Lục Cẩm Xuyên giống như gà mẹ che chở gà con, kéo Giang Chỉ qua một bên! Anh nhìn Lâm Diệp bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác!Mắt đi mày lại ngay trước mặt anh, coi anh là người chết sao?Giang Chỉ:…Lâm Diệp:…Phòng phát sóng trực tiếp[Mau xem ánh mắt của Lục Thần kìa, cứ như đang viết: Đừng hòng tới gần em gái của anh][Chắc chắn là cha già Lục Thần rồi, không chạy đi đâu được][Ha ha ha ha][Ánh mắt của nhóc con thật vô tội][Tôi thấy bạn nhỏ Lâm Diệp này khó lường à nha, biết tán gái dữ][Bạn nhỏ Lâm Diệp cố lên]Lâm Sinh Chi cũng không ngờ con trai mình lại tài giỏi như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ mà.
Bình thường đối xử với các bạn khác đều như nhau, không ngờ gặp được cô bé xinh đẹp thì lại giỏi bắt chuyện như vậy!Không thể không nói: Giỏi lắm con trai của ta!Tất nhiên những lời này không thể nói cho Lục Cẩm Xuyên, nếu không thằng bé sẽ bị Lục Cẩm Xuyên đánh chết mất!“Chú ơi?” Lâm Diệp nghi ngờ nhìn Lục Cẩm Xuyên.
Lục Cẩm Xuyên nghe thằng nhóc gọi mình là chú, trong lòng sửng sốt, anh già như vậy sao?Giang Chỉ nghe thấy Lâm Diệp nói bèn ngoan ngoãn lắc đầu: “Cảm ơn anh, nhưng em có thể cầm được!”Nhiệm vụ của mình thì phải tự mình hoàn thành!“Giang Tiểu Chỉ, đi thôi!”Lục Cẩm Xuyên túm mái tóc nhỏ của Giang Chỉ! Hoàn toàn không cho tên nhóc Lâm Diệp có cơ hội lấy lòng cô bé.
Trên đường trở về, Giang Chỉ nhìn vẻ mặt tức giận của Lục Cẩm Xuyên, nghi ngờ hỏi.
“Anh hai, anh làm sao vậy?”Lục Cẩm Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua Giang Chỉ, cô bé gần đây càng ngày càng xinh đẹp, tương lai sau này không biết còn có bao nhiêu thằng nhóc thối nhớ thương nữa!Tưởng tượng tương lai có một ngày Giang Tiểu Chỉ sẽ bị thằng nhóc nào đó bắt đi mất, ngẫm lại càng tức giận!“Giang Tiểu Chỉ! Nói cho em biết, sau này cách xa mấy thằng nhóc đó ra, trẻ con thì phải học tập, trước khi tốt nghiệp đại học không cho phép yêu sớm!”“Cho dù nhóc tốt nghiệp đại học rồi cũng không được đi làm xa!”Lục Cẩm Xuyên nói xong câu cuối còn bổ sung một câu, cha già như anh thật sự rất xót Giang Chỉ.
“Anh hai không nỡ rời xa em sao?” Giang Tiểu Chỉ vui mừng ngẩng đầu lên.
“Ai không nỡ rời xa nhóc!” Lục Cẩm Xuyên sẽ không thừa nhận điều này, xoay đầu tránh ánh mắt cô bé.
“Đúng vậy, là em không muốn rời xa anh hai!”Giang Tiểu Chỉ nhìn anh hai bằng vẻ mặt nghiêm túc, anh hai là người kiêu ngạo, cô nhóc là một nhóc con có trách nhiệm, cô nhóc phải dỗ dành anh hai![A a a! Ngọt quá đi! Chỉ Chỉ ngoan quá, hai anh em nhà này chữa lành ghê!][Tại sao nhóc con lại ngoan như vậy chứ?][Lục Thần kiêu ngạo thiệt nhen][Cha già Lục Thần đã online.
][Tốt nghiệp đại học còn không cho yêu đương sao? Không ngờ anh lại là một Lục Thần như vậy][Nếu tôi không nhìn lầm thì lỗ tai của Lục Thần đã đỏ rồi][Hu hu hu! Nhóc con ngoan ngoãn như vậy tôi cũng muốn]…Lục Cẩm Xuyên và Giang Chỉ ăn cơm xong, tổ chương trình lại sắp xếp thêm một cuộc phỏng vấn mới!Phân đoạn hỏi nhanh đáp nhanh, trả lời thật.
Rất nhanh đã đến lượt Lục Cẩm Xuyên và Giang Chỉ phỏng vấn.
Vừa bước vào, Lục Cẩm Xuyên ngồi ngay xuống ghế sô pha, vẻ mặt ảm đảm.
Nguyên nhân là tổ đạo diễn vừa mới từ chối yêu cầu không cho Giang Chỉ tham gia phỏng vấn.
“Anh hai!” Giang Chỉ nhìn thoáng qua anh hai.
Lục Cẩm Xuyên nghe vậy theo bản năng ngồi thẳng lưng, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười tiêu chuẩn.
Ngay cả Lục Cẩm Xuyên cũng không ý thức được bản thân sẽ có phản ứng như vậy!Người trong phòng phát sóng lập tức cười như điên![Đây là gì vậy?][Ha ha ha ha, Lục Thần sợ rồi][Phản ứng theo bản năng, ha ha tuyệt vời][Cười chết hai anh em nhà này, đây là tổ hợp thần tiên gì vậy?][Nhóc con uy vũ!!!][Nhóm khách mời khác là người lớn chăm trẻ con, nhóm này tuyệt đối là nhóc con chăm anh trai!].