Hai người bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh đèn mờ ảo, Hướng Nguyệt Minh có thể thấy rõ ràng d*c vọng đang lớn dần trong mắt anh.
Cô âm thầm cong khóe môi dưới, gọi lại: “Anh?”
Trình Trạm nhìn thẳng vào cô, đôi mắt anh nóng bỏng, anh không hề né tránh dù chỉ một chút. Tất cả cảm xúc trong con ngươi tuôn ra, thẳng thắn bộc lộ ra trước mặt cô. Đối mặt với ánh mắt tò mò của Hướng Nguyệt Minh, anh chỉ ngón tay về phía chiếc váy màu trắng.
“Anh thích chiếc này?”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày nói: “Em còn tưởng anh sẽ chọn màu đỏ.”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, nói một cách bình tĩnh: “Chiếc này giống màu da của em.”
Cô giơ tay treo lại chiếc màu đỏ, sau đó trả lời câu hỏi trước đó của anh: “Nếu tin tức trên mạng đều là giả, em còn phải hỏi làm gì?”
Cô cười rạng rỡ nhìn anh: “Hơn nữa, anh cũng có rất nhiều tai tiếng, em biết là do góc chụp mà thôi.”
Trình Trạm gật đầu, giải thích: “Cô ấy là con gái họ Giang, anh đã gặp trong bữa tiệc, chỉ đơn giản nói chuyện vài câu thôi.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu.
Trình Trạm nhìn tư thế của cô và im lặng một lúc.
Hướng Nguyệt Minh vừa định thay quần áo, liền nhìn đến người đàn ông vẫn đứng ở cửa, cười nói: “Anh không đi tắm sao?”
“Bây giờ đi.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu soi mình trong gương và cong khóe môi dưới một cách máy móc.
Cứ như vậy cũng khá ổn.
–
Trình Trạm tắm nhanh hơn cô tưởng.
Hướng Nguyệt Minh mới mặc bộ đồ ngủ và kịp leo lên giường, người đàn ông bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt dầm dề.
Đèn lớn trong phòng đã tắt, Hướng Nguyệt Minh chỉ để lại hai ngọn đèn trên bàn cạnh giường ngủ để soi sáng. Ánh sáng có màu sắc ấm áp, âm thầm tạo ra một bầu không khí mơ hồ, cho phép sự ái muội này lan rộng.
Trình Trạm lấy ra một chiếc khăn, tùy ý lau tóc và nhìn xuống người đang nằm trên giường.
Hướng Nguyệt Minh đang đắp chăn nhưng không che kín người.
Cô mặc chiếc váy ngủ ren màu trắng đó, lộ ra một mảng lớn làn da trắng như tuyết và xương quai xanh tinh tế, dưới ánh đèn càng rõ ràng hơn.
Trình Trạm biết cô tối nay đã có ý định.
Tuy không biết rõ nguyên do, nhưng làm gì có người đàn ông nào lại có thể từ chối một phúc lợi như vậy.
Anh nghiêm túc nhìn cô một lượt, từ từ bước về phía cô.
“Anh tắm nhanh vậy?”
Trình Trạm nhướng mày, ôm người lên, thấp giọng nói: “Tí nữa không nhanh là được.”
“…”
Anh cúi đầu, lấp kín môi cô, duỗi đầu lưỡi, cạy hàm răng của cô, xông thẳng vào.
Hướng Nguyệt Minh bị nụ hôn của anh làm cho ngạt thở, muốn đẩy anh ra nhưng lại cảm thấy do dự không dám, ngược lại càng xích lại gần anh hơn.
Trình Trạm móc đầu lưỡi của cô, cuống quít hôn lấy hôn để, dây dưa không rứt.
Anh m*t môi cô, lưu luyến mà li3m m*t, bàn tay không yên phận mà du ngoạn khắp người cô.
Gió ngoài cửa sổ thổi tung một góc rèm, ánh sáng mờ ảo chiếu vào khiến người ta cảm thấy mơ hồ.
Cảm giác mọi thứ thật không chân thật ngoại trừ một người đàn ông đang cố ôm chặt cô, sờ s0ạng khắp người cô.
Không biết quần áo đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Tiếng r3n rỉ trầm thấp của Hướng Nguyệt Minh bị người đàn ông nuốt chửng, cô nức nở, hai mắt đỏ bừng, cả người nóng ran.
Thân thể có chút mất khống chế, phản ứng theo tự nhiên.
Cô bám chặt lấy người đàn ông, đón nhận mọi thứ anh trao cho.
Trầm luân vào thế giới của anh.
Hướng Nguyệt Minh áp vào tai anh, há miệng cắn vành tai anh.
Trình Trạm khẽ rên lên, bàn tay nắm tay cô ngày càng chặt hơn.
Anh li3m khóe môi cô, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi anh lỡ lời.”
Hướng Nguyệt Minh ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt ươn ướt khiến tim anh ngứa ngáy khó chịu.
Trình Trạm nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng, nói: “Anh thích em khi em không mặc gì.”
Đối với anh mà nói, đây là cám dỗ lớn nhất.
Hướng Nguyệt Minh đỏ mặt, giơ tay muốn đánh anh. Tay vừa nhấc lên, người đàn ông đã nắm lấy tay cô, dịu dàng hôn xuống.
Lông mi anh rũ xuống, chăm chú hôn.
Ngay tại khoảnh khắc này, cô nhìn thấy sự thâm tình trong đôi mắt của anh. Làm một hồi cô mới cảm nhận rõ được.
Nhưng trong giây lát, nó lại biến mất.
Hậu quả của việc chủ động câu dẫn một người khiến cô phải kêu la không ngừng.
Cuối cùng, Hướng Nguyệt Minh nằm trên giường, mơ hồ cảm thấy ngọn đèn trên trần nhà đang lay động, ánh sáng yếu ớt chiếu vào người mình.
Rõ ràng, đèn trên trần nhà đều đã tắt rồi mà.
–
Sau khi kết thúc, Trình Trạm kiên nhẫn dọn dẹp tàn dư.
Hướng Nguyệt Minh lại nằm xuống giường, hoàn toàn kiệt sức.
Trình Trạm ôm lấy cô, hôn lên trán cô, trầm giọng hỏi: “Buồn ngủ sao?”
“Có chút.”
Hướng Nguyệt Minh cuộn tròn trong ngực anh, ngáp: “Ngày mai anh có bận không?”
Trình Trạm “Ừm” một tiếng, nói với cô: “Ngày mai anh phải hoàn thành một hạng mục ở Giang Thành, có thể mất một tuần.”
Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
“Vậy mấy giờ anh đi?”
“Trước bảy giờ.”
Hướng Nguyệt Minh thả lỏng trong chốc lát, giương mắt nhìn anh một lúc lâu: “Ra là vậy.”
Trình Trạm nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Hửm?”
Hướng Nguyệt Minh trầm mặc một hồi, sau đó nhìn anh: “Ngày mai anh tỉnh nhớ gọi em dậy, em có chuyện muốn nói với anh.”
Trình Trạm hơi sửng sốt, nhìn cô một lúc lâu: “Bây giời không nói luôn được sao?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, ngáp một cái nói: “Nếu em nói luôn bây giờ thì anh sẽ ngủ không ngon.”
“…”
Trình Trạm mơ hồ cảm thấy những gì cô muốn nói không phải là những gì anh muốn nghe.
Nghĩ tới đây, anh ôm chặt lấy cô, thân mật cọ chóp mũi cô: “Em có chuyện gì giấu anh sao?”
“Không.”
Hướng Nguyệt Minh híp mắt, thẳng thắn nói: “Sáng mai anh sẽ biết.”
Trình Trạm nhìn cô một lúc, nhưng anh không thể cạy miệng cô ra.
“Vậy ngày mai anh sẽ gọi em dậy.”
“Vâng.” Hướng Nguyệt Minh ôm lấy anh, vùi đầu vào cổ anh, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương trên người anh để an tâm hơn, nhẹ giọng nói: “Trình Trạm, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trình Trạm ngủ rồi, nhưng Hướng Nguyệt Minh lại bị mất ngủ.
Cô từ từ rút người ra khỏi vòng tay anh, dịch một chút ra mép giường.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà tối đen một lúc, không biết quyết định của mình liệu đúng hay sai.
Nhưng cô không có biện pháp để thay đổi nó.
Cô cũng muốn tỏ ra dũng cảm một chút, nhưng lại sợ đến cuối cùng sẽ mất đi thể diện.
Hướng Nguyệt Minh không muốn trở nên giả tạo và điên cuồng.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường nhìn một hồi, đã không còn sớm.
Hướng Nguyệt Minh mở điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho mẹ cô.
Hướng Nguyệt Minh: 【. 】
Mẹ yêu: 【? 】
Hướng Nguyệt Minh: 【Sao mẹ còn chưa ngủ. 】
Mẹ yêu:【 Hôm nay bố mẹ về nhà, vừa xuống máy bay, sao vậy? 】
Hướng Nguyệt Minh:【Vậy ngày mai con về nhà, mẹ có thể nấu cơm cho con ăn không? 】
Mẹ yêu: 【 Thất tình à? 】
Hướng Nguyệt Minh: 【…】
Đúng là chỉ có mẹ hiểu con gái.
Hướng Nguyệt Minh chỉ là sắp thất tình, nhưng mẹ Hướng có thể đoán chính xác như vậy, trong lúc nhất thời, cô thực sự không biết nên phản bác như thế nào.
Mẹ yêu: 【Được, mẹ miễn cưỡng cho con ở nhờ một đêm. 】
Hướng Nguyệt Minh:【Vâng. 】
Mẹ yêu:【Mấy giờ bay? Con tự về đi, bố mẹ không đi đón đâu. 】
Hướng Nguyệt Minh:【… Còn nữa, con vẫn chưa mua vé. 】
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Hướng Nguyệt Minh lợi dụng ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, cô chụp trộm khuân mặt đang ngủ say của Trình Trạm.
Khi anh chìm vào giấc ngủ, sự sắc bén giữa lông mày và đôi mắt của anh biến mất, khuân mặt lúc này dịu dàng hơn rất nhiều.
–
Sáng sớm, khi Trình Trạm thức dậy thì đã thấy Hướng Nguyệt Minh dậy từ trước.
Anh nhíu mày nhìn người từ bên ngoài mở cửa bước vào, cảm thấy có điềm chẳng lành.
“Em không mệt sao?”
Hướng Nguyệt Minh “à” một tiếng, chớp mắt: “Vẫn bình thường, anh tỉnh ngủ chưa?”
Trình Trạm gật đầu, kéo người vào phòng.
Anh chống tay lên tường, nhìn xuống Hướng Nguyệt Minh: “Có chuyện gì xảy ra với em sao?”
Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh: “Em có xảy ra chuyện gì đâu.”
“…”
Trình Trạm không thể phản bác, nhưng anh cảm thấy có điều gì đó không ổn với Hướng Nguyệt Minh.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, yết hầu khẽ lăn xuống: “Tối qua em bảo có chuyện nói muốn nói với anh, bây giờ có thể nói ra không?”
“Có thể.”
Hướng Nguyệt Minh thúc giục: “Anh đi đánh răng rửa mặt trước đi đã, tí nữa em nói sau.”
Trình Trạm cau mày.
“Đi đi, em đi lấy quần áo hộ anh.”
Trình Trạm đành phải cất bước đi, Hướng Nguyệt Minh vào phòng thay đồ: “Hôm nay anh có cuộc họp ở bên đó không?”
“Có.”
“Mặc vest nhé?”
Trình Trạm: “Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh đi quanh phòng thay đồ, tìm cho Trình Trạm một bộ đồ mà cô đã mua, lấy nó ra.
Cô nhớ lại bộ vest này là bộ cô tặng anh vào ngày đầu năm mới, so với bộ quần áo cao cấp của Trình Trạm thì nó rất bình thường.
Trình Trạm cũng không mặc nhiều nên vẫn còn mới tinh.
Trình Trạm vệ sinh cá nhân xong đi vào, sau khi nhìn thấy quần áo mà Hướng Nguyệt Minh lấy ra, anh nhướng mày, nhưng không nói gì.
“Mặc bộ này?”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh đưa cho anh.
Một lúc sau, Trình Trạm thay đồ. Chiếc áo sơ mi đen mà Hướng Nguyệt Minh đưa cho anh, kết hợp với một bộ vest đen, khiến anh ta có một cảm giác khó tả.
Nhưng lại trông rất kiêu ngạo và lạnh lùng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vươn tay chỉnh quần áo hộ anh: “Anh không cần thắt cà vạt sao?”
“Bây giờ không cần.”
Trình Trạm cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa?”
Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, nhìn anh: “Em nghĩ tốt hơn là nên thắt một cái cho anh.”
Cô rút ra chiếc cà vạt sọc dọc tủ bên cạnh, tô điểm thêm cho bộ trang phục màu đen của anh: “Thế nào?”
Trình Trạm nhìn theo cô.
Hướng Nguyệt Minh đi vòng qua giúp anh cài khuy áo sơ mi, bẻ cổ áo lên rồi thắt cà vạt cho anh.
Ngón tay thon dài và xinh đẹp của cô tương phản rõ rệt với bộ quần áo tối màu của anh, Trình Trạm nhìn cô, có chút thất thần.
Đột nhiên, cô nghiêm túc gọi: “Trình Trạm.”
Trình Trạm giương mắt nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Có lẽ đây là lần cuối cùng em thắt cà vạt cho anh, đẹp không?”
Cô chỉ tay, muốn được khen.
Đôi mắt của Trình Trạm đông cứng lại, dừng lại trên má cô.
Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, thanh âm của anh có chút trầm xuống: “Ý em là sao?”
Hướng Nguyệt Minh cong môi cười: “Anh thông minh như vậy, vậy mà không hiểu ý của em sao?”
Cô dừng lại, khẽ li3m môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Ý em là, chúng ta kết thúc đi.”
Hai chữ “chia tay” có vẻ không phù hợp.
Bọn họ chưa từng hẹn hò nên chỉ có thể coi như là tách ra.
Cô ngước mắt lên, chăm chú nhìn người đàn ông.
Trình Trạm còn chưa đeo kính, cảm xúc trong mắt anh lộ ra trước mắt cô không chút che đậy.
Cô không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài sự suy sụp trong đôi mắt anh.
Trình Trạm hoàn hồn, ánh mắt anh dán chặt vào cô, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn Cello.
Hướng Nguyệt Minh cười cười, suy nghĩ một chút nói: “Không có lý do gì cả, em chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi, như vậy đủ chưa?”
Ánh mắt Trình Trạm tối sầm lại, không nói gì.
Hướng Nguyệt Minh giơ tay sờ cà vạt.
“Trình Trạm.”
Trình Tạm cúi đầu nhìn cô: “Em chắc chứ?”
Hướng Nguyệt Minh cụp mắt xuống, khẽ “ừm” một tiếng.
Trình Trạm liếc nhìn cô, lại không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh cảm nhận được ánh mắt của anh đang dừng trên người mình, trái tim cô mất kiểm soát, đập dữ dội.
Phòng thay đồ yên lặng hồi lâu, cho đến khi dì Hứa gõ cửa, điện thoại di động của Trình Trạm vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Trình Trạm đột nhiên cảm thấy hơi khát nước, cả đêm chưa uống ngụm nước nào, thậm chí nói chuyện cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Anh cố gắng giải thích: “Nếu là vì chuyện tối qua—“
“Không phải.” Hướng Nguyệt Minh ngắt lời anh, nói từng chữ một: “Trước khi xem tin tức tối qua, em đã có quyết định rồi.”
Nghe vậy, Trình Trạm trề môi dưới, cười nhạt: “Đây là lý do tại sao tối qua em chủ động sao?”
Hướng Nguyệt Minh im lặng.
Điện thoại vẫn đổ chuông.
Trình Trạm cảm thấy bực bội không nói nên lời, anh nghe điện thoai, giọng nói lạnh lùng và gay gắt: “Ngay bây giờ.”
Đinh Thuyên không dám nói gì, liên tục đáp: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Trạm giơ tay nới lỏng cổ áo, cúi đầu nhìn cô: “Không hối hận?”
Hướng Nguyệt Minh “Vâng” một tiếng, nói với anh: “Em sẽ không hối hận.”
“Được rồi.”
Trình Trạm lạnh lùng nói: “Tùy em.”
Nói xong, anh bỏ đi không ngoảnh lại.
Dì Hứa nhìn thấy người đàn ông xuống lầu, hô lên: “Cậu chủ dậy rồi, sáng nay Tiểu Nguyệt cho cậu—”
Bà chưa kịp nói xong, Trình Trạm đã bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh như băng.
Dì Hứa sửng sốt, không kịp ngăn cản.
Bà ngẩng đầu nhìn lên lầu, có chút không hiểu.
Hướng Nguyệt Minh bước ra khỏi phòng thay đồ, khi cô vô thức nhìn ra ngoài, cô tình cờ thấy Trình Trạm đang cởi chiếc cà vạt mà cô đã thắt và bước lên xe.
Chiếc cà vạt sọc được anh quấn quanh tay.
Cô cúi xuống, thu hồi ánh mắt.
–
Người lái xe và Đinh Thuyên bỗng thấy dự cảm không lành, nội tâm thấp thỏm.
Anh nhìn vẻ mặt u ám của Trình Trạm, không dám lên tiếng.
Trong xe trầm mặc một hồi, Đinh Thuyên đành mở miệng: “Trình tổng, đây là nội dung chung của cuộc họp hôm nay.”
Trình Trạm không trả lời, thậm chí không buồn nhấc mắt lên.
Trình Trạm cũng không nói nữa, ánh mắt khó chịu nhìn anh. Tựa hồ đang nói, nếu không tức giận nổi, cậu nghĩ tôi là loại người gì?!
Từ trước tới giờ, bất kể là hạng mục gì, anh cũng đều ưu tiên công việc trước, đây là lần đầu tiên Đinh Thuyên thấy anh không thèm nhấc mắt lên xem công việc.
Hiện tại, Đinh Thuyên cứ thấy có gì đó sai sai.
Anh nghĩ đến khuôn mặt của Trình Trạm từ khi anh vừa ra khỏi nhà, nhưng anh không dám hỏi nguyên do.
Ba người trong xe im lặng suốt quãng đường.
Vẫn còn một thư ký và một số trợ lý khác đang đợi ở sân bay, một nhóm người vây quanh anh rồi lên máy bay.
Vừa lên máy bay, một đồng nghiệp tên là Đinh Thư, thận trọng chỉ vào Trình Trạm đang ngồi ở phía bên kia, nhỏ giọng hỏi: “Trợ lí Đinh, hôm nay tâm trạng Trình tổng có vẻ không được tốt.”
Đồng nghiệp hỏi: “Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là dự án lại xảy ra vấn đề?”
“Hay Trợ lý Đinh làm gì khiến Trình tổng tức giận rồi sao? “
Đồng nghiệp mờ mịt hỏi.
Nhìn khuôn mặt khó coi của Trình Trạm, Đinh Thuyên không dám hỏi, cũng không dám trả lời đám người kia.
Đột nhiên, Đinh Thuyên nhớ tới một điều gì đó.
Anh gửi tin nhắn cho Hướng Nguyệt Minh bằng điện thoại di động của mình, muốn tìm hiểu nguyên do căn bệnh, phải vậy mới tìm được thuốc giải bệnh.
Khi Hướng Nguyệt Minh nhận được tin nhắn của Đinh Thuyên, cô đang thu dọn đồ đạc của mình.
Trình Trạm đã mua cho cô quá nhiều thứ, cô không thể lấy hết đi, cô cũng không định lấy chúng. Bản thân những món đồ đó vốn không thuộc về cô, dựa vào mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người, cô không xứng để lấy.
Cô thu dọn đồ đạc, không quá nhiều nhưng cũng không quá ít, vài va li là đủ.
Nhìn thấy tin nhắn từ Đinh Thuyên, Hướng Nguyệt Minh dừng lại một lúc trước khi trả lời.
Hướng Nguyệt Minh: 【 Trợ lý Đinh, những chuyện này sau này đừng hỏi tôi nữa, tôi cũng không biết. 】
Đinh Thuyên tuyệt vọng: 【… Cô Hướng, cứu mạng! Hôm nay Trình tổng thực sự không dễ chọc. Chỉ cần nói với tôi đã có chuyện gì đó đã xảy ra với Trình tổng, được không? Tôi đang cố tính toán liệu tôi có thể sống sót hết ngày hôm nay hay không. 】
Hướng Nguyệt Minh:【Tôi không biết chuyện gì cả. 】
Đinh Thuyên muốn gục ngã.
Hướng Nguyệt Minh: 【Chúng tôi không có cãi nhau, chúng tôi tách ra rồi. Trợ lý Đinh sau này không cần khách khí với tôi nữa, tôi không liên quan gì đến Trình tổng cả, cảm ơn anh đã chiếu cố tôi suốt một năm qua.】
Sau khi gửi tin nhắn, Hướng Nguyệt Minh không nhìn vào điện thoại của mình nữa.
Nhưng Đinh Thuyên nhìn tin nhắn Hướng Nguyệt Minh gửi, rơi vào khoảng không tĩnh lặng.
Chết đến nơi rồi.
Anh có thể đảm bảo rằng bất kể hôm nay anh có làm gì, Trình Trạm cũng sẽ không hài lòng. Anh thậm chí còn đang phải chịu đựng tầng áp suất thấp tỏa ra từ Trình Trạm.
Đinh Thuyên kiềm chế xúc động muốn nhảy khỏi máy bay.
Đồng nghiệp nhìn vẻ mặt của anh, không biết nguyên nhân: “ Trợ lý Đinh, mặt anh sao vậy?”
Đinh Thuyên đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn đồng nghiệp với giọng điệu bình thản: “Hôm nay nếu tôi chết, hãy nhớ nhặt xác tôi về.”
Đồng nghiệp:”……”
–
Sau khi thu dọn đồ đạc, Hướng Nguyệt Minh đi xuống lầu.
Dì Hứa còn ở trong phòng khách, nhìn thấy cô thì sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Nguyệt, thằng bé vội đi quá, còn chưa kịp ăn bữa sáng.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn bữa sáng mình làm đặt ở trên bàn: “Không sao ạ, chúng ta ăn là được.”
Dì Hứa đau lòng nhìn cô: “Chắc là thiếu gia không biết đây là bữa sáng do con nấu, nếu thằng bé biết, dù có muộn làm, nó nhất định sẽ nán lại ăn nốt.”
Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh an ủi bà: “Dì Hứa, mấy ngày nay dì không cần phải tới đâu.”
“Hả?”Dì Hứa thắc mắc nhìn cô: “Tại sao?”
“Con phải về nhà một chuyến.”
Dì Hứa gật đầu: “À được, vậy khi nào con quay lại gọi dì.”
Hướng Nguyệt Minh dừng lại một chút, nhưng vẫn không nói với bà ấy về việc đã kết thúc với Trình Trạm. Cô trả lời một cách mơ hồ, và đồng ý: “Vâng, chúng ta nói chuyện đó sau.”
Cô ngồi vào bàn ăn và nhét đầy mồm bữa sáng thất bại mà cô đã làm.
Ăn xong dì Hứa thu dọn đồ đạc liền rời đi.
Hướng Nguyệt Minh gọi cho Tiểu Hi, nhờ cô ấy giúp chuyển đồ đạc hộ.
Sau khi chất hết đồ lên xe, Tiểu Hi muốn nói nhưng lại thôi, chỉ im lặng nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, không giải thích hai từ này. Cô “ừm” một tiếng,nhẹ nhàng nói: “Đã tách ra rồi.”
Tiểu Hi: “…”
Cô im lặng một lúc rồi thận trọng hỏi: “Vì sao ạ?”
“Tách ra còn cần lí do sao?”
“Vâng ạ.”
Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Chắc là do không thích hợp.”
Tiểu Hi không nói nên lời.
Hướng Nguyệt Minh nhìn cô nàng: “Không nói chuyện này nữa, chị định về Minh Thành mấy hôm, mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi đi.”
“……Vâng.”
Tiểu Hi bất đắc dĩ: “Vậy chị có việc gì thì gọi điện thoại cho em.”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh đã mua một căn hộ nhỏ, không quá lớn nhưng vừa đủ để cô sống một mình.
Đây là gia tài cô mua được khi lần đầu tiên cô kiếm được tiền, bằng đồng tiền chân chính của chính mình. Trình Trạm đã từng đề nghị tặng cô một ngôi nhà nhưng Hướng Nguyệt Minh từ chối.
Khi cô mua căn hộ nhỏ này, chính Trình Trạm đã giúp cô xem xét kĩ càng.
Anh cảm thấy căn hộ khá tốt nếu cô thực sự muốn mua.
Khi đó, cả hai đã xảy ra cãi vã vì chuyện này. Trình Trạm cảm thấy nó không cần thiết, nhưng Hướng Nguyệt Minh vẫn khăng khăng muốn mua.
Trước khi cuộc cãi vã kết thúc, Hướng Nguyệt Minh phải dỗ dành anh vài ngày.
Bây giờ nhìn lại, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy rằng quyết định của mình khi đó rất đúng đắn. Nếu cô không có một căn hộ nhỏ này, có khả năng cô sẽ phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ.
Căn hộ đã lâu không có người ở, Hướng Nguyệt Minh cũng quên tìm người dọn dẹp, nên bây giờ căn phòng rất bụi bặm.
Cô đặt đồ xuống, dẫn theo Tiểu Hi ra ngoài.
“Đưa chị đi sân bay nhé?”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười nhìn cô, xoa đầu cô nàng: “Cảm ơn em đã vất vả rồi, Tiểu Hi.”
Tiểu Hi bĩu môi nhìn cô: “Chị, chị thật sự muốn chia tay với Trình tổng sao?”
“Đã tách rồi.” Hướng Nguyệt Minh sửa lại lời cô.
Tiểu Hi: “…”
–
Sau khi đến sân bay, Hướng Nguyệt Minh vẫn gửi tin nhắn cho dì Hứa để nói ngắn gọn sự việc.
Gửi xong, cô không nhìn vào điện thoại của mình nữa.
Đến Minh Thành, Hướng Nguyệt Minh mới bật điện thoại lên.
Vừa mở máy lên, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của dì Hứa hiện lên.
Hướng Nguyệt Minh cúi mặt xuống, không biết trả lời tin nhắn như thế nào.
Cô nghĩ kĩ, vẫn là không nhắn lại.
Vừa định tắt máy thì mẹ cô gọi đến.
“Xuống máy bay chưa?”
“Rồi ạ.” Hướng Nguyệt Minh nhẹ giọng đáp: “Con sẽ bắt taxi về.”
Mẹ Hướng cười tủm tỉm: “Đến bãi đậu xe đi, mẹ gửi định vị cho con.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ có thời gian đến đón con sao?”
“Con gái của mẹ thất tình, không có thời gian thì phải làm cho có thời gian”.
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Khi cô lôi đống hành lý của mình đến gần xe, mẹ Hướng đang thảo luận về các di tích văn hóa với bố Hướng.
Hướng Nguyệt Minh liếc mắt một cái, gõ cửa kính xe: “Xin lỗi, hai người có phát hiện ra con không?”