****"Tới giờ gì?"Từ Hải có chút không hiểu nổi tình huống, sao tên này đột nhiên cười phá lên như một kẻ bi3n thái vậy chứ?Ah, xin lỗi, tên này vẫn luôn là kẻ bi3n thái.
Nếu không phải gặp gỡ trong tình huống này, Từ Hải có lẽ có thể sẽ kết giao bằng hữu với Ôn Văn.
Bởi vì lúc hắn chế tạo ra vật sưu tầm vẫn luôn lộ ra nụ cười như vậy.
Ôn Văn chậm rãi lau máu trên mặt, mỉm cười nói với Từ Hải: "À! là tới lúc tao đánh mày tới phát khóc rồi.
""Mày đừng quá kiêu ngạo, với dáng vẻ của mày bây giờ mà muốn đánh tao sao, nếu không mau chóng tiến hành chữa trị thì cho dù không ai tấn công, mày cũng sẽ chết!" Từ Hải lại thả ra vài con rối tự bảo vệ mình, sau đó chỉ mặt Ôn Văn nói.
"Mày yên tâm, mày sẽ lập tức kêu ba ba ngay thôi.
"Ôn Văn đột nhiên đưa tay lên, chỉa Chước Hổ về phía Từ Hải nả một phát súng, động tác quá nhanh, Từ Hải thậm chí còn không kịp phản ứng.
Sau phát súng, bắp đùi Từ Hải run run, phát đạn kia sợt qua đầu hắn b ắn ra ngoài, đục thủng mặt tường ở phía sau lưng hắn.
"Ngay cả súng mày cũng không bắn chuẩn, còn đòi ai kêu ba ba chứ?" Run một hồi, con báo ma to lớn kia đi vòng tới bên cạnh Từ Hải, làm hắn có lại chút khí thế.
Ôn Văn giơ hai khẩu súng lên nói: "Hai khẩu súng này mỗi khẩu chỉ còn một viên đại, sau hai phát đạn thì cuộc chiến sẽ kết thúc.
""Không sai, cuộc chiến sẽ kết thúc, khi mày hết đạn rồi thì tùy ý tao xâu xé.
"Biết được súng của Ôn Văn chỉ còn hai viên đạn, Từ Hải cũng an tâm hơn, hắn sẽ không để Ôn Văn có cơ hội nạp đạn.
"Không, kẻ kết thúc là mày.
" Ôn Văn giơ Quần Lang nhắm thẳng tới con báo ma kia.
"Mày nói mê sảng gì vậy, chỉ còn hai viên đạn, bộ con rối của tao sẽ đứng im cho mày bắn chắc! "Từ Hải còn chưa nói hết lời, Ôn Văn đã nổ súng, hiệu quả của một phát này hoàn toàn khác biệt với đạn săn ma trước đó, không phản đạn phân tán, là mười luồng sáng trắng xanh xoắn lại với nhau!Viên đạn cuối cùng trong súng của Ôn Văn không phải đạn săn ma, là đạn xuyên thấu b ắn ra với hình thức phân tán!Ánh sáng trong nháy mắt xuyên thủng cơ thể con rối con báo ma kia, lưu lại mười lỗ máu nhỏ cỡ ngón trỏ!Sức sống của con rối báo ma rất ngoan cường, bị trúng đạn như vậy vẫn chưa tử vong, thế nhưng mười vết thương này làm hành động của nó bị ảnh hưởng.
Nhân cơ hội này, Chước Hổ bên tay phải Ôn Văn chỉa về phía thân hình báo ma nả một phát súng.
Viên đạn đỏ rực như rồng lửa thoát ra khỏi nòng súng mang theo một cái đuôi lửa bắn trúng vào ngực báo ma, nháy mắt liền nổ tung tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, giống như hỏa tiễn bắn trúng người con báo vậy!Đạn nổ phát ra nhiệt lượng cực lớn làm Từ Hải đứng bên cạnh khét lẹt cả tóc, tỏa ra mùi hương khó ngửi, thế nhưng lúc này đây Từ Hải không có tâm tình quản tới chuyện tóc tai của mình, nhìn thấy uy lực của hai phát đạn này, hắn sững sốt cứng đờ người.
Sau khi khói súng tản đi, con rối báo ma nằm bẹp dưới đất, trên cơ thể bị bắn thủng tạo thành một vết thương khổng lồ có đường kính một mét, những bộ phận khác cũng bị nhiệt độ cực cao nướng thành thịt khét, bộ lông xinh đẹp trên người đã bị thiêu rụi, diện mạo vốn rất soái nhưng lúc này lại có chút xấu xí.
Từ Hải nhìn vết thương khủng khiếp kia mà có chút thất thần: "Sao hai phát cuối cùng này lại khác với trước đó như vậy! "Ôn Văn đút súng vào túi, dùng máu loãng dính trên tóc tạo kiểu, cười nói: "Thứ tốt đương nhiên phải để lại sau cùng.
"Anh vẫn luôn muốn thử nghiệm uy lực của hai cây súng này nhưng lại không có đối thủ thích hợp, con báo này vừa vặn có thể làm bia ngắm.
Nhưng đột nhiên con rối báo ma kia lại lảo đảo đứng dậy, ánh mắt lóe ra tia sáng đỏ kinh người, nó cư nhiên vẫn chưa hoàn toàn tổn tại!Từ Hải phát ra nụ cười như điên, khi mưa giông qua đi thì trời lại trong xanh, hắn cảm thấy thời của mình tới rồi!"Bây giờ mày đã không còn đạn, tao sẽ không để mày có thời gian nạp đạn, với sức lực của mày bây giờ thì chỉ có một kết cục mà thôi!"Ôn Văn tức giận vò hỏng kiểu tóc mà mình mới tạo kiểu xong: "! tao đã nói bắn xong hai phát đạn thì trận chiến sẽ kết thúc, mày không thể ngoan ngoãn ngã xuống à?"Anh điểm nhẹ một chút vào chiếc vòng ở cổ tay, chọn lựa phòng giam Tai Họa - 0005, chỉ trong thoáng chốc đã chuyển đổi thành trạng thái hồ yêu.
Ánh mắt Ôn Văn biến thành màu lá cọ, phối hợp với đôi mắt hẹp dài kia, cả người trông hệt như một con hồ ly.
Ngón tay mọc ra móng vuốt dài mảnh như dao găm, ánh mắt trong bóng tối lóe ra tia sáng xanh, khí chất trên người Ôn Văn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Từ Hải nhìn mà phát hoảng.
"Này! "Ôn Văn khuỵu gối xuống nhảy bật lên tận trận nhà, sau đó mượn lực từ trần nhà trực tiếp nhảy xuống trên lưng con rối báo ma, tốc độ so với khi nãy không chỉ nhanh hơn một cấp bậc.
Sau đó dùng tay trái túm phần lông bờm còn lại trên cổ con báo, tay phải nắm lại đấm một quyền vào đầu nó, thân thể khổng lồ của con báo trực tiếp bị hạ gục.
Hiện giờ sức mạnh của Ôn Văn so với lúc đánh nát tay Galil chỉ yếu hơn một chút mà thôi!Xét về phương diện chiến đấu, thể chất hồ yêu cũng không hề thua kém vampire, tuy sức mạnh và tốc độ đều kém hơn một chút nhưng phương thức chiến đấu như dã thú của hồ yêu có thể bù đắp lại phần thua kém này.
Hơn nữa cộng thêm sức mạnh cơ thể của bản thân Ôn Văn và găng tay Tai Ách, hiện giờ Ôn Văn rất đáng sợ.
Con báo vốn đã bị thương, một khi ngã xuống, lại bị sức mạnh khổng lồ của Ôn Văn ngăn chặn thì rất khó đứng dậy.
Ôn Văn từng đấm từng đấm dộng vào người con báo, mỗi một đấm dộng xuống, sàn nhà lại chấn động một phen.
Tới khi Ôn Văn tung ra một đấm cuối cùng, sàn nhà tầng hai đã đầy vết rạn, trực tiếp lõm thành một cái hố to có đường kính hơn ba mét!Ôn Văn giẫm trên người con rối báo ma đã nát nhừ, nhảy tới trước mặt Từ Hải đang ngây người như phỗng, mà con rối con báo thì trực tiếp nằm bẹp dưới đất, không còn đứng dậy nữa.
"Lần này, tao xem xem mày làm thế nào đứng dậy nữa.
"Ôn Văn vung vung tay, găng tay kết hợp với sức mạnh còn một chỗ tốt chính là khi vung nắm đấm không lo bị đau, điều này làm Ôn Văn lại càng si mê thú vui chuyện dùng găng tay Tai Ách đánh người hơn.
"Xong, xong thật rồi! "Từ Hải đứng trên mặt đất thấp giọng lẩm bẩm, tất cả thực lực của hắn đều dựa vào số con rối kia.
Không có con rối, hắn chỉ có thể bắt nạt nhóm người bình thường mà thôi.
Không nói tới Ôn Văn hiện giờ, cho dù là Ôn Văn mất đi thể chất vampire trước đó, với thể chất cơ thể mạnh mẽ kia thôi đã có thể dễ dàng nghiền ép Từ Hải.
Ôn Văn đi tới, vỗ vỗ vai Từ Hải, giả mù sa mưa an ủi: "Chuyện vẫn chưa xong mà, chỉ cần còn sống thì sẽ còn hi vọng.
""Chỉ cần mày đánh bại tao, thì có thể an toàn trốn khỏi nơi này!""Trời không tuyệt đường người, không nên từ bỏ như vậy!"Được Ôn Văn an ủi như vậy, ánh mắt Từ Hải lóe lên một tia sáng lạnh, ngón trái mọc dài ra một cây gai nhọn hoắt, trực tiếp đâm vào dưới nách Ôn Văn, nếu phát này đâm trúng thì có thể đâm thủng phổi Ôn Văn.
Nhưng cây gai này còn chưa chạm vào được Ôn Văn đã bị găng tay Tai Ách chụp lấy, Ôn Văn siết chặt tay, dùng lực bẻ gãy phần gốc cây gai làm Từ Hải đau đớn tới kêu r3n thành tiếng.
"Đúng rồi, chính là như vậy, chỉ cần mày không chịu từ bỏ thì sẽ có hi vọng chạy thoát.
"Ôn Văn dùng cây gai nhọn hoắt mình vừa bẻ gõ gõ đầu Từ Hải.
Từ Hải đáng thương nhìn Ôn Văn không nói gì, tên thợ săn này thật sự rất xấu.
[hết chương 85: ].