Ngày hôm qua vừa mới đuổi đi nhưng hôm nay lại kêu trở về
phòng ngủ chính ngủ? Quả nhiên Hoắc Đa Thần lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Ninh Vũ tắm rửa và sấy tóc xong rồi
mới đi tới phòng ngủ chính gõ cửa.
“Vào đi.”
Ninh Vũ đẩy cửa đi vào sau đó tiện tay đóng cửa lại. Hoắc Đa
Thần đang ở trên giường liếc nhìn Ninh Vũ. Anh tháo kính ra đặt ở đầu giường
rồi đặt quyển sách trong tay xuống.
Trong phòng tối đen đầy yên tĩnh và chỉ có một chiếc đèn ngủ
trên đầu giường được bật lên nên nhìn vào có chút u ám. Ngũ quan Hoắc Đa Thần
rõ nét nhưng Ninh Vũ lại đặc biệt chán ghét ánh mắt sắc bén như có thể xuyên
thấu lòng người của anh. Ninh Vũ đi đến bên giường: “Hoắc tiên sinh."
“Lên đây." Hoắc Đa Thần nhướng mi và giọng nói trầm
thấp vang lên.
Ninh Vũ không dám nhúc nhích nói: “Ngày mai tôi còn phải dậy
sớm nên sợ sẽ quấy rầy tới anh."
“Tôi bảo em lên thì lên đi. Em nói nhiều như vậy làm
gì." Chân mày Hoắc Đa Thần hơi nhíu lại.
Nội tâm Ninh Vũ trở nên phức tạp. Cậu vừa leo lên giường đã
lập tức nằm xuống rồi kéo chăn lên và nói: “Ngủ ngon."
Chúc ngủ ngon cái búa ấy.
Mái tóc mềm mại của Ninh Vũ đặt trên gối cùng nước da trắng
nõn mà ôn hòa khiến cho ánh mắt của Hoắc Đa Thần càng trầm xuống. Ninh Vũ thì
chỉ nhắm mắt lại và vùi đầu xuống gối vào giấc ngủ.
Hoắc Đa Thần không chạm vào cậu. Một lúc sau Ninh Vũ lại
nghe thấy tiếng tắt đèn và căn phòng lại trở về một màu tối đen như cũ. Cậu thở
phào nhẹ nhõm và đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Hoắc Đa Thần lại đặt tay
lên vai cậu khiến cậu lập tức mở mắt ra và cảm thấy tóc gáy dựng đứng một cách
rõ ràng. Bàn tay anh có chút nặng nề. Ninh Vũ chỉ biết nhìn chằm chằm vào một
mảng tối đen trước mặt.
Hơi thở của Hoắc Đa Thần nhẹ đến mức khiến cậu gần như không
thể nghe thấy.
Khoảng hai mươi phút sau Ninh Vũ lại đột nhiên nghe thấy
Hoắc Đa Thần cất tiếng nói: “Em đang nhìn cái gì đấy."
Hoắc Đa Thần biết cậu vẫn đang mở mắt sao? Ninh Vũ nhắm chặt
mắt lại. Bàn tay của Hoắc Đa Thần đặt lên cổ Ninh Vũ sau đó đưa ngón tay cái ra
lướt qua làn da mềm mại sau tai cậu: “Tôi sẽ không chạm vào em nên em cũng cần
có chừng mực một chút."
Có chừng mực sao?
Ninh Vũ bị Hoắc Đa Thần chạm vào người khiến toàn thân khó
chịu nên cau mày im lặng.
Cậu cũng không biết thế nào là chừng mực nhưng cậu cũng
không hỏi về nó.
Ninh Vũ mơ màng ngủ thiếp đi nhưng lại bị vài tiếng ho khan
đánh thức. Ninh Vũ vẫn còn hoang mang vài giây sau đó mở mắt ra và đứng dậy bật
đèn ngủ. Hoắc Đa Thần ho khan vài tiếng. Ninh Vũ cầm bình giữ nhiệt bên giường
đưa cho Hoắc Đa Thần.
“Em đem thuốc lại đây." Hoắc Đa Thần dựa lưng vào đầu
giường rồi cầm ly nước trong tay và khàn giọng dặn dò Ninh Vũ.
Ninh Vũ xuống giường xỏ dép vào rồi vội vàng chạy đi lấy
thuốc. Khi bà nội cậu ốm thì ngày nào cậu cũng làm việc này nên cậu rất nhạy
cảm với những cơn ho. Ngay khì bà ho thì Ninh Vũ lại lập tức chạy ra khỏi
giường để lấy thuốc và nước.
Thuốc được đưa đến tay Hoắc Đa Thần nhưng Ninh Vũ vẫn còn
sững sờ nhìn anh và cậu thật sự đã tỉnh ngủ. Tóc tai cậu rối bù và đôi mắt cũng
đã trở nên trống rỗng vô hồn. Hoắc Đa Thần uống thuốc xong rồi nén lại ho khan
nói: “Ngủ đi."
Cả một buổi Ninh Vũ cũng không nói được gì. Cậu cụp mí mắt
xuống nhìn ngón tay của Hoắc Đa Thần. Hoắc Đa Thần nghi ngờ rằng thật ra cậu
không có nhìn gì cả mà chỉ là ngẩn người mà thôi. Anh đã ngủ cùng với Ninh Vũ
mấy lần nên anh biết rất rõ tính tình của Ninh Vũ và lần nào cậu tình giấc nửa
đêm cậu cũng đều như thế này.
Quả nhiên Ninh Vũ nhìn anh một chút thì lại nghiêng đầu ngã
lên chiếc giường êm ái rồi lại kéo chăn lê ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).