Hướng Nguyệt Minh nhìn vào tin nhắn nhận được trên điện thoại của mình, nhẹ nhõm trong vài giây.
Cô chưa kịp mở thì ngoài cửa lại có tiếng nói vang lên. Đó là giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.
Hướng Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, từ từ mở cửa ra.
Người đàn ông có đôi lông mày nghiêm nghị, mặc áo sơ mi đen đứng ở cửa, cơ thể cao lớn, dáng người ngay thẳng. Cửa phòng hé mở, có chút ánh sáng chiếu vào anh, kéo dài bóng của anh.
Hướng Nguyệt Minh ngửa đầu nhìn anh.
Trình Trạm vẫn cầm điện thoại, nhìn tin nhắn cô gửi cho anh với vẻ mặt trống rỗng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Em muốn để tôi đứng đây nói chuyện sao?”
“…”
Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, im lặng nhường đường cho anh.
Trình Trạm bước vào phòng, nhìn xung quanh. Anh ngửi thấy mùi hăng hắc của loại thuốc được kê trong bệnh viện ngày hôm đó.
Anh cau mày, nhìn xuống chân cô.
“Còn đau không?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn theo ánh mắt của anh, vội vàng lắc đầu: “Không.”
Không hiểu sao, cô cảm thấy chột dạ đến cực điểm, giơ tay thề: “Không đau, chỉ cần mỗi ngày bôi thuốc là khỏi.”
Trình Trạm thở phào nhẹ nhõm.
Anh giơ tay ra, một tay đỡ cô đến mép giường, để cô ngồi xuống: “Ngồi đi.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn khuôn mặt đen thui của anh, giơ tay giật giật quần áo của anh: “Sao anh lại tới đây?”
Trình Trạm tức giận nhìn cô, cười lạnh nói: “Nếu tôi không đến, chẳng phải là em sẽ chặn tôi sao?”
Anh tức giận véo má cô, cuối cùng vẫn không có biện pháp với cô.
“Em nói gì cơ?”
Nghe giọng điệu của anh, Hướng Nguyệt Minh bỗng cảm thấy khó chịu. Cô khẽ hừ một tiếng, cãi cùn: “Làm sao, tôi không thể chặn anh sao?”
Cô đưa tay chọc vai anh, chỉ chỉ nói: “Trình tổng, hiện tại suy nghĩ lại thân phận của anh đi.”
Trình Trạm nhìn ngón tay thon dài của cô, giơ lên nắm lấy.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hướng Nguyệt Minh, anh cúi đầu hôn ngón tay của cô. Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, một cảm giác tê dại khó tả lan từ ngón tay đến lồ ng ngực.
Trong nháy mắt, cô vội vàng rút tay về: “Trình Trạm!”
Cô trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt nói: “Nhớ lại vị trí hiện tại của anh đi.”
Trình Trạm không thích nghe cô nói những lời như vậy, anh cúi đầu và chặn miệng cô mà không cần suy nghĩ.
Mất cảnh giác, trước khi Hướng Nguyệt Minh kịp phản ứng, lời nói trên môi anh đã biến thành tiếng thút thít. Cô đấm Trình Trạm mấy phát, nhưng không thể đẩy anh ra.
Nụ hôn này chứa đựng sự tức giận mà Trình Trạm đã tích lũy trong nhiều ngày, cũng như rất nhiều thứ cảm xúc hỗn độn.
Anh chặn môi cô cũng không có gì là quá đáng. Anh chỉ không muốn nghe cô lặp lại những từ đó, nghe rất khó chịu.
Chờ Hướng Nguyệt Minh thôi vùng vẫy, Trình Trạm mới nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, rồi buông cô ra.
“Anh… anh ——” Hướng Nguyệt Minh mặt với cổ đỏ bừng một mảng lớn, giống như một cái cô gái nhỏ bị cướp mất nụ hôn đầu, xấu hổ muốn chết.
“Trình Trạm!”
“Ừm.”
Trình Trạm uể oải trả lời, nghiêng người nhìn cô, “Làm sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, Hướng Nguyệt Minh rất khó chịu, cô giơ chân đá anh một cái, tức giận nói: “Tôi cho phép anh hôn tôi à?”
Trình Trạm nhìn cô với đôi mắt sáng quắc, khẽ mỉm cười.
“Anh cười cái gì?”
Trình Trạm nhìn mái tóc rối bù của cô, vén vài sợi ra sau tai. Anh cúi đầu xoa nhẹ má cô, tỏ vẻ rất thân mật: “Không.”
Anh dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Tôi muốn một chút phúc lợi trước, có được không?”
Giọng anh dễ nghe, trầm thấp và gợi cảm. Lời nói đến tai Hướng Nguyệt Minh, dường như anh đang cố tình câu dẫn cô và khiến cô cắn mồi.
Vành tai Hướng Nguyệt Minh nóng lên, dời ánh mắt ra chỗ khác, viện cớ: “Hôm nay quên đi, lần sau mà anh còn như vậy, tôi liền —— “
“Em liền cái gì?”
Trình Trạm áp chóp mũi vào má cô, nhìn cô thật kỹ.
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, ánh mắt va vào con ngươi của anh. Trong đôi mắt đen láy sáng ngời lúc này phản chiếu khuôn mặt cô, thâm tình đễn nỗi cô không thể chống cự lại nổi.
Trái tim của Hướng Nguyệt Minh run lên, cô gần như không thể kiểm soát nổi.
Cô hít một hơi thật sâu, đẩy vai Trình Trạm: “Tôi không thở được.”
Trình Trạm liếc nhìn cô, chậm rãi đứng dậy, kéo cô lên giường: “Sao trước đây tôi không phát hiện em—“
Anh chưa kịp nói xong thì lại bị Hướng Nguyệt Minh đá.
Trình Trạm cười như không cười nhìn cô, cũng không tức giận.
Hướng Nguyệt Minh nhìn vào mắt anh, cúi đầu hỏi: “Anh còn chưa nói xong đâu, sao anh lại tới đây?”
“Không rõ ràng sao?”
Trình Trạm giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh.
Anh chậm rãi nói: “Đến ngắm em.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, “ồ” một tiếng: “Tôi có gì đẹp?”
Trình Trạm không trả lời trực tiếp mà chỉ nhìn cô đầy ẩn ý. Như thể muốn nói ‘Em biết rõ còn cố ý hỏi’ ‘Em có biết tại sao tôi đến gặp em không?’ hoặc đại loại như vậy.
Hướng Nguyệt Minh sờ sờ chóp mũi, dời tầm mắt nói: “Ngày mai anh không phải đi làm sao?”
“Ừm.”
Trình Trạm khom lưng nhặt thuốc cô ném trên giường, thấp giọng hỏi: “Em bôi thuốc chưa?”
“Chưa.”
Trình Trạm cúi xuống và giữ chân cô.
Hướng Nguyệt Minh giương mắt nhìn anh, xụ mặt xuống, cũng không nói nhiều. Anh dùng một tay vặn mở nắp chai, đổ thứ thuốc có mùi cay nồng vào lòng bàn tay, xoa lên mắt cá chân của cô, xoa thật mạnh.
“A… Đau…” Hướng Nguyệt Minh bị anh xoa đột nhiên bị k1ch thích, không thể khống chế bản thân mà hét lên.
Trình Trạm dừng lại chốc lát, yết hầu của anh lăn lăn: “Im lặng.”
Hướng Nguyệt Minh rơm rớm nước mắt nhìn anh, trông rất đáng thương.
“Đau.”
Trình Trạm cảm thấy bất lực, hạ giọng: “Tôi vẫn chưa dùng sức.”
“Anh dùng rồi.”
Trình Trạm: “…”
Hai người giằng co một hồi, Trình Trạm đành phải giải thích: “Phải dùng lực một chút mới có hiệu quả.”
“Nhưng mà đau quá.”
Trình trạm: “Tôi sẽ cố gắng nhẹ hơn.”
Hướng Nguyệt Minh im lặng trong vài giây mới đồng ý.
“Được, vậy anh có thể tiếp tục.”
Trình Trạm nhìn đôi chân đang rụt lại của cô, cười khẽ, ôn tồn đáp ứng: “Được.”
Nói nhẹ một chút, Trình trạm thực sự xoa nhẹ hơn rất nhiều.
Hướng Nguyệt Minh rên một tí, anh lập tức dừng lại. Mãi mới bôi xong.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Trình Trạm đứng dậy đi tới bên cửa sổ, mở ra, để gió bên ngoài thổi vào thổi bay mùi trong phòng.
–
Mối quan hệ giữa hai người không hiểu sao đã quay trở lại trước Chiến tranh Lạnh, nhưng có vẻ còn tốt hơn cuộc Chiến tranh Lạnh lần trước.
Trong phòng yên tĩnh, mùi thuốc đã tản đi rất nhiều, không còn nồng nặc.
Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở chiếc ghế kia, dừng lại hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, trầm giọng nói: “Tôi ăn rồi.”
Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng, lấy điện thoại di động ra: “Có hai nhà hàng gần đây bán đồ ăn mang về rất ngon.”
Trình Trạm mỉm cười, biết cô đang cố gắng nhượng bộ một cách khó xử.
Anh đáp ứng rồi đi về phía cô: “Nhà hàng nào?”
Hướng Nguyệt Minh mở ứng dụng giao đồ ăn, giơ điện thoại trước mặt anh: “Cái này hai nhà đều được.”
Trình Trạm gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Em chọn đi.”
“…Anh muốn ăn gì?”
Trình trạm nhìn cô: “Em muốn ăn gì thì đặt, tôi xuống lầu lấy đồ.”
“Hả?”
Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn anh.
Trình Trạm giải thích: “Tối nay tôi ở lại đây.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt.
“Phòng tôi ở bên cạnh.”
“…Ồ.” Không thể giải thích được, Hướng Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng không cảm thấy nhẹ nhõm nhiều lắm.
Không lâu sau, Trình trạm đã trở lại.
Người đàn ông cũng thay quần áo bình thường, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Khi anh đến, đồ ăn cũng vừa lúc được ship đến.
Phòng của Hướng Nguyệt Minh không lớn nhưng cũng không nhỏ, trong đó có đủ thứ, kể cả một gian bếp nhỏ.
Trình Trạm mang thức ăn đến đặt lên bàn, là món thịt nướng và những món ăn mỡ mà cô muốn ăn.
Hướng Nguyệt Minh không dám ăn nhiều vào ban đêm. Theo tình huống trước kia, cô chắc chắn sẽ không dám ăn, nhưng dạo gần đây cô có hơi mất kiểm soát.
“Mùi thơm quá.”
Trình Trạm liếc nhìn cô, cười khẽ nói: “Ăn đi.”
“Nhưng mà ngày mai tôi quay phim.”
Trình Trạm nhìn bàn ăn và đưa cho cô một số món ăn ít calo mà cô thích.
“Ăn cái này không có việc gì cả.”
Hướng Nguyệt Minh thèm ăn, không nhịn được mà nhận lấy.
Cô ăn một phần nhỏ, Trình Trạm giải quyết nốt phần còn lại.
Hướng Nguyệt Minh ngồi đối diện anh, quơ quơ chân, cả người tâm tình rất vui sướng.
Cô nhìn trộm Trình Trạm hết lần này đến lần khác, rồi nhìn vào điện thoại của mình.
Bầu không khí trong phòng rất thoải mái.
Trầm mặc một hồi, Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh: “Chừng nào thì anh về?”
“Ở đây nghỉ mấy ngày.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, mở to mắt nhìn anh: “Anh đinh nghỉ tận mấy ngày cơ à?”
Cô nói: “Anh không phải đi làm à?”
Trình Trạm liếc nhìn cô, “Còn có người khác xử lý.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nghi ngờ nhìn Trình Trạm, không chắc chắn hỏi: “Hay là anh phạm phải chuyện gì đấy chứ?”
“…”
Trình Trạm vô cảm nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh sờ sờ chóp mũi, dời tầm mắt nói: “Vậy anh nghỉ ngơi làm gì?”
Đây mà là Trình Trạm tham công tiếc việc sao?
Trình Trạm lời ít ý nhiều, giải thích: “Ở đây vẫn có thể xử lý công việc được.”
“……Ồ.”
Hướng Nguyệt Minh giả vờ hiểu ra, gật đầu: “Được rồi, là do tôi suy nghĩ nhiều.”
Trình Trạm nhìn cô một lúc lâu, không nói gì thêm.
Hướng Nguyệt Minh hơi khó chịu khi bị anh nhìn chằm chằm. Lông mi khẽ run, cô dời tầm mắt hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
Trình Trạm cười cười, thu dọn đồ đạc trên bàn, nhẹ giọng nói: “Ngủ sớm đi, có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh, “Ngày mai tôi có một cảnh quay.”
Trình Trạm dừng lại, hạ mắt xuống nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh mím môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Tôi cần phải chạy, nhưng sẽ không lâu đâu.”
“Chân tôi không đến mức không chạy nổi,” cô nói thêm.
Trình Trạm im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Đoàn phim có sắp xếp bác sĩ không?”
“Có.”
Trình Trạm gật đầu, xoa tóc cô: “Vậy thì được.”
…
Thực ra, Hướng Nguyệt Minh có thể đoán được tại sao Trình Trạm lại đến đây.
Không phải bởi vì cô sẽ tham gia trận chung kết, mà chính là bởi vì vấn đề quay phim ngày mai.
Trình Trạm đã quá quen thuộc Du Chu, nên cũng biết trước những cảnh quay tiếp theo sẽ là như thế nào.
Lúc đầu, cô không không nghĩ tới. Nhưng ngay khi Trình Trạm đang ăn còn cô đọc kịch bản, cô đột nhiên hiểu ra.
Anh không nói gì, nhưng Hướng Nguyệt Minh vẫn hiểu.
Trong lúc nhất thời, Hướng Nguyệt Minh thực sự không biết nói như thế nào với Trình Trạm.
Sau khi suy nghĩ kĩ, cô cảm thấy tốt hơn là nên kệ anh.
Cuộc chiến tranh lạnh trước đây giữa cô và Trình Trạm chỉ đơn giản là vì cô không muốn giải thích nhiều.
–
Sáng hôm sau, buổi quay chụp diễn ra suôn sẻ.
Cảnh Hướng Nguyệt Minh chạy được bố trí vào lúc 11 giờ, cảnh này không khó. Là cô bị nam chính kéo chạy trên phố.
Để đảm bảo an toàn, trước tiên đoàn phim phải dọn sạch một khoảng đất trống rộng lớn rồi mới đi ra, những người đi theo đều là những diễn viên quần chúng.
Trước khi quay, Hướng Nguyệt Minh vẫn còn hơi lo lắng, vì vậy cô đã thực hiện một số bài tập co dãn cơ.
Cô nhìn xung quanh, nhưng không thấy Trình Trạm.
Sáng thức dậy, cô còn nhận được tin nhắn của Trình Trạm, anh nói anh có việc gấp phải làm.
Trong khi Hướng Nguyệt Minh đang đưa mắt tìm kiếm, Tiểu Hi thì thầm vào tai cô.
“Chị, tí nữa chị phải chú ý an toàn. Mặc dù chị chỉ cần chạy ngang qua đám diễn viên quần chúng, nhưng vẫn nên chú ý an toàn.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Chị biết rồi, em yên tâm.”
Tiểu Hi với vẻ mặt buồn bực nhìn cô: “Sao em lại không lo cho được, ngày mai chị sẽ trở lại luyện tập cho trận chung kết, chị phải bảo vệ tốt bản thân mình.”
Nghe lời này, Hướng Nguyệt Minh cười nhẹ.
Khóe môi cô cong lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô nàng, “Được rồi, đều nghe lời em.”
Tiểu Hi gật đầu.
Du Chu vẫn đang phân công các công việc khác, nên cô vẫn có thể nghỉ ngơi.
Tống Dục đi tới trước mặt Hướng Nguyệt Minh, nhìn cô: “Đạo diễn Du bảo tôi chú ý tốc độ.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, giọng nói tràn đầy hối lỗi: “Xin lỗi, là do chân tôi không thích hợp để chạy nhanh.”
Tống Dực nhướng mày nhìn cô: “Cô bị thương sao?”
“Vâng, nhưng tôi khỏi rồi.” Hướng Nguyệt Minh không muốn nói cho cả thế giới biết chân của mình có vấn đề, cô cười giải thích: “Nhưng ngày mai tôi phải khiêu vũ, nên đề phòng trước.”
Tống Dực gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Anh nói nhỏ: “Đợi lát nữa tôi kép cô chạy, tôi sẽ cố gắng chú ý.”
“Cảm ơn.”
Hai người ở bên canh nói chuyện với nhau, không có phát hiện cách đó không xa có người đang đi tới.
Tiểu Hi nhìn thấy đầu tiên, giả vờ ho để thu hút sự chú ý của Hướng Nguyệt Minh. Nhưng Hướng Nguyệt Minh không nề hà gì tập lời thoại với Tống Dực, cả hai đều đắm chìm vào vai diễn, khi nói đến những thứ liên quan đến phim, hai người đều không hề bận tâm đ ến những người không liên quan.
Nhìn khuôn mặt của Trình Trạm, Tiểu Hi rất bất an.
Cô mím môi dưới, muốn nhắc nhở Hướng Nguyệt Minh một lần nữa, nhưng lúc này Trình Trạm đã bước tới.
“Trình tổng.”
Tiểu Hi hô lên.
Trình Trạm gật đầu, liếc nhìn người bên cạnh không chú ý đến anh, cũng không tức giận.
Anh thất thần nhìn vẻ mặt của Hướng Nguyệt Minh.
Anh biết Hướng Nguyệt Minh thích diễn xuất cũng như khiêu vũ.
Mỗi khi nhắc đến hai thứ này, mắt cô lại sáng lên, khác hẳn với những gì cô thường thấy.
Trình Trạm dừng lại một lúc, không rời mắt nổi.
Sau khi nói chuyện với Tống Dực, Hướng Nguyệt Minh mới nhận thấy có người đang đứng bên cạnh mình.
Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh đến lúc nào vậy?”
“…” Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, “Vậy sao anh không gọi điện thoại cho tôi?”
Trình trạm ném cho cô một cách tự hiểu, không giải thích nhiều.
“Khi nào thì bắt đầu quay phim?”
“Lát nữa.”
Trình Trạm gật đầu, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu: “Qua bên kia nghỉ ngơi đi.”
“Ồ.”
Hai người sóng vai đi về phía đối diện, Tống Dực nhìn theo, lắc đầu cười, đi hướng ngược lại.
Trình Trạm vừa đến, đám đông ăn dưa của đoàn làm phim trở nên náo nhiệt. Hỏi có ai muốn ăn dưa không, ai cũng muốn.
Hơn nữa, họ muốn biết Trình Trạm đuổi theo người như thế nào.
Hai người ngồi xuống bóng râm, Hướng Nguyệt Minh nhìn anh ăn mặc chỉnh tề, thấp giọng hỏi: “Sáng nay anh bận việc gì vậy?”
“À.” Trình Trạm giải thích, “Có cuộc họp.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô liếc nhìn đồng hồ, tò mò: “Kết thúc rồi à?”
Trình Trạm liếc cô một cái, “Em muốn tôi họp nguyên ngày sao?”
“Không phải.”
Hai người ngồi cạnh nhau, trông rất xứng đôi.
Rõ ràng không làm gì cả, nhưng nhìn vào lại thấy rất hài hòa.
“Trình tổng luôn đến xem cô Hướng diễn xuất sao?”
“Chắc chắn rồi, nếu không ngài ấy tới đây làm gì cơ chứ?”
“Hai người họ đang yêu đương rồi sao?”
“Không, tôi đoán tôi vẫn đang theo đuổi người.”
“A? Vẫn còn theo đuổi! Trình tổng kiên nhẫn thật.”
“Cô Hướng xứng đáng mà, cô ấy xinh đẹp và lợi hại như vậy, ai mà chả muốn theo đuổi cô ấy?”
…
Một nhóm người tụ tập lại, mồm năm miệng mười nói chuyện.
Hướng Nguyệt Minh không hề nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng cô cũng có thể cảm thấy những ánh mắt thỉnh thoảng đổ dồn về mình.
Cô cúi đầu nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhìn Trình Trạm: “Anh muốn uống nước không?”
Trình Trạm nhướng mày nhìn chiếc cốc trong tay cô: “Có.”
Anh đưa tay về phía cô.
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô không nói nên lời một lúc lâu, rồi đưa cho anh một chai nước khoáng bên cạnh.
Trình Trạm nhìn cô, Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì, đừng ảo tưởng nữa.”
“…” Trình Trạm mỉm cười, đôi mắt híp lại rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, thấp giọng mê người: “Thật sao?”
Bị anh trêu chọc như vậy, Hướng Nguyệt Minh lại nghĩ đến nụ hôn đêm qua.
Chỉ là hôn cánh môi nhưng lại khiến tim cô đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng. Nụ hôn đó dường như còn khiến Hướng Nguyệt Minh choáng ngợp hơn những nụ hôn triền miên và li3m láp trước đó.
Điều cô sợ nhất là lúc Trình Trạm dịu dàng.
Anh trở nên dịu dàng, Hướng Nguyệt Minh chắc chắn sẽ không thể chống cự quá mười ngày nửa tháng.
Trình Trạm có loại mị lực để khiến cô ‘quân lính tan rã’.
Lỗ tai Hướng Nguyệt Minh bắt đầu nóng ra, hờn dỗi trừng anh một cái, hung hăng nói: “Khát thì uống được đi, Trình tổng còn muốn gì nữa?”
Trình Trạm nhướng mày, không thẳng tay vạch trần cô.
–
Một lúc sau, Hướng Nguyệt Minh bắt đầu quay phim.
Trình Trạm đi về phía Du Chu và ngồi xuống bên cạnh anh ấy mà không cần mời.
Mí mắt Du Chu giật giật, cạn lời: “Đã có biện pháp an toàn rồi.”
Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Tôi không tin anh.”
Du Chu: “…”
Anh ấy nghiến răng, nhìn về phía Hướng Nguyệt Minh cách đó không xa: “Vậy sao cậu còn dám để cô ấy đi đóng phim?”
Trình Trạm ngước mắt lên, dừng một chút nói: “Cô ấy thích. Cô ấy cũng là người thích hợp nhất.”
Du Chu nín thinh.
Trình Trạm liếc anh một cái, “Có gì muốn phản bác sao?”
Du Chu im lặng một hồi, nhìn Hướng Nguyệt Minh cách đó không xa, khẽ cười một tiếng: “Thật sự rất thích hợp.”
Trình Trạm trầm mặc vài giây, sau đó liếc anh một cái: “Quay phim cho xong đi.”
Du Chu phớt lờ anh.
Anh gọi nhân viên để chuẩn bị, và cảnh quay chính thức bắt đầu.
Vai diễn không khó nhưng vì phải diễn theo diễn viên quần chúng nên cô phải chạy đi chạy lại mấy lần.
Chân của Hướng Nguyệt Minh không đau, nhưng cô hơi mệt.
Vào cảnh quay lần cuối, cô mất hết sức lực ở chân.
Hướng Nguyệt Minh chống đỡ cái cây bên cạnh để nghỉ ngơi, Tống Dực nhìn cô: “Cô sao vậy? Không sao chứ?”
Hướng Nguyệt Minh thở hổn hển, “ừm”một tiếng, khi cô ngước nhìn lên, cô thấy Trình Trạm.
Anh cầm một chai nước trong tay, vặn nắp đưa cho cô: “Uống đi.”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh uống đến ướt cả cổ họng, giữa trán và má đầy mồ hôi.
“Đủ rồi.”
Trình Trạm đưa chai nước cho Tiểu Hi, rũ mắt nhìn cô: “Em còn đi được không?”
“Đi được.”
Vừa dứt lời, Trình Trạm đã trực tiếp ôm ngang người cô lên.
Hướng Nguyệt Minh giật mình, còn chưa kịp hô lên thì nhân viên bên cạnh đã hô trước.
“Oa……”
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía hai người bọn họ.
Hướng Nguyệt Minh giật mạnh quần áo của Trình Trạm, cố gắng bắt anh đặt mình xuống, nhưng anh hoàn toàn phớt lờ.
Cuối cùng, Hướng Nguyệt Minh đành từ bỏ giãy giụa, vùi đầu vào lồ ng ngực của anh, để anh ôm cô trở lại chiếc RV đậu bên đường.
“Đau không?”
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu, thấy mặt mày của anh đều tập trung dưới chân mình, trong lòng mềm nhũn.
“Không đau.”
Trình Tranh lấy túi đá từ tủ lạnh nhỏ ra, chườm cho cô.
“Thoải mái hơn chưa?”
“Rồi.”
Hướng Nguyệt Minh thấy anh ngồi xổm trước mặt cô như vậy, đột nhiên luyến tiếc.
Thực ra, trong lòng cô biết rõ Trình Trạm không cần làm như vậy. Ngay cả khi đang theo đuổi một ai đó, cũng không cần làm đến bước này. Trình Trạm có tiền cũng có tự tin, cho dù anh đuổi theo chậm, anh vẫn có thể bắt được cô.
Trình Trạm lơ đãng ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của cô.
“Làm sao vậy?”
Hướng Nguyệt Minh mím môi, lắc đầu: “Trình Trạm.”
“Hửm?”
Trình Trạm trầm giọng đáp: “Em muốn nói cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh khó chịu muốn rút chân lại, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, anh không cần phải làm như vậy.”
“Làm gì?”
“…” Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời, nhỏ giọng nói: “Làm chuyện như bây giờ nè.”
Trình Trạm cười cười, dùng sức ấn vào mắt cá chân của cô: “Em nói cái gì?”
Hạng Nguyệt Minh bị đau, đắng cay nhìn anh: “Đau.”
Trình Trạm thu lại lực ở tay, nhẹ nhàng nói: “Sau này đừng nói những lời như vậy.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô chợt mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trình Trạm, nếu như sau khi tham gia vòng chung kết tôi không xảy ra chuyện gì, chúng ta hãy ở bên nhau nhé.”
Trình Trạm ngước mắt lên.
Anh bóp chặt mặt cô, trầm giọng nói: “Tôi không vội, em muốn ở bên nhau hay không cũng được, tôi cũng chỉ mong em không xảy ra chuyện gì.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh.
Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Muốn tham gia thì tham gia, chân em sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Anh dừng lại một lúc rồi nói: “Nhưng em phải hứa với tôi một việc.”
“Cái gì?”
“Quay xong bộ phim này, tôi sẽ đưa em ra đi du lịch.”
Hướng Nguyệt Minh giật mình, ngạc nhiên nhìn anh.
Trình Trạm không quan tâm, không nhanh không chậm nói: “Đi chơi một chút.”
Hướng Nguyệt Minh im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Trình Trạm liếc nhìn cô.
Hương Nguyệt Minh vội vàng sửa miệng: “Vâng, nhưng trước tiên tôi phải sắp xếp xong xuôi mọi công việc đã.”
Trình Trạm hờ hững nói: “Tôi sẽ nói với quản lý của em.”
“……Ồ.”
Hướng Nguyệt Minh không thể từ chối lời đề nghĩ này. Cô cũng biết Trình Trạm làm vậy là vì lợi ích của cô, cô không muốn từ chối.
Hai người ở trong xe, Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Chiều nay anh còn bận công việc không?”
Trình Trạm gật đầu: “Tôi phải đến chi nhánh công ty một chuyến, buổi tối em mới trở về à?”
“Ừm.”
Trình Trạm gật đầu: “Em đã mua vé chưa?”
“Tí nữa hỏi Tiểu Hi.”
Trình Trạm hiểu ý: “Về với tôi đi.”
Hướng Nguyệt Minh không từ chối, Trình Trạm không ở đây lâu. Bản thân anh chỉ đến để xem Hướng Nguyệt Minh quay cảnh này, vì vậy anh không còn việc gì ở đây nữa nên liền đi trước.
Anh cũng rất bận.
–
Buổi chụp hình vào buổi chiều diễn ra rất suôn sẻ.
Hướng Nguyệt Minh thỉnh thoảng trốn trong xe RV, bên ngoài thật sự quá nóng.
Khi cô vô tình xem Weibo, cô cũng thấy cô và Trình Trạm lọt vào top hot search.
Không có gì ngạc nhiên lắm. Cảnh buổi chiều được quay bên ngoài nên mọi người nhìn thấy, đăng lên mạng là chuyện bình thường.
Cô mở ra xem, toàn là ghen tị với cô, cái ôm của công chúa Trình Trạm thật đáng ngưỡng mộ.
Có fans thậm chí còn yêu cầu Hướng Nguyệt Minh trực tiếp đồng ý với Trình Trạm, đừng để đến lúc phải hối hận, nếu Trình Trạm không muốn theo đuổi nữa, cô nên chuẩn bị tinh thần khóc đi.
Ngay khi mọi người đang tranh cãi gay gắt nhất, một hot search đột ngột xuất hiện.
Thời điểm Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy, nhiều nhân viên của đoàn phim cũng nhìn thấy.
Tống Dực nhìn cô, vô cùng kinh ngạc: “Cô và Trình tổng lúc trước là người yêu sao?”
—-
Editor: dẹp mọe cái kiểu ngược cẩu độc thân này đi Q-Q
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT