Chương 36: Một món quà sinh nhật rất có lễ nghi.
***
Cũng may hiện giờ không có ai trên xe, không thì tất cả nhất định sẽ quay qua nhìn rồi.
Chân Nguyên Bạch chỉ muốn cắn hắn phát, lá gan Thời Bất Phàm đúng là quá lớn, cứ thế này rất có khả năng sẽ bị bại lộ khi ở trường mất.
Cậu rầu rĩ nghĩ, phải chia tay với Thời Bất Phàm mới được, nhưng mà không biết muốn chia tay thì có bị đánh không nữa, với cả vấn đề này sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch làm hắn cảm động đấy.
Chân Nguyên Bạch vừa xuống xe thì lập tức cách thật xa Thời Bất Phàm, đối phương cũng hiểu, bạn học nhỏ đang xấu hổ thôi.
Từ ngày trở về từ cái dốc kia, Thời Bất Phàm vào phòng học cũng nhìn xem ai là hung thủ hại hắn, nhưng lại không có chút chứng cứ nào cả, chỉ có thể âm thầm quan sát.
Chân Nguyên Bạch lại quá ngoan, sau giờ nghỉ chưa cơm nước xong xuôi thì buông đũa, nhìn hắn chằm chằm.
Thời Bất Phàm: "?"
"Cậu, cậu có về phòng ngủ nghỉ ngơi không?"
Thời Bất Phàm hiểu rồi, đây là muốn hắn đưa về phòng đây mà. Hắn nở nụ cười, gật gật đầu, nói: "Có, đợi tôi 2 phút nữa."
Đúng là kỳ diệu mà, Thời Bất Phàm vừa đi vừa nhìn người bên cạnh, đôi mắt trong trẻo của cậu chuyển sang, hơi nhút nhát sợ sệt: "Sao thế? Trên mặt tôi có gì bẩn à?"
"Không." Thời Bất Phàm nghĩ, đúng là càng ngày càng làm người khác rung động mà.
Về đến ký túc xá, Chân Nguyên Bạch đi vào phòng đóng cửa, lại như nghĩ đến cái gì mở cửa ra, ló ra non nửa khuôn mặt: "Cậu, cậu có muốn tôi nộp bài tập không?"
Thời Bất Phàm chuẩn bị đi đến nơi rồi, nghe được câu này thì lại quay lại, trong chốc lát không có phản ứng lại, Chân Nguyên Bạch cũng rụt người lại ngay: "Ngủ ngon."
Cửa phòng đóng lại, Thời Bất Phàm giơ tay muốn gõ cửa, lại hiếm khi hơi xấu hổ, hắn thu tay lại, không nhịn được cười lên.
Bởi thời tiết quá lạnh, Thời Bất Phàm ngăn không cho Chân Nguyên Bạch ngày nào cũng dậy sớm chạy đến tìm hắn nữa, tuy hành động này của bạn học nhỏ làm hắn cảm thấy rất ấm áp, nhưng nhỡ mà bị đông lạnh mất thì không được đâu.
Chân Nguyên Bạch cũng hiểu sự khổ tâm của hắn nên ngoan ngoãn nghe lời không đến nữa.
Hôm sau, không thấy cậu ở trạm xe buýt, lại tự nhiên thấy hơi buồn bã mất mát.
Ngày sinh nhật của Thời Bất Phàm vào thứ năm, trước hai ngày, Khâu Tinh còn đề nghị muốn nghỉ học một hôm ra ngoài chơi điên cuồng một trận, nhưng sau đó bị Thời Bất Phàm, người tự xếp mình hàng ngũ học sinh ngoan từ chối ngay lập tức.
Buổi sáng thứ tư, Chân Nguyên Bạch lần đầu vác thân xác mang thương tích đến trường, thu hút rất nhiều sự chú ý, mọi người đều nghi ngờ có phải cậu bị Thời Bất Phàm đưa cho kẻ thù nào đánh không, Chân Nguyên Bạch lắc đầu liên tục, phủ nhận: "Không phải, là do tự tôi không cẩn thận bị đụng thôi."
Trán cậu xanh tím một mảng, như bị đập vào đâu vậy, Thời Bất Phàm nhịn mãi đến giờ nghỉ trưa mới kéo người đến sân thể dục, lạnh mặt hỏi: "Rốt cuộc là thế nào thế này, tên nhóc lúc trước đánh cậu à?"
Chân Nguyên Bạch lắc đầu: "Không phải, thật sự là do tôi không cẩn thận đụng phải thôi."
"Đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị đụng vào đây hả?"
"Cậu đừng có động vào." Chân Nguyên Bạch đánh tay hắn một cái, nói: "Tối nay đến thư viện đi, tôi dạy thêm cho cậu."
"Cậu mà không nói rõ ràng thì tôi đi đánh cậu ta đấy."
Chân Nguyên Bạch nóng nảy: "Thật sự không phải cậu ta đánh tôi! Là do tôi tự làm, hôm qua lúc chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu... Không cẩn thận đập phải đầu thôi."
Con ngươi Thời Bất Phàm lóe lên: "Hôm qua cậu chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi à?"
"Ừm."
Khóe miệng Thời Bất Phàm nâng cao lên, hắn nhẹ giọng: "Quà gì vậy?"
"Vốn muốn làm cậu thật bất ngờ mà." Chân Nguyên Bạch hơi tức giận: "Tôi vốn định tối nay đến thư viện, sau đó đưa cậu lên núi, sau đó đến 0 giờ thì tặng cậu quà và chúc mừng sinh nhật cậu, nhưng cậu cứ ép tôi phải nói ra, giờ thì hay rồi, chẳng còn bất ngờ gì nữa."
"Ừ... Tôi sai rồi." Thời Bất Phàm giữ chặt tay cậu, nói: "Cậu chuẩn bị gì vậy, lại còn phải lên tận núi tặng nữa?"
"Dù gì cũng là thứ rất tốt." Chân Nguyên Bạch thề sống thề chết giữ bí mật: "Không nói chuyện với cậu nữa, tôi muốn đi ăn trưa."
Thời Bất Phàm sờ sờ mũi, không nhịn nổi vui mừng, dáng vẻ vui đến mức làm Diệp Liêm tò mò vô cùng: "Anh trai nhỏ của cậu sắp hủy dung đến nơi rồi mà cậu còn cười à?"
"Cậu thì biết cái gì?" Thời Bất Phàm lắc đầu nói: "Cậu ấy không phải bị người khác đánh đâu."
"Vậy thì là do xảy ra chuyện gì?"
"Nói với cậu cậu cũng không hiểu." Thời Bất Phàm nhìn về phía bạn học nhỏ đằng trước, vừa đau lòng vừa cảm động lại chờ mong. Diệp Liêm từ bỏ không hỏi nữa, nhưng hắn lại đột nhiên nghiêng người về phía này, tựa lưng nói: "Hôm qua cậu ấy chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi, không cẩn thận mà đập vào đâu không biết."
Diệp Liêm bị gợi lên lòng hiếu kỳ: "Học bá có thể chuẩn bị quà gì cho cậu nhỉ? Không phải là đưa cậu Ngũ Tam* đấy chứ?"
*Ngũ Tam: tên tắt của sách ôn thi đại học [5年高考3年模拟] (3 năm mô phỏng 5 năm thi đại học) của Trung Quốc.
"Cút."
Diệp Liêm nhướng mày, nói: "Có điều, đập đầu đến bị thương luôn thì có khi là chuẩn bị dụng cụ gì đó đấy, chắc là rất lãng mạn nhỉ? Học bá mà cũng chơi lãng mạn thế à?"
Thời Bất Phàm không muốn tiết lộ ra quá nhiều thứ, Diệp Liêm lại lôi kéo hắn: "Đưa bọn tôi đi xem cùng đi, tò mò chết đi được, sẽ thế nào đây ta."
Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng muốn khoe ra, không tình nguyện lắm nói: "Chỉ cho phép các cậu tối nay lặng lẽ đi theo thôi, không được gây ra động tĩnh gì đâu, không thì..."
"Tôi quỳ xuống cho cậu đánh được chưa, không đánh đến khóc thì không phải anh em."
Thời Bất Phàm xoay xoay bút, cố tập trung vào bài học, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ trong đầu Chân Nguyên Bạch sẽ chuẩn bị quà gì đây, có phải là có rất nhiều bóng bay đủ màu sắc trên đỉnh núi không?
Sau đó cậu sẽ đứng giữa rừng bóng bay nộp bài tập cho mình không?
Hắn cúi đầu, không nhịn được cong cong đôi mắt.
Càng mong đợi thì thời gian trôi qua càng chậm, mãi mới đến lúc tan học, mấy người Diệp Liêm vẫn đi ra ngoài như cũ sau đó trốn ở sau cầu thang chờ hai người họ: "Đúng là yêu nhau có khác, còn chuẩn bị sẵn bất ngờ rồi, đây là người đầu tiên chuẩn bị sinh nhật cho Thời Ca đấy."
"Lại còn trên núi Quân Danh đằng sau thư viện nữa, lên đến đỉnh cũng phải mất hơn nửa tiếng đấy, hôm qua cậu ta cũng không trốn học, nhất định là tan học mới đến chuẩn bị, đúng là có tâm mà."
"Không đúng." Minh Mạch nói: "Sao tôi lại cảm thấy đặc biệt ghen tị cơ chứ? Thời Ca mất trí nhớ mà còn thoát kiếp độc thân, hay ba người chúng ta đừng đi nữa, đi để xem bọn họ thể hiện tình cảm với nhau à?"
"Mấy cậu không đi thì để tôi đi." Diệp Liêm nheo mắt nói: "Tôi có dự cảm, không đi thì sẽ hối hận cả đời."
"Cậu đừng có mà phóng đại lên thế..."
"Suỵt, bọn họ ra rồi kìa."
Ba cái đầu lập tức rụt lại.
Chân Nguyên Bạch đeo cặp đi từ cầu thang xuống nói: "Tôi bảo ba mẹ là tối nay đến nhà cậu dạy thêm cho cậu rồi, xuống núi về, thì sang nhà cậu ngủ luôn."
Khâu Tinh há to miệng, không phát ra tiếng dùng khẩu hình miệng nói: "Hai người bọn họ tiến triển nhanh đến thế rồi à?"
Thời Bất Phàm liếc về phía này một cái, lòng đầy vui sướng nói: "Được."
"Giờ vẫn còn sớm, đi đến thư viện trước một lát đi." Chân Nguyên Bạch nói ra kế hoạch của mình: "Sau đó 10 giờ tối chung ta đi ăn tối, đến nơi cũng tầm 0 giờ."
"Cậu lên kế hoạch thế nào để lừa tôi lên núi mà không bị phát hiện?"
"Thì, đợi đến 10 giờ thư viện đóng cửa, chúng ta đi ăn cơm sau đó ngồi xe đến nhà cậu, đến lúc đi ngang qua ngọn núi kia, tôi sẽ bảo lên ngắm sao, cậu nhất định sẽ đồng ý."
Thời Bất Phàm gật gật đầu, hơi thấy thất vọng, biết thế đã không ép cậu nói rồi, giờ đúng là bớt mất mấy phần thú vị rồi.
Đối với Thời Bất Phàm, chỉ cần cùng Chân Nguyên Bạch ở chung một chỗ, thì cho dù là ở thư viện làm bài tập thôi cũng rất hạnh phúc, dù gì bình thường thì cũng có thể sờ sờ tay nhỏ của cậu, hiếm hiếm khi còn có thể hôn mặt nhỏ của cậu nữa, nhưng đối với ba người còn lại thì đúng là chờ đến lúc hoa rụng đến nơi luôn.
"Tôi thấy đúng là hâm thật mà." Minh Mạch ủ rũ nói: "Tối rồi sao không về nhà mà ngủ cứ phải ở đây nhòm người ta yêu nhau làm gì chẳng biết."
"Đấy là do cậu động xuân tâm rồi, lên men chua* luôn rồi." Diệp Liêm đâm một đao nói: "Cậu cũng đi hẹn hò đi, thử xem thế nào."
*Chua: Ghen tị
Minh Mạch bị chọc trúng tim, không hé răng.
Kế hoạch của Chân Nguyên Bạch cũng không tệ, 10 giờ đúng giờ đói bụng, cậu liền đi cùng Thời Bất Phàm đi ăn, thân thể vốn lạnh khi ở trong thư viện lập tức ấm nóng trở lại, cậu mỉm cười sờ bụng Thời Bất Phàm: "Đúng lúc, lúc chúng ta lên núi cũng sẽ không quá lạnh."
"Tôi không rõ một chuyện lắm."
"Hửm?"
"Tại sao nhất định phải lên núi vậy?"
"Bởi vì sợ làm phiền đến người khác đó."
"..." Thời Bất Phàm sờ sờ cằm, tự hỏi không biết có phải còn có tí nhạc cho có không khí nữa không ta?
Chỉ có thể ngầm thuận theo.
Buổi tối lên núi cũng không dễ lắm, cách một khoảng xa mới có một cái đèn, ánh sáng tối tăm, Chân Nguyên Bạch nắm tay hắn, thở hổn hển nói: "Hôm qua tôi đi một mình đến đây, chuẩn bị dụng cụ, sau đó không cẩn thận giẫm phải khoảng không, sau đó bị đụng đầu."
"Lần sau không được làm vậy nữa." Thời Bất Phàm nhăn mi lại, nói: "Quá nguy hiểm."
Chân Nguyên Bạch nhìn hắn một cái, hỏi: "Cậu có cảm động không?"
"Rất cảm động."
Đôi mắt Chân Nguyên Bạch trong bóng tối cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nói rất có khí phách: "Vậy thì cũng đáng giá!"
"Mẹ nó..." Ba người hơn nửa đêm đến ăn cơm chó thấp giọng oán giận, Chân Nguyên Bạch bỗng cứng đờ người, đi hai bước đến bên cạnh Thời Bất Phàm, hoảng sợ nói: "Đằng, đằng sau, hình như có người..."
Ban đêm mùa đông, làm gì có người bình thường nào lại lên núi đâu, Chân Nguyên Bạch còn không dám quay lại nhìn phía sau, rụt đầu nói: "Cậu nhìn thử xem, có người không đấy."
Thời Bất Phàm soi đèn pin nhìn thoáng qua, nói: "Không có ai, đừng sợ, ai đến thì tôi đánh người ấy."
Hắn đưa tay kéo Chân Nguyên Bạch vào lồng ngực mình, nói: "Sắp tới rồi, chúng ta đi nhanh lên rồi nhanh chóng đi về."
Chân Nguyên Bạch vội vàng gật đầu.
Lúc bọn họ đến nơi, còn cách 0 giờ khoảng 2 phút, không biết là do mệt hay do kích động mà tim Thời Bất Phàm bắt đầu đập nhanh hơn, hơi trắng bay ra giữa răng môi hắn: "Rốt cuộc là bất ngờ gì vậy, giờ có thể cho tôi xem chưa?"
"Cậu, cậu nhìn về phía đó đi." Chân Nguyên Bạch chỉ một bên, nói: "Sắp được thấy rồi."
Ở đằng kia trống không, nhưng xa xa có thể nhìn thấy những tòa cao tầng, Thời Bất Phàm phát hiện cậu ở đằng sau mình mày mò gì đó, cố không di chuyển nói: "Rốt cuộc là..."
Lời hắn nói bị một thanh âm đầy mạnh mẽ cắt ngang. Thứ hai nào hắn cũng nghe được âm thanh này, nhạc dạo vô cùng hào hùng, chưa đầy 1 phút sau, ca từ quen thuộc bùng nổ bên tai---------
"Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ! Với máu thịt chúng ta, hãy cùng nhau xây dựng Trường Thành mới!..."*
*Lời bài: [Nghĩa dũng quân tiến hành khúc] quốc ca Trung Quốc.
Trong tiếng ca, cuối cùng hắn cũng hiểu Chân Nguyên Bạch muốn cho hắn nhìn cái gì.
Một lá cờ màu đỏ run rẩy từ sau một cục đá vươn lên, từng chút từng chút một nhô lên, cũng từng chút từng chút một làm vỡ nát nụ cười bên môi hắn.
Đằng sau, bạn học nhỏ khí phách bắt đầu phát biểu trong tiếng nhạc.
"Tôi là đội Thiếu Niên Tiền Phong Trung Quốc. Tôi xin tuyên thệ dưới lá cờ của đội: Tôi yêu Đảng Cộng sản Trung Quốc, yêu Tổ quốc, yêu nhân dân, chăm chỉ học tập, rèn luyện và chuẩn bị: Vì sự nghiệp chủ nghĩa cộng sản cống hiến cả đời! Hôm nay, tôi đem biểu tượng vĩ đại của Trung Quốc cờ đỏ sao năm cánh* cho..." Cậu hình như không nhịn nổi xấu hổ: "Bạn trai thân yêu của tôi, tượng trưng cho việc tôi muốn giao cả đời mình cho..."
*Cờ đỏ sao năm cánh: tui đã copy cụm này bằng tiếng trung và tìm kiếm thì nó ra ảnh quốc kỳ Trung Quốc chứ không giống quốc kỳ của nước mình nha.
"Ha ha ha ha ------------"
Phía sau bỗng phát ra một tràng cười to.
Chân Nguyên Bạch sợ đến mức tay run lên, vội gập vở lại giấu ra sau lưng, cậu trợn tròn đôi mắt nhìn, chỉ thấy đằng sau cục đá lăn ra ba thiếu niên mặc áo khoác, bọn họ lăn đầy đất, cười đến mức chảy cả nước mắt.
"Tôi vừa lên ngựa đã biết mà! Chuyến đi lần này nhất định đáng giá! Thời ca, Thời ca còn khoe với tôi..."
Chân Nguyên Bạch bỗng quay mặt nhìn về phía Thời Bất Phàm, đối phương đang cứng đờ khuôn mặt vì món quà được tặng lại từ từ nở một nụ cười cứng nhắc không kém: "Tôi không biết họ..."
Nước mắt Chân Nguyên Bạch đảo quanh tròng: "Trừ cậu ra, chẳng có ai sẽ nói với người khác là tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu cả."
"..." Thời Bất Phàm cứng họng, Chân Nguyên Bạch càng đỏ mặt trong tiếng cười điên cuồng đằng sau, nước mắt của cậu lập tức lăn xuống, lời thề trao cả đời mình cho Thời Bất Phàm bị mấy người này nghe hết rồi, cậu xấu hổ và giận dữ cực kỳ.
Cậu ném quyển vở lên người Thời Bất Phàm, cầm cặp sách chạy đi.
Thời Bất Phàm vội vàng nhặt vở lên: "Nguyên Nguyên, cậu nghe tôi nói đã..."
Hắn đi ngang qua mấy tên bạn đểu, trán nổi gân xanh, đạp mỗi người một phát: "Đợi tí nữa quay lại xử lý các cậu!"
Sức bật của Chân Nguyên Bạch quá mạnh, lúc Thời Bất Phàm đuổi tới chân núi đã không thấy bóng người đâu nữa, đã nửa đêm rồi, hắn lo đến như muốn bốc hỏa, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện, lại nghe thấy đằng sau có âm thanh, quay người lại, phát hiện Chân Nguyên Bạch đang yên lặng ngồi trong đình nghỉ chân cách đó không xa.
Đương nhiên là do phát hiện chân núi không có người nên không dám đi một mình rồi.
Thời Bất Phàm chậm rãi đi qua, Chân Nguyên Bạch còn đang lau nước mắt, hắn đưa tay giữ chặt tay đối phương, nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, tôi mà biết cậu muốn tặng tôi cái này thì..." Khoe cái mông ấy.
Chân Nguyên Bạch nhìn càng buồn hơn: "Cậu không thích à?"
"Thích, rất thích." Nói xong, Thời Bất Phàm cảm thấy đầu lưỡi mình hơi co rút: "Nhưng lần sau... Không cần làm thế...."
Chân Nguyên Bạch đưa đôi mắt nước mắt lưng tròng lên ngoan ngoãn nhìn hắn.
Thời Bất Phàm gian nan nói: "Không cần phí tâm tư như thế đâu."
Cuối cùng hắn cũng tìm về được thanh âm của bản thân: "Cậu nhìn xem, đầu cậu cũng bị đụng thâm tím rồi, lần sau bỏ đi, tôi không cần quà gì nữa, cậu cứ ngoan ngoãn là được, nha?"
Chân Nguyên Bạch cúi đầu, khụt khịt mũi nói: "Có phải cậu cảm thấy cờ đỏ rất vô dụng không? Đó thật ra chỉ là nghi thức thôi, cái quyển vở kia mới là quà thật sự, tôi dựa vào năng lực học tập hiện tại của cậu, đặc biệt viết ra một trăm bài giải, cậu nhất định có thể dùng mà."
Thời Bất Phàm đặt quyển vở vào trong lòng, mạnh mẽ nói: "Tôi nhất định sẽ nghiêm túc sử dụng, cố gắng giành được hạng hai cho cậu xem."
Chân Nguyên Bạch lại lấy một cái khăn quàng đỏ ra đưa cho hắn: "Đây là khăn trước kia tôi đeo khi trong đội tiền phong, cho cậu nữa đó, nó sẽ phù hộ cậu ngày càng tốt hơn."
"... Tôi rất thích." Thời Bất Phàm nói: "Cậu có thể đeo nó lên giúp tôi không?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, ngón tay trắng tinh duỗi ra, quàng chiếc khăn đỏ lên cổ hắn, mặt Thời Bất Phàm không cảm xúc cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhắm mắt lại, cảm thấy bi thương.
Chân Nguyên Bạch cuối cùng cũng vui lại rồi, cậu quyến luyến sờ chiếc khăn đỏ kia. Đột nhiên, cậu liếc sang nhìn Thời Bất Phàm, rồi lại liếc mắt nhìn hắn cái nữa....
Thời Bất Phàm hỏi: "Sao thế? Tôi đeo vào trông xấu lắm à?"
Chân Nguyên Bạch lắc lắc đầu, hơi ngượng ngùng nói: "Tôi muốn hỏi cậu... Có thấy cảm động không?"
"Cảm động." Thời Bất Phàm nói: " Tôi cũng có vấn đề muốn hỏi cậu."
"Ừm."
"Tôi có thể nộp bài tập cho cậu được không, nộp rất nhiều, rất nhiều bài tập á."