Chương 60: Bàn luận về vấn đề triết học tình yêu.

***

Ánh mắt Thời Bất Phàm nhìn cậu cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn cậu lập tức, Chân Nguyên Bạch sợ hắn lại không biết chọn địa điểm, đẩy nhẹ ngực hắn để hắn về vị trí cũ.

"Cậu ngồi vị trí đối diện đi."

Thời Bất Phàm nghe lời ngồi xuống vị trí đối diện.

Hắn chống cằm nhìn Chân Nguyên Bạch, bởi vì đối phương đồng ý đi chơi với hắn, nên trong khoảng thời gian ngắn trong đầu toàn mấy ý nghĩ lung tung rối rắm, "Tí nữa... Chúng ta đi uống rượu à?"

"Không được uống rượu." Chân Nguyên Bạch vẫn ngoan ngoãn cứ như sư thầy khổ hạnh: "Cồn sẽ phá hủy não bộ, cậu sẽ không còn thông minh nữa."

Thời Bất Phàm chợt nhận ra: "Thảo nào tôi không thông minh bằng cậu, hóa ra là do nguyên nhân này."

Chân Nguyên Bạch trừng mắt liếc hắn: "Sau này cậu cũng đừng có mà uống rượu nữa, không thì tôi..."

"Không thì cậu không yêu tôi nữa à?"

Chân Nguyên Bạch cúi đầu, rầu rĩ "Ừ" một tiếng.

"Thế tí nữa chúng ta đi chơi ở đâu?"

Chân Nguyên Bạch đối diện với ánh mắt sáng bừng của hắn, cảm thấy hơi hối hận vì nói ra câu nói kia: "Cậu muốn đi đâu?"

Thời Bất Phàm cắn đôi đũa, nói: "Tôi muốn cùng cậu đi thuê phòng."

"Thế cậu có mang chứng minh thư không?"

"...!" Niềm vui đến quá bất ngờ, Thời Bất Phàm lập tức xoay người lục cặp sách, đập bốp chứng minh thư và thẻ học sinh của mình lên mặt bàn, trầm giọng nói: "Có mang."

Chân Nguyên Bạch lấy điện thoại ra tìm xem mấy khách sạn gần đó, Thời Bất Phàm gõ gõ tay lên bàn, nói: "Ăn xong rồi à? Chúng ta đi thôi."

Chân Nguyên Bạch nhíu nhíu mày: "Giá phòng đắt lắm."

"Không sao cả, tôi trả..."

"Cậu trả thì vẫn là đắt thôi."

Sau khi thu được một bảo bối biết tiết kiệm cho gia đình, Thời Bất Phàm gật đầu một cách bất đắc dĩ, nói: "Vậy cậu muốn thế nào giờ?"

"Hay là đến nhà tôi ngủ đi." Chân Nguyên Bạch nói: "Nếu chúng mình không ngủ ở ký túc xá cũng không ngủ ở nhà, ba mẹ sẽ nghi ngờ đó."

"Nhưng cậu đã bảo là đi chơi với tôi rồi mà."

"Đến khách sạn ngủ cũng tính là đi chơi à?" Chân Nguyên Bạch nói: "Không thì tôi đi chơi với cậu đến 12 giờ rồi về nhà có được không? Nếu ba mẹ tôi có hỏi, tôi còn có thể nói là hôm nay thành tích của cậu có tiến bộ lớn nên chúng ta cùng đi chúc mừng."

Không biết cậu nói phải cái gì mà cứ như chọc chúng huyệt cười của Thời Bất Phàm, hắn cười một lúc mới đoàng hoàng lại: "Vậy cậu nói xem đi đâu chơi giờ?"

Chân Nguyên Bạch vắt não suy nghĩ: "Tôi với cậu đến khu trò chơi điện tử đi?"

"Không muốn đi khu trò chơi điện tử đâu." Thời Bất Phàm nói: "Tôi muốn đưa cậu đi khu dã ngoại ngoại thành."

"Tôi không đi đâu, lạnh lắm."

"Đưa cậu đến suối nước nóng vậy."

"Không, chóng mặt lắm."

Thời Bất Phàm nhìn cậu chằm chằm: "Có phải cậu đang cố ý đúng không?"

Mắt Chân Nguyên Bạch đảo sang chỗ khác, nói: "Không mà, tôi đang lòng thật dạ thật đó."

"Tôi còn súng thật là thật nữa đấy."

Nửa tiếng sau, Chân Nguyên Bạch cùng Thời Bất Phàm cùng nhau đi ra ngoài, lúc này thời tiết lúc lạnh lúc nóng, mặc áo khoác mỏng thì nóng, mặc áo cộc tay thì lạnh. Chân Nguyên Bạch vừa ra ngoài đã khoác ngay áo đồng phục vào, đến cuối cùng cũng không biết nên đi chơi ở đâu, nên hai người cứ thế đi dạo trên đường.

Chân Nguyên Bạch nói trước: "Kỳ thì cuối kỳ này chắc cậu có thể đuổi kịp tôi rồi nhỉ?"

"Chưa biết được." Thời Bất Phàm cố ý nói: "Có khi tôi còn vượt cậu đó."

Chân Nguyên Bạch bĩu môi: "Tôi là học sinh ưu tú điểm tuyệt đối đó, cậu cùng lắm là bằng tôi thôi."

"Cậu đoán thử xem hiệu trưởng lúc đấy có khen tôi lần nữa không?"

Nhắc đến hiệu trưởng, Chân Nguyên Bạch đã thấy buồn cười: "Tôi cảm thấy có thể lắm chứ."

Có loại quan hệ, hai người chẳng sợ khi ở cùng đối phương không có lời gì để nói, cũng không cảm thấy xấu hổ, Chân Nguyên Bạch quay đầu nhìn hắn, sờ sờ tay hắn, hói: "Cậu có muốn nắm tay tôi không?"

Tim Thời Bất Phàm đập lệch một nhịp, hắn nắm lấy tay cậu nói: "Cậu đã bảo là đi chơi với nhau mà, nắm tay không thôi không đủ đâu nhá."

Chân Nguyên Bạch nhìn thời gian, nói: "Giờ cũng sắp 10 giờ rồi, tôi đã đi chơi với cậu rất lâu rồi đó."

"Cậu có biết 'đi chơi' là gì không hả?" Thời Bất Phàm dùng vai đẩy nhẹ lên vai cậu: "Cậu nghĩ rằng đi về nhà muộn đã tính là 'đi chơi' hả? Hả? Hả?"

Hắn hỏi một chữ lại đẩy nhẹ cậu một cái, Chân Nguyên Bạch bị hắn đẩy đến sắp đâm phải tường đến nơi, không nhịn được nữa giơ tay đẩy hắn ra ven đường, "Thế cậu nói xem thế nào là 'đi chơi' nào?"

Thời Bất Phàm bị cậu đẩy cũng không giận gì, thuận theo mà ôm lấy bả vai gầy của cậu, kề sát bên tai cậu nói: "'Đi chơi' là... Tôi sẽ hôn cậu từ đầu đến chân, để cậu từ trong ra ngoài đều bị tôi đánh dấu..."

Chân Nguyên Bạch lập tức như ăn phải ớt, đẩy hắn ra ngay, Thời Bất Phàm không kịp phòng hờ bất ngờ bị đẩy ra khỏi vỉa hè lát gạch đỏ, giẫm lên làn đường cho xe máy, mắt cá chân bất ngờ bị trẹo.

Chân Nguyên Bạch đi về phía trước không thèm quay lại, Thời Bất Phàm thở dốc vì kinh ngạc, hô lên: "Chân tôi bị trẹo rồi."

Chân Nguyên Bạch nghi ngờ quay lại, thấy Thời Bất Phàm đã ngồi trên mặt đất: "Đến đây đỡ tôi nhanh nào, trẹo chân thật rồi đấy, đau quá à."

Chân Nguyên Bạch cau mày đi về phía hắn, đưa tay thử chạm vào chân hắn, Thời Bất Phàm lập tức run run, nghiêm trọng nói: "Cậu phải đưa tôi đến bệnh viện thôi."

Chân Nguyên Bạch nhìn đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, không thèm kiểm tra thêm nữa, vội vàng đỡ hắn dậy, ấp úng nói: "Chúng ta gọi taxi đi, đi lên vỉa hè trước đã."

Thời Bất Phàm ôm cái nạng hình người của mình, nhìn cậu vừa hoảng loạn vừa áy náy, nói: "Nếu tôi bị gãy chân, cả đời bị què, cậu có cần tôi nữa không?"

"Đừng nói vớ vẩn nữa." Chân Nguyên Bạch không thể ngờ cái đẩy bừa của bản thân cũng làm hắn bị trẹo chân, cậu áy náy nói: "Bị trẹo chân thì nhanh khỏi lắm, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ là được, trước kia tôi từng bị trẹo chân rồi... Nhiều nhất 1 tháng thôi."

Thời Bất Phàm không hài lòng với câu trả lời của cậu: "Vậy nếu sau này tôi xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chẳng hạn như bị ô tô đâm, hoặc mắc bệnh nặng, liệt giường gì đó, thì cậu có cần tôi nữa không?"

"Nếu đến lúc đó chúng ta vẫn chưa chia tay, tôi nhất định sẽ không bỏ rơi cậu đâu."

Thời Bất Phàm xị mặt: "Cậu vẫn muốn chia tay với tôi à?"

"Ơ nếu nhỡ tôi gặp được người tốt hơn cậu..."

Thời Bất Phàm đột nhiên ôm hai bên má cậu quay qua, âm trầm nói: "Cậu còn muốn gặp được người tốt hơn tôi à?"

Chân Nguyên Bạch nhìn hắn hắn thẳng bằng hai chân, sững người mất hai giây: "Cậu lừa tôi."

"Lừa cậu thì sao." Thời Bất Phàm không có chút áy náy nào, nói: "Tôi cảnh cáo cậu, cho dù tôi có tàn phết đi nữa, cậu cũng phải thích tôi, cậu mà dám chia tay thì chết chắc."

"Cậu, cậu..."

"Tôi làm sao?" Thời Bất Phàm nhìn cậu tức đến đỏ bừng mặt, vừa hung dữ, vừa không nhịn nổi cám dỗ, một tay bẹo má cậu, một tay giữ gáy cậu, hung hăng mút môi cậu một cái thật mạnh, âm thanh vai dội.

Chân Nguyên Bạch giơ tay đập mạnh vào đầu hắn, tiếng còn to hơn tiếng hắn hôn cậu.

Thời Bất Phàm ôm chặt cậu vào ngực, vừa hôn vừa thô lỗ chất vấn: "Cậu đang muốn bị hôn phải không hả? Hả? Có đúng không?"

Chụt chụt, Chân Nguyên Bạch bị người ta chiếm lời, lúc về đến nhà nước mắt vẫn còn đang vương trên mi.

Thời Bất Phàm luôn chẳng quan tâm đến ý muốn của cậu mà hôn cậu, Chân Nguyên Bạch nằm trên giường ném cái gối đầu đi, rồi lại không thể không tự nhặt lên.

Cậu quyết định không bao giờ nói chuyện với Thời Bất Phàm nữa, Thời Bất Phàm lúc nào cũng gây chuyện vô cớ, cứ như, cứ như cô công chúa nhỏ bị chiều hư vậy!

Chân Nguyên Bạch đổi biệt danh trong Wechat của hắn thành: Công chúa Thời phiền phức.

Tự nhiên thấy vui vẻ liền.

Nhưng cậu vẫn quyết định phải chiến tranh lạnh với Thời Bất Phàm, ai bảo hắn tự dưng lại làm cậu tức, hừ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thời Bất Phàm mua đồ ăn sáng cho cậu, Chân Nguyên Bạch không buồn nhìn: "Ăn rồi."

"Ăn gì rồi?"

"Hừ."

Thời Bất Phàm nhướng mày, Tống Mặc yên lặng nằm trên bàn, cố hết sức thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, tránh việc Thời Bất Phàm lấy mình làm công cụ để đánh Chân Nguyên Bạch.

Thời Bất Phàm nhìn cậu một lúc, cười khẽ, rồi đem đồ ăn cho Diệp Liêm đi học muộn, nói: "Tối nay đi chơi bóng rổ đi."

"Chơi bóng?" Diệp Liêm lén ăn sáng trong giờ truy bài, hơi bất ngờ nói: "Đã bao lâu cậu không tham gia mấy hoạt động này với bọn tôi rồi, sau đấy, cãi nhau với cậu ấy à?"

"Cậu ăn đi." Thời Bất Phàm vo một tờ giấy, nhét vào miệng cậu ta.

Chân Nguyên Bạch phát hiện Thời Bất Phàm cũng không thèm để ý mình nữa, điều này trong ấn tượng của cậu chưa từng xảy ra, buổi trưa đi ăn cơm không đợi cậu, tối tan học cũng chỉ có mình cậu đi về nhà, Chân Ưu Tú dạo này rất bận rộn chuyện học hành, bắt đầu trọ lại tại trường rồi.

Liên tiếp hai ngày liền bị người ta ghẻ lạnh, trong lòng Chân Nguyên Bạch hơi hụt hẫng, cậu chậm chạp dọn bàn học như mọi khi, trơ mắt nhìn Thời Bất Phàm đi thẳng ngang qua người mình, yên lặng cúi đầu.

Là bạn cùng bản, Tống Mặc cũng nhận ra có gì đó không đúng, hôm nay không xuống nhà ăn trước, nhìn Chân Nguyên Bạch dọn đồ, nhẹ giọng hỏi: "Cậu với Thời Bất Phàm cãi nhau à?"

"Không."

Tống Mặc thở dài, an ủi nói: ''Cậu cũng đừng để trong lòng nhiều làm gì, dù sao cũng không đụng được vào hắn đâu, không cùng đường với cậu được... Nhìn hắn bây giờ người trong sáng ngoài tối hắn đều có, đương nhiên sẽ không thèm để ý cậu nữa đâu."

"Gì... Trong sáng ngoài tối hắn đều có người?"

"Trước kia cậu ta toàn đánh nhau gây sự không phải sao, mọi người đều rất sợ hắn, hiện tại thành tích của hắn tốt hơn rồi, mọi người đối với hắn đều vừa kính vừa sợ, hắn đúng là tâm cơ quá mà, lợi dụng cậu xong thì lập tức vứt bỏ, nhưng cũng may hắn vẫn chưa được hạng hai, không thì cậu mà phải ngồi với hắn đúng là khó chịu."

Chân Nguyên Bạch dọn xong đồ đạc đứng dậy đi về phía nhà ăn, vẻ mặt rầu rĩ không vui, Tống mặc quan sát vẻ mặt của cậu, nói: "Cậu muốn ngồi cùng bàn với cậu ta à?"

Chân Nguyên Bạch lập tức nói: "Đương nhiên không muốn."

Tống Mặc nắm tay, không ngừng nỗ lực: Vậy cậu có muốn truyền cho tôi vũ khí bí mật của cậu cho tôi không? Tôi sẽ cố gắng bảo vệ vị trí thứ hai thật tốt, tuyệt đối không để cậu ta cướp mất."

Chân Nguyên Bạch nói: "Không có vũ khí bí mật gì hết, chỉ cần có câu hỏi nào đến hỏi tôi là được."

"Vậy sau này cậu có dạy cậu ta nữa không?"

"Không quan tâm đến cậu ta nữa."

"Được!" Tống Mặc yên tâm, cậu ta tin tưởng, chỉ cần Chân Nguyên Bạch không giúp Thời Bất Phàm, thì chỉ cần dựa vào kết quả học tập trước đây của hắn, chắc chắn sẽ trượt khỏi top 100, bản thân câu ta chỉ cần bảo trì thành tích hiện tại là sẽ không lo bị tụt hạng."

Chân Nguyên Bạch xới cơm, mắt lại nhịn không được nhìn về phía Thời Bất Phàm, trước khi hắn nhìn qua lập tức rời mắt, cố ý chọn vị trí cách xa hắn. Nhưng chờ đến khi cậu lại nhìn trộm Thời Bất Phàm, lại phát hiện hắn đang nói chuyện vui vẻ với bạn bè, dáng vẻ như không bị ảnh hưởng một chút nào, thì cậu lại thấy khó chịu.

Cậu nghĩ, có phải Thời Bất Phàm thực sự thích cậu không?

Chân Nguyên Bạch cúi đầu chọc chọc cơm, Tống Mặc vẫn đang lảm nhảm về kế hoạch của mình cho cậu, "Mấy hôm nay tôi đang bắt chước cách học của cậu, mỗi ngày cậu làm 10 bài thi, tôi mỗi ngày làm 15 bài, mà cách này đúng là làm tôi có cảm giác bản thân tiến bộ hơn thật."

Chân Nguyên Bạch gật đầu, nhẹ giọng nói: "Dạng đề cơ bản đều như vậy thôi, chỉ cần cậu làm nhiều câu hơn, thì lúc đi thi chỉ cần nhìn qua đề là có thể biết lời giải ngay."

Tống Mặc liên tục gật đầu, nói: "Chỉ là học ngữ văn hơi phiền phức xíu, lúc tôi xem qua đề thì phát hiện ra có rất nhiều từ mình không biết, ngữ văn đúng là khó quá mà, không thể hiểu nổi..."

Cậu ta cứ nói mãi, Chân Nguyên Bạch thi thoảng lại trả lời một câu, Tống Mặc đang nhiệt tình không dừng lại nổi, vì vậy Chân Nguyên Bạch lại phải thỉnh thoảng đưa ra ý kiến cho hắn, ví dụ như điểm yếu lớn nhất của Tống Mặc là quá hàn lâm, vân vân. Tống Mặc nghe rát chăm chú, thậm chí còn lấy cả bút và sổ mang theo người ra ghi lại lời cậu nói.

Cả buổi Chân Nguyên Bạch cũng không ăn hết nổi nữa chỗ cơm, mắt không nhịn được nhìn về phía Thời Bất Phàm, phát hiện chỗ mà Thời Bất Phàm vừa ngồi đã trống không.

Cậu sững sờ mất hai giây, trong lòng càng thêm khó chịu.

Rõ ràng ban đầu là cậu lạnh nhạt với Thời Bất Phàm, nhưng đến lúc đối phương bắt đầu lạnh nhạt với cậu, cậu lại trở nên vô cùng kỳ lại.

Tại sao mình lại như thế này cơ chứ... Cậu đưa tay lên ngực tự hỏi, trong lòng thấy hơi khinh thường bản thân.

"Cậu từng yêu đương ba giờ chưa?" Cậu đột nhiên mở miệng chen ngang lời Tống Mặc, đối phương đơ ra: "Hả? Yêu đương?"

"Không, không có gì đâu." Chân Nguyên Bạch nhanh chóng lùa cơm, Tống Mặc nghĩ rằng Chân Nguyên Bạch dường như cũng không phải kiểu người sẽ yêu đương với người khác, còn nghĩ rằng có phải cậu đột nhiên muốn nghiên cứu những vấn đề triết học về yêu đương không, tức khác ánh mắt sáng lên, nói: "Tôi có biết một ít đó, lúc chị gái tôi hẹn hò cũng kể cho tôi nghe rồi."

Chân Nguyên Bạch nuốt cơm trong miệng, nhìn cậu ta.

Tống Mặc nói: "Chị ấy nói rằng tình yêu có thể khiến con người ta như bay lên thiên đàng, cũng có thể cho người ta cảm giác rớt xuống 18 tầng địa ngục. Giống như tôi trong việc học tập vậy, tôi trả rất nhiều cái giá cho môn ngữ văn, kết quả lần nào nó cũng vả cho tôi một cái thật đau, tôi sẽ vô cùng đau khổ, cả môn toán nữa, chỉ cần đối xử với nó tốt một chút là có thể thi được 140 điểm! Cảm giác thật sự rất khác nhau... Ừm, cậu có hiểu không vậy?"

Chân Nguyên Bạch nghi hoặc: "Cái môn ngữ văn đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn thích nó à?"

"Đương nhiên không thích rồi." Tống Mặc vô cùng đau khổ nói: "Quá đáng sợ, quá phúc tạp! Tôi chẳng hiểu cái môn ấy đang muốn biểu đạt cái gì nữa! Tôi chỉ có thể cảm thấy nó miệt thị tôi, hoàn toàn không có tí yêu thích nào cả."

"Ồ." Chân Nguyên Bạch rầu rĩ nói: "Vẫn có điểm không giống nhau đâu."

"Chỗ nào không giống nhau vậy?"

"Thì là... Nếu cậu thích một người, dù cho cậu biết người ta không thích cậu, cậu cũng biết bản thân sẽ đau khổ, nhưng vẫn không nhịn được thích người đó."

Tống Mặc rơi vào trầm tư, Chân Nguyên Bạch phồng má nuốt đồ ăn, nghe thấy hắn búng tay một cái, đưa ra kết luận: "Thực ra giống nhau đó, vẫn lấy ví dụ là ngữ văn đi, tuy tôi không thích nó, nhưng vì để có thể để điểm thi đại học được cao hơn, thi được một trường đại học tốt, tôi sẽ không thể không đối xử tốt với nó."

"..." Chân Nguyên Bạch miễn cưỡng tiếp thu cách lý giải tình yêu với việc học tập này, cau mày khó khăn nói: "Hình như, cũng đúng ha."

Tống Mặc lộ ra nụ cười thỏa mãn đắc ý, lại hỏi: "Sao cậu lại đột nhiên nghiên cứu cái vấn đề này thế? Chưa gì đã muốn viết luận văn rồi à? Cái đề luận văn này... Đúng là rất nội hàm đó."

Chân Nguyên Bạch mơ hồ nói: "Cũng, cũng gần thế đó."

Thật ra cậu đang... yêu đương thật mà.

Cậu cất khay thức ăn vào rổ đựng, Tống Mặc đuổi theo: "Cậu đang nghiên cứu một mình à? Yêu đương là chuyện của hai người mà đúng không? Có cần tôi giúp không?"

Chân Nguyên Bạch không nói nên lời: "Cậu có thể giúp gì chứ?"

"Chúng ta có thể bắt chước các cặp đôi đang yêu nhau, thử xem sẽ xảy ra phản ứng hóa học gì."

Chân Nguyên Bạch: "..."

Cậu với Tống Mặc bốn mắt nhìn nhau, Tống Mặc nói: "Như thế này, nếu tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, sau đó chúng ta..."

Đột nhiên cậu ta im bặt.

Chân Nguyên Bạch: "?"

Tống Mặc thu hồi tầm mắt, cậu ta sờ sờ trái tim bé nhỏ của mình, lúc lâu sau mới nói: "Cảm giác, tim đập nhanh quá... Đề luận này của cậu khó quá rồi, thứ bảy lần này tôi phải đi kiểm tra sức khỏe xem sao thôi."

"..." Chân Nguyên Bạch nói: "Hai hôm nay cậu thức khuya hơi quá rồi phải không?"

"Đúng." Tống Mặc nói: "Thời Bất Phàm quá mạnh... Hại tôi mất ngủ cả đêm."

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười "phì", Chân Nguyên Bạch quay đầu lại, phát hiện là Diệp Liêm, tiếng của hắn thấp một cách kỳ quái, không biết tại sao lại tự nhiên cười, cậu ta nhìn về phía Tống Mặc nói: "Sao cậu lại nói khiến người khác hiểu lầm thế chứ."

Tống Mặc: "?"

Chân Nguyên Bạch: "?"

Hai bạn học đơn thuần trên đầu đồng thời xuất hiện hai dấu hỏi chấm to: "Hiểu lầm gì chứ?"

"Không có gì." Diệp Liêm nói: "Vừa nãy Thời ca ăn cơm thì bị dị ứng, nên tôi ra sau bếp nhìn thử xem, đúng thật là hôm nay bọn họ đổi thành dầu đậu nành, lớp trưởng, cậu không đi thăm cậu ấy à?"

Mặt Chân Nguyên Bạch tái nhợt, chân không chịu khống chế mà muốn chạy nhanh ra ngoài, Tống Mặc bên cạnh đột nhiên trầm giọng mở miệng: "Đây là bẫy đấy."

Cậu ta nói vô cùng chắc chắn: "Hắn chắc chắn là vì muốn làm lành với cậu..."

Diệp Liêm nhướng mày, đầu tiên Chân Nguyên Bạch cũng tán đồng rằng có khả năng là thế, nhưng sau đó một giây trông lòng cậu bỗng hoảng hốt, chẳng nhẽ Tống Mặc từ những lời cậu nói đã đoán ra được cậu với Thời Bất Phàm đang hẹn..."

"... Để cậu tiếp tục dạy hắn học, nếu không đá hạng hai như tôi xuống, cậu ta sẽ không dừng tay đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play