy đợi đến lúc thi đại học xong thì nói với ba mẹ nó đi... Đúng là chuyện không ra gì mà!"
Tuy nhà họ Thời rất xa, nhưng lúc Thời Bất Phàm đến tìm Chân Nguyên Bạch thì chẳng bao giờ chê xa chê phiền, sáng sớm hôm sau, Chân Bình Tân ngủ được mấy tiếng, sự tức giận cũng giảm xuống, vừa mở cửa nhà ra đã thấy khuôn mặt của Thời Bất Phàm đang cười vô cùng tuấn tú: "Chào chú Chân! Nguyên Nguyên dậy chưa ạ?"
Mặt Chân Bình Tân đen xì nói: "Chưa dậy."
"Cháu đến làm bài với cậu ấy." Thời Bất Phàm lại cười, đi thẳng vào trong nhà, Chân Bình Tân đóng cửa đi theo phía sau hắn, nói: "Hôm qua nó ngủ muộn, đừng quấy rầy nó vội, ngồi xuống một lát đã."
Tần Anh đem đồ ăn sáng bưng lên bàn, nhiệt tình nói: "Cháu ăn sáng chưa?"
"Chưa đâu ạ." Thời Bất Phàm cười nói: "Cháu biết hôm nay dì không đi làm nên đến để ăn chực đấy ạ."
Hắn như thường lệ cầm lấy một cái quẩy trước, bỗng phát hiện Chân Bình Tân luôn nhìn mình chằm chằm, lập tức thấy kỳ lạ: "Chú à, sao vậy ạ?"
Tại sao lại dùng ánh mắt không giống lúc trước, mang theo địch ý.. đánh giá hắn thể hả?