Khi Từ Thần đến đã thấy một mình Ninh Vũ đánh với hai người
thế nhưng nhị thiếu gia của Giản gia đã bị cậu đánh đến nỗi không còn nhìn ra
bộ dạng. Từ Thần vội vàng đỡ lấy Ninh Vũ. Ninh Vũ đứng dậy liếc nhìn từng người
trên sân rồi đi đến lan can của sân bóng cầm lấy áo khoác và mặc vào.
Từ Thần nói: “Cậu trở về trước đi còn chuyện này cứ để tôi
xử lý."
Hiện giờ Ninh Vũ đã bị gió lạnh làm tỉnh táo lại và nhận ra
rằng sự việc đánh nhau này thật sự đã quá sai.
Ninh Vũ nhấc chân bước lên bậc thang rồi kéo khóa áo khoác
ngoài lại. Ninh Vũ hung hăng lau mặt sau đó hất cằm và bước về phía trước trong
cơn gió lạnh. Dù sao thì đánh cũng đã đánh rồi. Cậu đoán rằng nếu cậu có bồi
thường tiền đi chăng nữa thì cũng sẽ phải ngồi tù.
“Cậu đừng có chạy, tên cậu là gì đó."
Ninh Vũ dừng bước và xoay người lại: “Tôi đi không đổi tên
ngồi không đổi họ, Ninh Vũ."
Từ Thần: “..."
Phu nhân ơi, cậu đừng náo loạn nữa có được không!
Giản Triết: “Cậu cứ đợi đó cho tôi!”.
Từ Thần lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương trong lúc đang
cố gắng bịt miệng Giản Triết lại. Đã bị Ninh Vũ đánh thành như vậy rồi mà vẫn
còn có thể nói ra những lời nói thô lỗ thì thật sự cũng rất lợi hại. Từ Thần
chưa từng nhìn thấy ai đáng bị đánh như anh ta.
Khi đánh nhau Ninh Vũ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nhưng
sau khi lớn chuyện cậu lại cảm thấy có chút hối hận. Ninh Vũ đi thẳng về nhà
tắm rửa thay quần áo, cậu biết rằng Từ Thần bảo cậu rời đi bởi vì Từ Thần biết
hai người kia là ai. Anh ấy sẽ không nói với Hoắc Đa Thần chứ?
Ngày hôm sau, Ninh Vũ đã nhanh chóng tìm ra được thông tin
của người mà cậu vừa đánh. Một người là nhị thiếu gia của nhà họ Giản tên là
Giản Triết ở cùng khu với cậu và gia đình anh ta đều tham gia vào chính trị.
Còn gia đình thiếu niên tóc vàng kia cũng làm trong ngành kinh doanh.
Việc đánh nhị thiếu gia nhà họ Giản vào bệnh viện cũng không
phải chuyện nhỏ vậy nên Ninh Vũ vốn tưởng rằng Hoắc Đa Thần sẽ tìm đến rồi giáo
huấn cậu một trận nhưng anh lại hoàn toàn không có đi tìm cậu.
Sáng ngày mồng năm Tết, Ninh Vũ đã nhận được giấy báo nhập
học của trường trung học Số 2 ở thành phố B. Ngày chín tháng chín khai giảng
thì cậu phải chuẩn bị vào học ở ngôi trường trung học Số 2 huyền thoại này và
Trần Nghĩa thật sự đã thực hiện những điều mình đã hứa. Ăn trưa xong, Ninh Vũ
nhanh chóng quay về phòng làm bài. Có tiếng gõ cửa vậy nên Ninh Vũ nhanh chóng
đặt bút xuống sau đó đứng dậy đi mở cửa đã ngay lập tức nhìn thấy thím Trương
đang đứng ở đó.
“Thím Trương."
“Hôm nay thiếu gia xuất viện nên bảo cậu đến đón." Thím
Trương nói: “Thu dọn nhanh lên một chút, đừng có lãng phí thời gian."
Lúc này Ninh Vũ mới nhớ rằng hôm nay là ngày Hoắc Đa Thần
trở về nhà. Nếu muốn xuất viện thì hãy nhanh chóng xuất viện đi vậy nên cần gì
phải bắt cậu đến đón anh.. Ninh Vũ cầm lấy một chiếc áo khoác lông vũ ngắn màu
trắng lên sau đó mặc vào: “Vậy chúng ta đi thôi."
Tài xế là Từ Thần, ngay khi Ninh Vũ lên xe đã lập tức đeo
tay nghe vào. Trời lại bắt đầu có tuyết rơi. Mấy ngày nay thời tiết đều âm u,
dự báo thời tiết báo rằng năm nay thời tiết sẽ cực lạnh và còn có thể kéo dài
đến tận tháng ba. Sương mù ở thành phố đã trở nên dày đặc và không biết khi nào
chúng mới tan hết.
Lúc cậu đến được bệnh viện đã là bốn giờ. Ninh Vũ xuống xe
đã ngay lập tức nhìn thấy xe của Hoắc Đa Thần đậu ở trước cửa chính khoa nội
trú.
Hoắc Phi và Liễu Nhân đứng đang trước xe thế nhưng Ninh Vũ
không muốn gặp mặt họ vậy nên cậu cứ đứng nép mình ở phía sau. Sau khi chờ đợi
một lúc thì cũng thấy Hoắc Đa Thần từ bệnh viện đi ra. Hôm nay anh mặc một
chiếc áo khoác màu xám khói cùng dáng người cao lớn uy nghiêm đi về phía xe.
Ninh Vũ đang do dự xem nên đi xe nào thì đã nghe thấy giọng
nói trầm ấm của Hoắc Đa Thần: “Ninh Vũ."
Ninh Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhưng lại bị đôi mắt đen láy
thâm thúy của Hoắc Đa Thần nhìn chằm chằm làm cho cậu không kịp đề phòng. Hoắc
Đa Thần nói: “Em lại đây."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nin ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).