"Làm gì mà hớt hãi vậy? Tính đi đâu sao?"

A Minh lùi người lại vài bước thoát khỏi con người cao lớn trước mặt. Dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn ta.

Hắn nhìn cậu như vậy chẳng khác nào một con mèo xù lông sợ hãi, hắn thầm cười khẩy trong lòng. Bước đến bàn trà ngồi xuống. A Minh nhân cơ hội tính chạy ra ngoài, nhưng đã bị chặn lại bởi gia đinh.

"Tư gia này trên dưới hơn 300 gia đinh, chưa kể đến là lính gác bên ngoài thành. Cậu nghĩ có thể bỏ đi dễ như vậy sao?"

"Anh là ai?"

Hắn ta nhìn cậu một lúc sau đó tiến đến gần A Minh, A Minh lùi một bước, hắn tiến lên hai bước, đến khi lưng cậu chạm đến bức tường phòng thì hắn ta cười nhẹ rồi nói.

"Quả thật rất là giống. Rất xinh đẹp." Hắn ta đưa tay vuốt lấy mái tóc cậu, lướt qua nuốt ruồi ngay khóe mắt sau đó lại nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn: "Và cũng rất đáng chết!"

A Minh giật mình gạt tay hắn ta ra khỏi người mình, giọng điệu đa phần là rất sợ hãi: "Anh là ai? Anh tính làm gì tôi, tôi nói cho anh biết tôi học võ từ trong bụng mẹ đó, cẩn thận tôi đánh chết anh. Tại sao anh lại bắt tôi chứ?"

Anh ta mạnh bạo nắm chặt lấy hàm của cậu siết mạnh, ánh mắt đáng sợ nhìn cậu: "Ta bắt cậu khi nào? Là cậu tự chui vào đây, nói mau, là ai phái cậu đến? Nếu muốn sống thì mau khai ra, có thể ta sẽ giữ cái mạng quèn này cho cậu."

A Minh nước mắt đã lưng tròng rồi, chỉ tội kiềm chế không để nó rơi xuống nhưng cũng không thể nén lại giọng điệu sợ hãi.

"Đại ca à anh tha cho tôi được không? Hôm trước tôi nhậu say không biết xảy ra chuyện gì, mở mắt ra đã ở trong rừng rồi, mở mắt lần nữa lại gặp anh. Bây giờ anh nói tôi biết làm sao chứ?"

"Láo! Cậu thật sự nghĩ ta sẽ tin cái thuyết xuyên không của cậu à? Cậu xem Bá Tước ta thành kẻ ngốc sao?"

A Minh cố sức chống trả nhưng hắn ta lại càng siết chặt hơn khiến cậu đau hết của mặt.

"Mau bỏ.. bỏ ra, đau chết tôi rồi. Anh nói hay thật đấy, tôi với anh không quen không biết, tôi lừa anh làm gì. Anh nghĩ là tôi tin cái thuyết đó hả? Tôi là bất đắc dĩ chỉ có thể nghĩ tới nó trong tình cảnh này thôi. Tôi chẳng dại gì đưa mình vào cái tư gia chết tiệt này của anh, nếu được thì tôi đã đi tìm một công nương để lừa chứ không thèm lừa một tên như anh. Tôi phi!"

Hắn ta buôn lỏng tay ra, nhìn cậu thêm một lúc lâu lại không nói gì, phẩy vạt áo đi ra ngoài.

Cả hàm A Minh đau buốt chỉ hận không thể đánh hắn một cái cho hả giận: "Đúng là tên điên, chết tiệt thật sao lại xảy ra chuyện này vậy chứ."

* * *

"Kinn, điều tra đến đâu rồi?"

"Thưa ngài Apoll, không tìm thấy thân quyến của tiểu tử đó. Có khi nào cậu ta thật sự xuyên không đến đây không?"

"..."

Apoll im lặng trầm tư hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.

"Hôm đó Min Yo do chính ta chúng ta!"

"Được rồi, ngươi lui ra đi."

"Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao. Tên tiểu tử này có gì đó rất đáng ngờ."

* * *

"Ngày hôm sau"

A Minh từ dưới ao trồi đầu lên thở lấy thở để: "Ha.. ụa.. Má ơi. Tưởng chết luôn rồi. Không được rồi, ngập thở quá. Lúc đó làm sao mà mình có thể nín thở lâu như vậy chứ. Phải làm sao để về nhà đây, aizzz." Cậu ấm ức đập mạnh mặt nước.

"Này, người xuyên không! Cậu chưa từng thấy cá sao? Xuống tận dưới đấy để xem cá à haha" Gia đinh trên bờ cười cậu không ngớt mồm.

Cậu mặc kệ không quan tâm, bọn họ có tin cậu đâu chứ, cứ nghĩ cậu bị điên thôi.

"Mau đi lên đi, hồ cá này Bá Tước rất thích đấy." Một gia đinh nói

A Minh leo lên bờ, đám gia đinh tản ra không ngừng cười cợt cậu. Gia đinh lúc nảy đưa cậu về phòng để thay y phục. Cậu vẫn cứ thắc mắc, ngoài việc bắt cậu ở đây ra thì chẳng bắt cậu làm gì, sáng nay còn có người cơm bưng nước rót. Có thể nói là không bạc đãi.

Có điều tên Bá Tước kia không thấy đâu cả. Thay đồ xong, cậu kêu gia đinh kia vào hỏi chuyện.

"Bá Tước gì đó của các người tên là gì vậy?"

"Là Bá Tước Apoll. Đây là tư gia của gia tộc Ket Apoll."

"Ngầu vậy sao. Tại sao các người giữ tôi lại đây?"

"Không ai biết cả, gia đinh chúng tôi chỉ được giao rằng để mắt đến cậu. Không để cậu đi khỏi đây."

A Minh vò đầu khó hiểu: "Nè cậu đừng có xạo. Tôi để ý thấy cậu hay đi cùng tên Kinn gì phải không? Anh ta đi bên cạnh Bá Tước chẳng lẽ cũng không biết lý do sao."

Gia đinh nhìn cậu với cặp mắt sắc nhọn, ra vẻ nguy hiểm: "Một khi cậu đã đắc tội với Bá Tước thì đừng mong có ngày ra ngoài. Chưa kể gương mặt của cậu lại như vậy thì chẳng trách được bị nhốt ở đây."

A Minh khó hiểu: "Nè cậu nói vậy là sao? Mặt tôi thế nào?" Cậu dừng lại suy nghĩ một lúc, chợt nhớ ra điều gì: "A.. Đừng có nói là Bá Tước của các ngươi ghen tị với sắc đẹp của ta? Tính giấu ta đi để không ai biết có người tuấn tú hơn hắn sao?"

Gia đinh không nhịn được mà cười khẩy, không phải vì cậu không xinh đẹp mà cười vì cậu không não.

"Đúng là đần độn, người như cậu mà Bá tước lại ranh tị sao? Lúc trước có một tên phản bội gia tộc Ket, và tên đó có gương mặt giống cậu như đúc. Nếu không phải ngài Bá Tước cứu cậu mà là gia đinh thì họ đã cho cậu một đao rồi."

A Minh lại trầm tư suy nghĩ: "A.. có phải là cái tên gì mà.. A phải rồi Min Yo?"

Gia đinh gật đầu. A Minh lại càng thêm tức giận và khó hiểu.

"Nếu nghĩ mình là kẻ phản bội đó thì tại sao lại không giết chết mình mà còn cứu mình, lại còn cho mình ở trong Tư gia. Đây chẳng phải dẫn sói vào nhà sao? Nhưng rõ ràng là mình không phải cái tên đó, tại sao lại muốn giết mình chứ?"

"Nhưng cậu yên tâm đi, cậu chưa chết được đâu. Có thể cậu sẽ được ở lại đây một khoảng thời gian trước khi.. Mà thôi, cậu có muốn thoát cũng không được, ở yên đó đi."

A Minh không hiểu lời gia đinh vừa nói, giữ cậu lại làm gì?

"Từ từ đã, nói cho rõ ràng đi chứ, các người giữ tôi lại làm gì? Này!"

Gia đinh không thèm quan tâm cậu, đi ra khỏi phòng đóng cửa lại. Bỏ A Minh đang tức tối la hét, cậu ngồi bịch xuống giường, hậm hực mắng chửi

"Đúng là chết tiệt, tưởng mình là cái gì chứ, con chó con mèo sao, nhặt về rồi muốn làm gì làm. Cái tên Apoll đáng ghét mình phải tìm hắn nói chuyện mới được!"

Cậu đi một mạch ra cửa, bây giờ đã chập tối, mọi người đã nghỉ nghơi, tuy nhiên có gian phòng lớn còn sáng đèn. Cậu không thèm suy nghĩ mà đi thẳng đến đó. Vừa đến cửa thì tên Kinn ngăn cậu lại, không thèm nhìn đến hắn ta, A Minh xông thẳng vào trong phòng. Tên Kinn lực bất tòng tâm không kịp chở tay.

Vừa bước vào cửa A Minh đã hối hận không kịp. Cảnh tượng trước mắt làm cậu ngàn lần không thể ngờ đến. Tên Apoll đang ngồi dạng chân và bế một nam nhân, trước mặt là một nữ nhân khác. Nói cho dễ hiểu thì tên Apoll đang "phật tổ bế quan âm". Tất cả bọn họ, trần, như, nhộng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play