Chương 46: Là con trai với con trai đấy.
***
Thật lâu sau Chân Nguyên Bạch mới nghẹn ra một câu: "Anh... Đương nhiên thích cậu ấy rồi, cậu ấy là bạn thân của anh mà."
Cậu đẩy Chân Ưu Tú ra khỏi cửa, nói như chuyện tất nhiên: "Chẳng nhẽ em lại không thích bạn thân của em à?"
Chân Ưu Tú cau mày, Chân Nguyên Bạch lập tức đóng cửa lại. Cậu sờ sờ lỗ tai nóng bỏng của mình, sau đó bổ nhào lên giường, tinh thần sa sút nhìn thoáng qua điện thoại.
Chân Ưu Tú về lại phòng của mình, lạnh mặt nhìn trần nhà trong chốc lát, bỗng xoay người chui xuống gối đầu, dùng sức đè gối đầu vào gáy, hờn dỗi.
Thời Bất Phàm gối đầu lên tay nằm trên giường, càng nghĩ càng thấy tên nhóc Chân Ưu Tú không phải phiền phức bình thường thôi đâu.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Chân Ưu Tú thách thức Thời Bất Phàm như thế.
Lúc đó, Chân Ưu Tú thi thoảng đón Chân Nguyên Bạch sau khi tan học, bỗng có hai ngày, cậu nhóc thấy cảm xúc của Chân Nguyên Bạch không đúng lắm, nên lắm miệng hỏi một câu: "Có phải có người bắt nạt anh đúng không?"
Chân Nguyên Bạch da mặt mỏng, lại sĩ diện, vừa nghe xong thì lập tức ưỡn ngực: "Không, em đừng có mà nói vớ vẩn với ba mẹ."
Cậu không chịu nói, Chân Ưu Tú liền đi tìm người hỏi thăm.
Việc đầu tiên Thời Bất Phàm làm sau khi chuyển vào lớp trọng điểm là báo cáo chuyện thư tình của học sinh đứng nhất khối Chân Nguyên Bạch với hiệu trưởng, chuyện này gây ồn ào náo nhiệt trong trường rất lớn, mọi người đều nhìn ra Thời Bất Phàm cố ý tra, cũng không biết Chân Nguyên Bạch chọc giận gì hắn.
Sự việc này không khó khăn gì mà truyền thẳng đến tai Chân Ưu Tú, cậu nhóc quan sát mấy ngày, xác định được lộ trình tan học hàng ngày của Thời Bất Phàm, rồi gọi mấy người bạn đến nằm vùng. Chân Ưu Tú ở trường rất được chào đón, dù học sinh giỏi hay học sinh hư thì đều chơi được, mấy tên nhóc lưu manh kia còn trông cậy vào việc chép bài của cậu nhóc nên cũng không suy nghĩ nhiều mà đi theo luôn.
Mấy học sinh cấp hai ngồi xổm trước cổng trường cấp ba, nghĩ thế cũng thấy rất kích thích, trong lúc chờ còn tự thổi phồng bản thân kiểu gì cũng đánh đối phương đến kêu cha gọi mẹ.
Chân Ưu Tú dựa vào tường, thờ ơ nhìn chăm chú phía trước, chỉ chờ Thời Bất Phàm đi đến thì cùng mấy người này vây lại, cứ chặn lại đã rồi nói chuyện lý lẽ gì đó sau.
Sau đó, Thời Bất Phàm cùng mấy người Diệp Liêm chậm rãi đi tới, ngày hôm đó hắn không mặc đồng phục, cặp sách treo lỏng lẻo một bên vai, biểu cảm trên mặt khiến người khác phải sợ hãi.
Mấy người đi theo Chân Ưu Tú thấy hắn đều kinh ngạc: "Đại ca của trường số 1 đấy, nghe nói ngày đầu tiên đi học đã bị hiệu trưởng cảnh cáo, đánh nhau với mấy người đại ca trước đó đều ép bọn họ đến mức phải chuyển trường."
Chân Ưu Tú ném cặp sách sang ven đường, nói: "Đi thôi."
"Đi?" Bạn học của cậu nhóc ngốc tại chỗ luôn: "Đi đâu cơ?"
Sau lại nhanh nhạy phản ứng lại: "Cậu đừng có nói là người cậu muốn đánh là anh ta đấy nhá!"
"Đó là Thời Bất Phàm đấy!" Bạn học được Chân Ưu Tú dẫn theo túm tay hắn, "Anh ta chính là người nổi tiếng 'Không thể chọc vào' ở trường số 1 đó, chưa tính đến mấy người phía sau anh ta, một mình anh ta thôi cũng đủ để mấy người chúng ta ăn đắng!"
Chân Ưu Tú không nghĩ rằng mình lại mang đến mấy tên nhóc cấp hai chỉ biết ra vẻ ta đây theo mình, lại còn nói là muốn khiến người khác rửa mắt mà nhìn, vừa mới thấy Thời Bất Phàm đã nhát hết cả gan với nhau. Nhóc liền tự đi ra, mấy người phía sau dù gì cũng có chút nghĩa khí, thấy thế cũng cố căng da đầu lao ra tăng dũng khí cho nhóc.
Học sinh cấp ba và cấp hai đứng chung một chỗ có khác biệt rất rõ ràng, như thể lũ quỷ con và thiếu niên vậy, cao hơn không chỉ một cái đầu thôi đâu. Thời Bất Phàm dừng bước chân, mí mắt hơi mỏng nhấc lên, sau khi nhìn thấy Chân Ưu Tú thì hơi nhíu nhíu mày.
Diệp Liêm ngạc nhiên nói: "Uầy, trẻ con từ đâu ra đây, làm gì thế?"
Chân Ưu Tú không hé răng, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Thời Bất Phàm. Mấy bạn học kia của nhóc bị Thời Bất Phàm nhìn lướt qua, chân đã mềm nhũn đứng không vững rồi, danh tiếng xấu của Thời Bất Phàm bên ngoài, cao hơn 1m8, cao hơn bọn họ cả một cái đầu, khí chất bất phàm, ánh mắt tối tăm hung ác như muốn ăn thịt người ta.
Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng dừng tầm mắt lại trên mặt Chân Ưu Tú, hỏi: "Có việc gì?"
"Tôi đến là để cảnh cáo anh."
Tâm trạng Thời Bất Phàm không tốt lắm, lấy đầu lưỡi chọc chọc bên má, chậm rãi đi về phía Chân Ưu Tú, hắn vừa đi tới, mấy tiểu quỷ học cấp hai đằng sau Chân Ưu Tú lập tức suy sụp tinh thần, kêu một tiếng rồi tất cả đều quay đầu chạy đi mất, vừa chạy vừa hét: "Ưu Tú cậu đừng sợ! Bọn tôi đi gọi giáo viên cho cậu!!!"
Khâu Tinh bị chọc cho buồn cười: "Mấy tên nhóc con này đến để tấu hài đấy hả?"
Thời Bất Phàm không cười. Đúng như lời mà Chân Nguyên Bạch từng nói, trước khi mất trí nhớ sắc mặt hắn luôn rất khó coi, nặng nề vô cùng, liếc bừa một cái thôi cũng làm bạn cảm nhận được cảm xúc tiêu cực đang sục sôi trong đó. Trừ những kẻ đang sợ thiên hạ không đủ loạn còn không người có mắt chút tuyệt đối sẽ không chọc giận hắn.
Thời Bất Phàm đứng yên trước mặt Chân Ưu Tú, Diệp Liêm, Khâu Tinh, Minh Mạch cũng bước lên theo, bốn thiếu niên cao 1m8, đồng thời vây tên quỷ nhỏ cấp hai kín không kẽ hở, bọn họ rũ đầu nhìn Chân Ưu Tú, tạo không khí vô cùng áp lực cho nhóc, Thời Bất Phàm chậm rãi nói: "Cậu định cảnh cáo tôi thế nào?"
"Anh chắc biết Chân Nguyên Bạch chứ?"
Nhắc tới Chân Nguyên Bạch, khí chất tang thương trên người lại hơi tốt đẹp lên tí: "Biết."
"Có phải anh bắt nạt anh ấy có đúng không?"
Thời Bất Phàm nhướng mày: "Ai nói tôi bắt nạt cậu ấy?"
"Tôi biết anh bắt nạt anh ấy." Chân Ưu Tú bị bốn người vay quanh, còn phải ngửa đầu nhìn Thời Bất Phàm, thế nhưng lại không luống cuống tí nào: "Nếu anh lại dám bắt nạt anh trai tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu."
Minh Mạch nở nụ cười ha ha: "Chân Ngu Ngốc lại có đứa em trai mạnh mẽ thế này à, sao cứ thấy cứ như đang mơ vậy."
Thời Bất Phàm bỗng hung tợn lườm cậu ta một cái, Minh Mạch không biết mình nói sai chỗ nào, sờ sờ mũi, ngậm miệng. Chân Ưu Tú nghiêng đầu nhìn Minh Mạch: "Anh là loại não tàn, tứ chi phát triển, ngu xuẩn mà cũng không biết xấu hổ gọi người khác là ngu ngốc à?"
Minh Mạch sững sờ, Khâu Tinh lại cười nhạo mấy tiếng, cậu ta thẹn quá hóa giận, giơ tay ra đẩy Chân Ưu Tú, lại bị Diệp Liêm giữ lại: "Tên nhóc này còn chẳng đủ để Thời Ca nhét kẽ răng, mày lại làm trò ngu đấy."
Thời Bất Phàm hiếm khi cong cong môi, không biết là đang cười nhạo lá gan của Chân Ưu Tú đúng là lớn hay là đang khen ngợi nhóc mắng rất đúng, "Tôi không bắt nạt cậu ấy, nếu nhóc muốn tới báo thù cho anh trai cậu thì có khả năng đã nhầm người rồi đấy."
Nhìn hắn có vẻ rất bình thản, Chân Ưu Tú lại bắt đầu nghi ngờ có phải bản thân đúng là hiểu nhầm hắn rồi hay không, Thời Bất Phàm không tức giận, cũng không đánh nhóc, cứ thế đi lướt qua cậu nhóc, còn để lại một câu: "Về nhà sớm đi, đừng làm anh của nhóc lo lắng."
Chân Ưu Tú đột nhiên xoay người, tràn đầy nghi hoặc nhìn bọn họ.
Khâu Tinh cũng ngạc nhiên, đi rất xa rồi mà vẫn hỏi: "Từ đã, mày không đánh tên nhóc đó à?"
Trong lòng Minh Mạch nghẹn ứ tức giận: "Tên nhóc kia rõ ràng đến tìm đánh mà, không đánh nó đúng là làm chúng ta tức chết mà."
Thời Bất Phàm không hề tức chết gì cả, hắn nhớ lại những gì mà Chân Ưu Tú nói, nghĩ cả trăm lần cũng không ra: "Tại sao nhóc đó lại cho rằng tao bắt nạt Chân Nguyên Bạch chứ?"
Khâu Tinh nhìn như nhìn đứa ngốc: "Tên nhóc đó không phải nói sự thật sao?"
Sắc mặt Thời Bất Phàm chợt lạnh lại: "Tao bắt nạt cậu ấy lúc nào chứ?"
Diệp Liêm nói: "Ầy, cũng không tính là bắt nạt gì cả, chỉ là có vẻ hành động của mày hơi quá mức, dọa sợ cậu ấy rồi."
Thời Bất Phàm khá tin cậu ta, nên không nói gì nữa, chỉ còn mỗi Khâu Tinh và Minh Mạch vẫn rối rắm: "Thế không phải bắt nạt thì là cái gì? Rõ ràng Thời Ca không thích Chân Ngu Ngốc mà đúng không? Ấy dà mẹ nó!"
Thời Bất Phàm bỗng đá một chân sang, Khâu Tinh trốn đến đằng sau Diệp Liêm, Thời Bất Phàm muốn nói không được mắng cậu ấy là Chân Ngu Ngốc, nhưng lời đến miệng lại thành: "Có lúc nào là ông đây không thích cậu ấy chứ? Cứ tạo mấy lời đồn nhảm nhí là đánh tao đánh mày đấy."
Khâu Tinh: "..."
Không phải cậu ghét người ta thì đến lớp trọng điểm là cứ tìm người ta gây phiền toái làm gì!
Diệp Liêm che miệng cười trộm một lúc, nhìn hai người kia cả bụng toàn là nghi vấn.
Chân Ưu Tú cũng đang có cả bụng nghi vấn như vậy.
Khi đến, nhóc đã chuẩn bị sẵn tinh thần một chọi một với Thời Bất Phàm nên lúc nói chuyện với họ cũng không lựa lời chút nào, cũng coi như kiếm lời trước đã, nhưng triệu lần cũng không nghĩ đến rằng Thời Bất Phàm lại nhẹ nhàng bỏ qua như vậy, bỏ cậu nhóc qua một bên không thèm truy cứu gì cả, còn cứ như thân thiết với anh trai nhóc lắm mà nói: "Đừng làm anh em lo lắng" nữa.
Đầu anh ta có bệnh đấy à?
Vì để tìm hiểu xem Chân Nguyên Bạch có bị bắt nạt không, Chân Ưu Tú đã tham gia một nhóm buôn chuyện của trường cấp ba số 1, lần nào cũng quanh co vòng vèo hỏi chuyện về Chân Nguyên Bạch. Nhóc nghe nói quan hệ của Chân Nguyên Bạch và Thời Bất Phàm tương đối tệ, hình như Thời Bất Phàm không thích Chân Nguyên Bạch lắm, nhưng bởi vì lá gan của Chân Nguyên Bạch nhỏ, không xứng làm đối thủ của hắn, cho nên từ trước đến nay chưa từng động tay với Chân Nguyên Bạch.
Chân Ưu Tú nghĩ, dùng lời đe dọa cũng tính là bạo lực học đường rồi.
Cậu nhóc quan sát một thời gian, đến một ngày vô tình thấy một việc, mới chợt nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
Hôm đó là thứ tư, học sinh cấp ba chỉ có hai tiết buổi chiều, tan học khá sớm. Trời đang đổ cơn mưa to như trút nước, cây cối bị gió thổi đung đưa xào xạc như báo hiệu một ngày tồi tệ, Chân Ưu Tú mặc áo mưa đi xe đạp điện định mang ô đến cho Chân Nguyên Bạch, chưa tan học thì cửa trường số 1 đóng chặt, nhóc không vào được, nên nghĩ xem có thể nhờ người đưa vào được không, không thì đưa cho bảo vệ chuyển hộ cũng được.
Bởi vì trời mưa, Chân Ưu Tú đến khá muộn, cũng không dám đi xe nhanh, lúc chưa tới cổng trường, cậu nhóc đã bất ngờ thấy một người trèo ra khỏi tường rào trước mặt.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn, bóng dáng thiếu niên kia rất nổi bật trong màn mưa, cả người bị mưa làm ướt nhẹp nhưng động tác trèo tường lại rất thành thạo.
Cậu nhóc nghĩ, tên ngốc nào lại đi trèo tường lúc trời mưa thế này.
Đây chắc là mấy người ở lớp cuối khối chứ gì?
Tên ngốc kia nhảy xuống từ trên tường, đột nhiên quay đầu nhìn qua, Mặt Chân Ưu Tú bị áo mưa che đi bớt, đối phương cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nhận ra cậu nhóc là ai, lên bỏ qua chạy về phía siêu thị nhỏ nhỏ ở đằng xa.
Chân Ưu Tú thấy tên ngốc này trông hơi quen quen, nên cũng lái xe đi theo, đi tới mái hiên của siêu thị nhỏ tránh mưa.
Tên ngốc kia mua một cái ô, sau đó mở ra kiểm tra ở quầy thu ngân, cái ô kia màu xanh lục, phía trên có mấy bông hoa nhỏ màu trắng, trông rất tươi tắn và dễ thương, đối phương lấy ô cho vào túi nilon bọc lại rồi lại chạy về.
Chân Nguyên Bạch ngồi trên xe của mình, mắt không chớp, thấy rõ tên ngốc kia không phải là ai khác chính là Thời Bất Phàm.
Cậu nhóc nghĩ đầu Thời Bất Phàm đúng là có vấn đề thật rồi, ai lại chạy ra ngoài giữa lúc mưa to mua một cái ô chứ? Chưa kể, không lâu sau khi đối phương trèo tường vào lại, chuông tan học cũng vang lên.
Cậu nhóc kiên nhẫn chờ đợi một lát, lại thấy chiếc ô với màu xanh lục lốm đốm vài bông hoa trắng trong đám đông, người cầm ô cẩn thận né tránh những vũng nước trên mặt đất, đi ra ngoài, Chân Ưu Tú nghiêng nghiêng đầu, vất vả lắm mới từ cặp sách người đó nhìn ra, đấy là anh trai nhóc.
Đầu nhóc choáng luôn.
Chân Nguyên Bạch cười chào cậu nhóc, nói: "Trời mưa, anh không ngồi xe của em đâu, anh chờ xe buýt đi về sau."
Chân Ưu Tú nhìn cái ô trong tay cậu, nói: "Em đến để đưa ô cho anh mà... Anh mới mua à?"
"Không phải." Đôi mắt Chân Nguyên Bạch sáng ngời, nói: "Có một bạn học chép bài của anh nói cậu ấy mang theo hai cái ô, nên cho anh mượn một cái."
Chân Ưu Tú ồ một tiếng, nhìn anh trai đi về phía trạm xe buýt, bỗng nhìn xung quanh một lúc, sau đó liền thấy Thời Bất Phàm cả người ướt đẫm trong phòng bảo vệ, mặt không có biểu cảm nhìn chăm chú về nơi nào đó.
Chân Ưu Tú mơ mơ màng màng về nhà, tắm rửa xong liền đi xem chiếc ô treo ở ban công, cầm tấm thẻ treo trên chiếc ô nhìn nhìn, nó đã ướt đẫm rồi, nhưng vẫn bằng phẳng như thường, có thể nhìn ra là của nhãn hiệu nào.
Chân Nguyên Bạch thò đầu ra từ một bên: "Em đang làm gì thế?"
"Cái ô này là ai cho anh?"
"Bạn cùng lớp của anh, em không biết đâu."
"Là Thời Bất Phàm à?"
Chân Nguyên Bạch nhìn nhóc như nhìn đứa ngốc, nói: "Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết cậu ta sẽ không bao giờ cho anh mượn ô đâu, hơn nữa cậu ta chả bao giờ làm bài tập trên lớp, đương nhiên cũng không cần chép bài của anh."
Chân Ưu Tú lại lâm vào mê mang.
Nhóc liền lên mạng cầu xin sự giúp đỡ: Một người bí mật đưa ô cho một người khác là có ý gì?
Rất nhanh sau đó đã có người trả lời: Là yêu rồi đó.
Chân Ưu Tú: "..."
Cậu nhóc kiên nhẫn trả lời đối phương: Là con trai với con trai đấy.
Người kia trả lời: Là chân ái không thể nghi ngờ rồi.
Chân Ưu Tú mất hơn một tháng mới gian nan tiếp thu được chuyện này, sau đó nhóc lại bắt đầu lo lắng anh trai sẽ bị dạy hư mất, sau lại biết nhóc lo nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì Thời Bất Phàm đúng là một tên ngu ngốc mà, anh trai chỉ biết ghét hắn thôi, không thể nào cùng có ý nghĩ giống hắn được.
Cậu nhóc không hề lo lắng anh trai và Thời Bất Phàm sẽ ở bên nhau chút nào, cũng không lo anh trai bị Thời Bất Phàm bắt nạt, vì thế lần đầu Chân Nguyên Bạch đưa Thời Bất Phàm về nhà, cậu nhóc đã vô tư đe dọa Chân Nguyên Bạch: Nếu anh ta đánh anh... Thì anh chạy nhanh vào.
Chân Ưu Tú ném gối đầu xuống khỏi giường.
Sau khi Thời Bất Phàm tự hỏi một lúc lâu, lại xoay người nhắn tin cho Chân Nguyên Bạch, hỏi: "Có phải em trai cậu rất ghét tôi đúng không?"
Chân Nguyên Bạch đang rối loạn tinh thần ngẩng mặt lên, đưa tay ra lấy điện thoại, lập tức giải thích với hắn: "Không phải đâu, em ấy chỉ giở tính tình trẻ con ra thôi, cậu đừng giữ trong lòng."
Rồi cậu lại nhớ đến những gì Chân Ưu Tú nói.
Chân Nguyên Bạch cảm thấy bản thân chắc là không thích Thời Bất Phàm, tuy rằng cậu và Thời Bất Phàm đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng đấy là do bọn họ đang yêu đương, mà yêu đương là giả, hôn kia đương nhiên cũng là giả thôi.
Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, cậu chỉ đang làm thật chuyên nghiệp mà thôi.
Cậu sờ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, mím môi nhìn màn hình điện thoại.
Thời Phiền Phức: Lý trí của tôi cũng nói thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bi thương đấy.
Lòng Chân Nguyên Bạch căng thẳng, hơi không biết làm gì.
Thời Phiền Phức lại bán thảm: Người nhà cậu không thích tôi như thế làm tôi cảm thấy tim như trống rỗng.
Chân Nguyên Bạch muốn nhập gì đó nhưng lại không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể khô cằn trả lời: Cậu thật sự không cần để ý đến em ấy đâu.
Thời Phiền Phức ưu thương: Sao có thể không để ý cơ chứ? Sau này chúng ta kết hôn còn cần em ấy chúc phúc đấy.
Mặt Chân Nguyên Bạch càng nóng hơn, cậu nghĩ thầm muốn né cái đề tài này ra, nhưng lại thấy nên an ủi Thời Bất Phàm một chút, đầu nghĩ một hồi, sau đó trên màn hình điện thoại Thời Bất Phàm hiện lên một câu: Có thể ngày mai chúng ta sẽ chia tay, cậu sẽ không bị em ấy làm ảnh hưởng nữa.
-------------
yiuyt68: Vậy là chúng ta đã biết ai đó oan uổng thế nào rồi đấy :)))