“Đi đi, đi nhanh lên đi.”
Âm thanh kia lại xuất hiện.
Tôi vừa quay đầu lại.
Chỉ thấy đôi mắt của Thu Ca lộ ra từ sau vai của tôi, chợt cười, khóe mắt cong cong.
"Em biết mà, anh sẽ mang em đi cùng.”
Tôi vội dừng xe lại.
Ghế sau xe không có ai.
"Anh, anh mang em đi đâu thế?”
Thu Ca vẫn còn ở sau vai nhìn tôi.
Tôi xoay trái xoay phải nhìn lại, đằng sau vẫn không có ai.
Lại đưa tay lên sờ, sờ phải một nắm tóc.
Chỗ bả vai chợt đau nhói.
“Sao lại không đi nữa?”
Thu Ca vẫn từ sau vai nhìn tôi, lúc nói chuyện không hề há mồm.
Bởi vì cô ấy đang cắn vào lưng tôi.
Phía sau liên tiếp truyền đến từng cơn đau, chỗ đau còn dần dần thay đổi.
Ba lô sau lưng không biết đã không thấy từ khi nào.
Chỉ có năm cái đầu tóc dài của phụ nữ.
Đám phụ nữ cắn vào sau vai tôi, hỏi đi hỏi lại:
"Định mang chúng tôi đi đâu?”
"Định mang chúng tôi đi đâu?”
"Định mang chúng tôi đi đâu?”
Vừa hỏi còn vừa phát ra tiếng kêu ya ya ya.
Sau lưng tôi đau nhói từng cơn, lật tay đi túm cũng chỉ túm được một nắm tóc, dùng sức kéo mạnh, tóc biến thành càng lúc càng dài, căn bản không thể kéo xuống được.
Hai tay tôi hoảng loạn túm lấy, thân thể lắc lư kịch liệt.
Dưới chân mềm nhũn, tôi ngã luôn từ trên đường xuống.
Khoảng cách mặt đường với bờ ruộng bên dưới cũng phải cao đến hai ba mét, tôi lăn lộn rơi xuống.
Lại sờ một cái, sau lưng vẫn khoác ba lô y nguyên, bài vị vẫn ở bên trong, chỉ là trên ba lô với người tôi đang quấn rất nhiều tóc.
Tóc khô xác, bốc lên mùi khó ngửi.
Tóc càng kéo càng nhiều, gần như sắp trói chặt lấy tôi, mỗi sợi tóc dường như còn hơi hơi uốn éo, giống con rắn.
Vô số giọng phụ nữ dán vào màng nhĩ tôi hét chói tai.
“Trả cho tôi!”
“Trả cho tôi!”
“Trả cho tôi!”
Tôi liều mạng đẩy đám tóc ra, nhưng càng kéo lại càng thít chặt.
Tóc dần dần ghìm chặt lấy cổ tôi.
Càng siết càng chặt.
…
Rất nhanh tôi đã sắp không thở nổi, hai chân loạn đạp, trước mắt tối sầm lại, cảm giác con ngươi sắp lồi cả ra ngoài.
Tôi vội móc cái bật lửa ra bật lên.
Phừng một tiếng ——
Trên cổ bùng lên một đám lửa.
Tôi há to mồm thở phì phò, nhất thời tỉnh táo lại, mới phát hiện ban nãy mình vừa cầm một bím tóc siết cổ chính mình.
Ban nãy nhìn thấy mẹ tôi là giả, Thái Tú cũng là giả.
Thái Tú chẳng cho tôi tràng hạt gì cả, chỉ là tôi mơ hồ duỗi tay vào ba lô, móc ra bím tóc treo trên bài vị quấn quanh cổ thôi.
Tôi khoác lại ba lô, từ dưới ruộng bò lên đường.
Vừa định lên xe, thì đối diện lại có người đạp xe tới, trông thấy tôi, từ rất xa đã hô lên:
“Triều Dương! Triều Dương!”
Người đến là Hiểu Văn.
Tôi vừa thấy Hiểu Văn, không nói hai lời, tiến lên đánh ra một quyền.
Tôi với Hiểu Văn và Tiểu Dũng từ nhỏ đã đi theo Lão Bạch Đầu học võ, thường xuyên đánh qua đánh lại đùa giỡn.
Hiểu Văn cúi đầu xuống tránh thoát, tôi lại đá một cước vào đùi hắn.
Hiểu Văn ngã lộn nhào xuống đường, che đùi nhìn tôi.
"Động kinh hả?"
Tôi chớp chớp mắt, thấy chiêu thức của Hiểu Văn, lại thấy bóng của anh ấy, mọi thứ đều bình thường.
"Là Hiểu Văn thật hả?”
"Nói nhảm, còn có ai nữa?"
Hiểu Văn trên dưới đánh giá tôi.
"Biến thành dạng này, là muốn làm gì thế hả?”
Tôi không giấu anh, liền nói muốn đi mộ tổ, đi xem Thu Ca.
"Vừa khéo, anh cũng định đi mộ tổ.”
Tôi bèn nói vậy cùng đi đi.
Hiểu Văn đột nhiên rất vui vẻ nhìn tôi, nói:
"Cả chiều anh không tìm được cậu, ai ngờ lại gặp ở đây, cũng là tổ tiên ta hiển linh.”
"Tổ tiên hiển linh?"
Lời này anh ấy nói lạ quá.
Tôi vừa định nghĩ xem là ý gì ——
Bốp!
Trước mắt bỗng nhoáng lên, gáy tôi bị đánh rất mạnh, lập tức ngã xuống.
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt Hiểu Văn hiện lên, thâm trầm cười một tiếng với tôi.
…
Khi tôi tỉnh lại, tay chân đã bị dây thừng trói chặt, gáy còn đau nhói, cảm thấy hơi buồn nôn.
Tôi đang ngồi bên cạnh mộ tổ.
Nấm mộ phía trước đã bị người đào ra, bên trong có người đang xúc từng xẻng, từng xẻng đất ra ngoài.
Trước mộ có người đưa lưng về phía tôi, đang hóa vàng mã.
Người này nghe thấy động tĩnh của tôi, quay đầu nhìn tôi, ánh lửa hắt lên khuôn mặt hắn, chợt sáng chợt tối.
Là Kim Tam Gia.
Tôi vội hô:
"Tam Gia, là con đây!"
Tam Gia xách cái cuốc đi tới.
"Dám kêu thêm tiếng nữa, một cuốc gõ chết ngươi!”
Trong nấm mộ dần lộ ra một tấm ván quan tài, Hiểu Văn với cha hắn là Lai Khánh thúc khiêng ván quan tài từ trong hố ra.
Tôi vội vàng hỏi:
"Hiểu Văn, Hiểu Văn anh sao thế?’
Hiểu Văn quăng ván quan tài đi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, lấy tay chọc từng cái một vào đầu tôi.
"Triều Dương, luận học tập, luận đầu óc, luận đánh nhau, tao có điểm nào thua kém mày chứ?”
Tôi nhất thời ngây dại, không biết hắn có ý gì.
Hiểu Văn chỉ vào mộ cao tổ phía trên.
"Ai cũng bảo mộ tổ nhà ta xây tốt, trong địa mạch có Phượng Hoàng Chi, phải ra được cả giỏ cả đấu quan nhỏ, nhưng dựa vào cái gì mà phúc khí lại để một mình mày chiếm hết?”
Lúc này tôi mới thấy rõ, mộ Hiểu Văn Đào, là mộ của thái gia gia nhà hắn, thái gia gia này là anh em ruột với thái gia gia nhà tôi.
Lúc trước bốc lên khói xanh, là mộ của cao tổ nhà chúng tôi, còn cao hơn một bối.
Kim Tam Gia cũng nói:
"Triều Dương à, đừng oán ta.”
Lại nói với mộ tổ:
"Ngài một bát nước không chia đều, thì đừng có oán chúng ta tự tác chủ trương, sau này ta sẽ xây lại mộ của ngài cho tử tế hơn.”
Kim Tam Gia, Lai Khánh thúc, Hiểu Văn, tổ tôn ba đời lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt ấy khiến lòng tôi dâng lên từng luồng khí lạnh.
Lúc trước gặp phải quỷ cũng không sợ đến như thế.
"Các người muốn làm gì?" Tôi liều mạng giãy dụa.
Hiểu Văn cùng Lai Khánh thúc tiến lên giữ chặt tôi, bắt đầu cởi
[email protected] áo của tôi.
Trên tay tôi cột dây thừng, không tiện cởi, họ liền xé luôn quần áo tôi ra.
Chỉ chốc lát, tôi đã bị họ lột
[email protected] bách.
Kim Tam Gia một tay cầm cái đ ĩa nhỏ, một tay cầm cây bút lông, thấm kim sơn bắt đầu vẽ bùa trên người tôi.
Bút lông viết trên người lạnh căm căm, còn ngứa nữa, tôi ra sức giãy dụa, nhưng căn bản vô dụng, mà loại kim sơn này lại rất khó lau đi.
Hiểu Văn cầm dao găm đè vào yết hầu tôi, tôi không dám nhúc nhích.
Chẳng bao lâu sau, toàn thân trên dưới tôi đã bị Kim Tam Gia vẽ đầy văn tự kỳ quái.
Kim Tam Gia vậy mà cũng biết những thứ này?
Đột nhiên tôi nghĩ đến lời Lý Lão Tứ từng nói.
Không hiện sơn không lộ thủy mới thật sự là người thạo nghề.
…
Dưới bóng đêm, trên người tôi kim quang lóng lánh.
Hiểu Văn và Lai Khánh thúc mỗi người một bên nâng tôi dậy, đi đến bên quan tài của cụ.
Tôi vội vàng hô:
"Đừng đừng, Tam Gia, mộ tổ nhà ta có vấn đề là do nhà họ Điêu giở trò quỷ, có xử con cũng vô dụng thôi!”
Kim Tam Gia vui vẻ cười ha hả.
"Huyết khí phốc phần đúng không? Ngươi yên tâm, ta bắt hắn phải nhào trở về.”
Sau đó nhìn vào mắt tôi nói:
"Ta cam đoan, đến lúc đó sẽ biến mộ phần ngươi thành thứ hung lệ nhất trên ngọn núi này, đè hết chúng nó xuống! Để ngươi đời đời kiếp kiếp làm thủ mộ chiêu tài quỷ cho nhà ta.”
Hiểu Văn cũng ở một bên cười.
"Còn sống là Trạng Nguyên trong huyện, chết cũng làm quỷ Trạng Nguyên.”
Lai Khánh và Hiểu Văn ấn tôi vào trong mộ.
Trong mộ có đặt một cái quan tài không có nắp, thái gia gia của Hiểu Văn nằm bên trong.
Ông ấy là đại ca của thái gia gia tôi, theo quy củ, cũng là đại thái gia.
Mặc dù đã hạ táng hơn mười năm rồi, lại vẫn trông như còn sống.
Ta vội vàng nói:
"Đừng đừng, mọi người xem bộ dạng này của đại thái gia là biết đây là phong thủy bảo địa rồi, Hiểu Văn, chắc chắn anh có phúc khí.”
Rồi hô tiếp:
"Tổ tông đều đang nhìn đây, cái này không tốt đâu?”
Kim Tam Gia cầm dao ép tôi.
"Đại thái gia ngươi cho dù có còn sống, cũng phải đồng ý làm thế.”
Hiểu Văn và Lai Khánh thúc tiến vào trong quan tài, khiêng đại thái gia thẳng tắp ra ngoài.
Sau khi đặt xuống dưới đất, hai người lại bắt đầu lột áo liệm của đại thái gia.
Đại thái gia khi chết là cùng khổ, hạ táng cũng không có kiện đồ vật ra hồn, quần áo trên người cũng là túi vải bố sửa thành.
Nhưng vẫn rất bền chắc.
Hiểu Văn và Lai Khánh thúc cũng lột
[email protected] đại thái gia.
Dưới ánh trăng, một cỗ thi thể thẳng tắp trắng bệch như củi khô nằm đó.
Hiểu Văn cầm áo liệm tới, choàng áo với quần vào cho tôi, rồi lại lấy ra một sợi xích sắt, trói chặt tôi mấy vòng từ trên xuống dưới, cuối cùng còn khóa lại.
Sợi xích này rất kỳ lạ, là lấy đinh trên quan tài quấn thành nhiều vòng rồi mới lồ ng vào, cũng không biết là làm kiểu gì nữa.
Sau đó Hiểu Văn cùng Lai Khánh thúc liền thả tôi vào trong quan tài.
Tay chân tôi đều không thể nào động đậy được, chỉ có thể vặn vẹo qua lại.
Mặc cho bọn họ bỏ tôi vào quan tài.