Tiểu Lôi thờ ơ nhìn lão Tề, giống như đang nhìn rác rưởi bên đường.

"Tôi không tức giận nữa, nhưng có người vẫn còn giận đấy.”

Mấy đôi bàn tay màu lam trồi lên từ dưới đất, dần dần trèo lên người lão Tề, Vương Diễm, Chu Lâm, Lưu Tiểu Huệ, còn có mấy cô gái mà tôi không quên, đều đã hóa thành oán quỷ…

Lão Tề nhìn đám nữ quỷ xung quanh, nhe răng bật cười, lộ ra hàm răng trắng dày đặc.

"Ha ha ha ha, báo thù đúng không? Được, nói thật cho chúng mày biết, ông mày dù có chết rồi, biến thành quỷ cũng sẽ lợi hại hơn chúng mày, sư phụ mà tao phụng dưỡng sẽ để tao được ở âm giới hưởng phúc, chúng mày lúc sống không đánh lại tao, chết cũng thế! Ha ha ha ha!”

Lão Tề lại hung ác nhìn Tiểu Lôi:

"Lúc còn sống ông mày chơi đủ rồi, sau khi chết vẫn sẽ tiếp tục chơi chúng mày! Chơi chết hết chúng mày!”

Đám nữ quỷ lập tức không dám tiến lên.

Tiểu Lôi cầm thanh kiếm gỗ táo trong tay tôi lên, chìa ra trước mặt lão Tề.

"Ông hiểu rõ như thế, thì chắc chắn biết thanh kiếm gỗ này đúng không?”

Mí mắt của lão Tề đã bị thiêu cháy, không thể nào nhìn rõ được.

Tiểu Lôi cười lạnh nhìn lão Tề.

"Để tôi giới thiệu cho ông nhé, thanh kiếm gỗ táo lôi giáng này là đã tắm máu của lệ quỷ, sau khi đâm vào người ông, sức mạnh của sinh hồn sẽ hoàn toàn tiêu biến, người ở nhân gian phụng dưỡng cho ông thì ông cũng không nhận được, sau khi xuống đó, bất cứ ai cũng có thể bắt nạt ông.”

Tiểu Lôi lấy cái gương nhỏ Trần Vĩ thường mang theo bên mình ra, cho lão Tề nhìn thấy bộ dạng quỷ quái bây giờ của lão.

"Tốt nhất ông nên cầu nguyện cho mình sống lâu thêm vài năm nữa đi, vì so với khoảng thời gian sau khi chết của ông, thời khắc này với ông giống như đang ở thiên đường!"

Đám nữ quỷ tức khắc lao vào gặp nhấm thân thể của lão Tề, mặc dù họ không thể làm tổn hại đến cơ thể lão ta, nhưng chỉ dựa vào ảo giác cũng đủ khiến lão lâm vào khủng hoảng.

Lão Tề đột nhiên bắt đầu bật khóc:

"Kim Giác! Kim Giác! Cứu tôi với!"

Tôi nói với đám nữ quỷ:

"Tôi biết các cô rất đáng thương, nhưng oán hận sẽ chỉ khiến các cô hoàn toàn thay đổi, xin đừng nghĩ đến chuyện báo thù nữa.”

Nhưng đôi mắt của đám nữa quỷ đã phát xanh, vẫn tiếp tục gặm nhấm thân thể lão Tề, lão sợ đến mức chết ngất tại chỗ.

Tôi lấy con dấu sắt ông Tư truyền lại cho mình ra, miệng niệm:

“Tam đồ ly trường dạ, ngũ khổ tận thích khiên. Nghiệt hải giai tức lãng, văn pháp đáo nhân thiên.”

Chú xong, tôi lấy dấu sắt ấn vào thân từng nữ quỷ, họ lập tức trở lại dáng vẻ trước kia, giống như vừa từ giấc mộng dài tỉnh lại, tức khắc đã biết tiền nhân hậu quả.

Các cô gái mỉm cười vẫy tay với tôi rồi biến mất.

Lưu Tiểu Huệ nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Trần Vĩ.

Cơ thể của Trần Vĩ đột nhiên mềm nhũn ra, ngã đè lên tôi, Tiểu Lôi thoát ra khỏi thân thể nó, nói với Tiểu Huệ:

"Xin lỗi nha, nhưng lúc đó chỉ có thể mượn cơ thể của bạn trai cô dùng một lát thôi.”

Liễu Tiểu Huệ khẽ lắc đầu mỉm cười, ôm nhẹ lấy thân thể của Trần Vĩ, rồi lại cười nói với tôi:

"Cảm ơn cậu."

Nói xong, Lưu Tiểu Huệ cũng biến mất.

Giờ chỉ còn lại Tiểu Lôi, cô ấy là sinh thân hoạt quỷ, oán niệm đã tiêu tan, nhục thể cũng mất, cô ấy không thể ở lại đây bao lâu nữa.

Tôi cố gắng mỉm cười nói với cô ấy:

"Đã hết giận chưa? Tuyệt đối đừng mang theo oán hận rời đi nhé, kiếp sau sẽ bị xấu đó…”

Tiểu Lôi vừa khóc vừa cười.

"Ban đầu em chỉ lợi dụng anh vì thù hận, nhưng bây giờ, em thỏa mãn rồi, có thể gặp được Kim Giác thật tuyệt…”

Cô ấy khẽ thở dài, nói:

"Nhưng em vẫn giận lắm, tại sao lại không gặp được anh sớm hơn chứ?"

Tiểu Lôi nhào lên người tôi, nhưng bây giờ cô ấy chỉ là một tàn ảnh, hai chân đã mơ hồ hơi trong suốt, sau đầu cô ấy tỏa ra một vòng hào quang, đó là dấu hiệu của việc cô ấy sắp đầu thai vào cõi người.

Trước khi đầu thai, thần thức sẽ biết gia đình mình cần tới.

Tôi vội hỏi:

"Em phải đến nhà nào thế? Nói cho anh biết đi!”

"Nói cho anh biết làm gì?”

"Anh sẽ đợi em."

Đôi mắt của Tiểu Lôi đỏ hoe.

"Kiếp sau em không muốn yêu sớm nữa đâu, ít nhất cũng phải đợi mười tám tuổi, anh có đợi nổi không?”

"Anh đợi được mà!”

"Đừng làm loạn nữa, em vào bụng mẹ là quên mất thôi, đến lúc đó em biến thành thiếu nữ trẻ trung không còn nhớ anh nữa, làm sao mà phải lòng một ông chú như anh được? Huống chi ý, anh còn chẳng biết tán gái.”

Nói đến đây, Tiểu Lôi bật cười.

Nhưng tôi lại khóc, Tiểu Lôi nói đúng, từ đầu đến cuối, tôi không hiểu gì cả.

Cô ấy luôn là người chủ động trả giá.

Cơ thể của Tiểu Lôi càng lúc càng nhạt, lúc này tôi nên để cô ấy ra đi mà không phải vướng bận gì, nhưng tôi không thể làm được, chỉ cố liều mình níu kéo cô ấy, ôm lấy tàn ảnh của cô ấy hết lần này đến lần khác.

Tiểu Lôi đưa tay lau nước mắt cho tôi, nhưng chỉ có thể đung đưa trước mặt tôi một cách vô vọng, tôi đã khóc như một kẻ ngốc.

"Được rồi, Kim Giác, trưởng thành lên nào, chúng ta phải đẹp đẽ rời đi, sau này nhớ lại, chúng ta đều là bộ dạng đẹp nhất.”

Tôi lau nước mắt, Tiểu Lôi lại cười nói:

"Yên tâm đi, sau này anh sẽ gặp được người yêu anh thôi, nhớ là đừng so sánh cô ấy với em nhé, hãy quên em đi và sống thật tốt vào.”

Tôi gật đầu lia lịa rồi lại lắc đầu nguầy nguậy, khóc đến mức không nói nên lời.

Tiểu Lôi từng chút một tan biến trước mặt tôi, cuối cùng chỉ còn lại phần thân trên của cô ấy, giọng nói ngày càng nhỏ đi, mắt thấy đã sắp không còn gì nữa, cô ấy đột nhiên vùng vẫy khóc nức nở, nước mắt nước mũi thi nhau rơi, nhe nanh múa vuốt với tôi:

"Kim Giác, anh phải nhớ kỹ cho em, bà đây chính là mối tình đầu của anh đấy! Mãi mãi là người đầu tiên! Cho dù em quên anh rồi, anh cũng không được phép quên em!”

Tôi bị bộ dạng của cô ấy chọc cười, đang định nói gì đó, thì cô ấy đã hoàn toàn biến mất trước mặt tôi.

Giống như chưa từng xuất hiện vậy.



Vụ án của lão Tề đã được phá, lão cũng phát điên, nghe nói vợ lão ôm tiền tiết kiệm bỏ trốn ngay trong đêm, sau đó còn rất nhiều chuyện xảy ra nữa, nhưng tôi đã không còn hứng thú theo dõi, dù sao thì lão cũng đã phải sống trong địa ngục trước thời hạn rồi.

Tôi và Trần Vĩ đến bệnh viện nằm một ngày, sau đó đến đồn cảnh sát, chúng tôi vẫn còn hơi yếu và bối rối, lời nói không khớp nhau lắm, may mà chú Trần có mấy người bạn trong sở cảnh sát, dưới sự giúp đỡ của các chú các bác, cuối cùng chúng tôi cũng lấy xong lời khai.

Vụ án cuối cùng đã được xử lý thành tự vệ quá mức, nhưng vì hai chúng tôi là trẻ vị thành niên, lại còn giúp giải quyết một vụ án lớn nữa nên cuối cùng chỉ bị kiểm điểm giáo dục thôi, sự việc cứ thế trôi qua.

Sau khi về đến nhà, tôi lại ngủ thêm một ngày nữa, mơ mơ màng màng mơ thấy rất nhiều thứ, hình như đã nghe hát rất lâu, sau khi tỉnh lại, tôi xoa nhẹ tai, cảm giác hơi đầy bụng.

Mở rèm cửa ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, sương khói trong suốt nhiều ngày đã tan biến, đây là một ngày nắng hiếm hoi.

Được mặt trời sáng soi, tâm trạng tức khắc tốt hơn nhiều.

Tôi nghĩ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, Tiểu Lôi sẽ có gia đình mới của riêng mình, có cha thương, có mẹ yêu, sẽ vui vẻ hạnh phúc mà lớn lên.

(Ngoại truyện)

1.

Sau này tôi đã kể với ông tư về phật bùa Xiêm Mao tỏa khí xanh kia, mặc dù tôi không nhớ nó cung phụng thứ gì, nhưng tôi vẫn nhớ lão Tề đã nhắc đến Bàn đại sư gì đó.

Vẻ mặt của ông Tư rất nghiêm nghị, ông ấy bảo tôi đừng nghĩ đến chuyện này nữa, rồi ông lại lấy xương quai xanh của Tiểu Lôi đi.

Tôi cố níu kéo, nhưng ông Tư bảo là con gái nhà người ta đã đi rồi, tôi giữ cái này cũng không tốt, cần phải đem đi xử lý.

Tôi hỏi phải xử lý thế nào thì ông Tư nói, hồi đó khi ông giúp tôi giải quyết chuyện mượn thọ, có dùng tên trước đây của tôi để xây một ngôi mộ dưới quê. Khối xương quai xanh này cũng tiện bỏ vào đó luôn, sau này luận lại, tôi và Tiểu Lôi coi như tiền kiếp có duyên.

2.

Sau khi thi xong, Trần Vĩ mời tôi đi ăn thịt nướng.

Lại nhắc đến Tiểu Huệ, nó vẫn nhớ mãi không quên, tự hỏi giờ cô ấy đang ở đâu, sống có tốt không.

Tôi bảo đừng có nhọc lòng cái này nữa.

Nơi họ đến, nếu không phải là Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến, thì cũng là Bắc Âu, Úc hoặc Mỹ, dù sao cũng không thể ở Đại Hà Bắc được, chúng ta vẫn nên lo lắng cho tương lai của mình nhiều hơn đi.

Trần Vĩ nói sao tôi có thể máu lạnh vô tình như thế chứ? Khi đó, lúc Tiểu Lôi rời đi, tôi đã khóc như một con chó còn gì.

Tôi thất kinh, lúc này mới biết hóa ra khi ấy thằng nhóc Trần Vĩ đã tỉnh lại rồi.

Nhưng nó không muốn làm bóng đèn nên giả chết thôi.

Một lúc sau, nó lại hỏi, nếu nó và Tiểu Lôi hoán đổi linh hồn, thì tôi sẽ làm gì?

Tôi bảo nó cút!

3.

Ngày thứ ba tôi gặp Tiểu Lôi.

Vào thời gian nghỉ giữa tiết, tôi đã lấy hết can đảm để nói với cô ấy:

"Ra ngoài hít thở không khí không?"

Chúng tôi muốn đi mua xiên chiên.

Vừa lên xe, tôi phát hiện ra Tiểu Lôi không có xe, trái tim tức khắc đập thình thịch.

Nhớ đến lời dạy của Trần Vĩ: Nhắm chắc cơ hội!

Thế nên tôi nói là tôi sẽ đèo cô ấy.

Tôi cưỡi xe đạp, Tiểu Lôi nhảy lên phía sau.

Tôi vừa kích động thì xe bắt đầu lắc lư, tôi đã vận hết sức lực, nhưng cuối cùng chiếc xe vẫn đâm vào cột điện.

Tôi không ngã, nhưng Tiểu Lôi lại rơi thẳng xuống công sự bên đường.

Tôi hoảng quá quăng luôn xe đi, hét to xông xuống cứu người.

Tiểu Lôi cười ha hả bò ra khỏi công sự, người đầy cỏ khô, trên đầu còn dính một cái lá sung.

Tôi vội vàng giúp cô ấy phủi sạch, cũng bật cười theo.

Sau khi đứng dậy, cô ấy dựng xe đạp của tôi lên, quay đầu nói với tôi:

“Lên xe!”

Cô ấy đạp xe rất vững vàng.

Ngồi ở ghế sau, tôi giơ tay phải lên muốn ôm cô ấy, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ túm lấy vành sau của ghế xe.

“Tay không lạnh à?” Cô ấy hỏi.

Tôi vội buông ghế sau ra, đút tay vào túi quần.

Chiếc xe đột ngột lắc lư, tôi sợ hãi ôm chầm lấy eo của cô ấy.

Sau khi Tiểu Lôi cười xong, cô ấy lại bảo:

"Quần áo của mình cũng có túi đấy."

Tôi cẩn thận nhét tay vào túi áo của cô ấy.

Lúc đó bên đường có rất nhiều tiệm băng đ ĩa, tôi đã mua tặng cho cô ấy một cái nhưng cô ấy không muốn.

Tôi nói:

"Coi như là tài sản chung đi."

Vào cái đêm sương mù dày đặc đó, Tiểu Lôi đã chở tôi đi suốt cả quãng đường, mặc dù đang là tháng 11 nhưng tôi lại cảm nhận được gió xuân phất tới, những ngọn đèn lờ mờ và hỏng hóc hai bên đường cũng tỏa ra ánh sáng lãng mạn.

Chúng tôi cùng nghe cuộn băng mới mua. Đó là một cuộn băng lậu không có thương hiệu gì, Châu Kiệt Luân, Vương Lực Hoành, SHE, Tôn Yến Tư, David Tao, F4 đều có tất trong đó.

Đó là năm thứ hai sau khi bước vào thế kỷ mới, những bài hát hay lần lượt xuất hiện, cứ như thể nghe mãi không hết vậy.

(End)

*Đọc xong mng đã biết Kim Giác có siêu năng lực gì chưa? Đó là cảm nhận được người tốt xấu đấy, trong khi mọi người đều cho rằng ông Lý, Tiểu Lôi xấu nhưng trong lòng Kim Giác vẫn luôn không nỡ, sự thật chứng minh, trực giác của Kim Giác luôn đúng, và chúng ta thì luôn bị cua bể sọ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play