Việc không thể chậm trễ, Tiêu Mĩ vừa đi, Ninh Uyển đã kéo Phó Tranh đi hướng nhà Đào Hạnh.
Theo như thông tin của dì Tiêu, Đào Hạnh này thực ra khá trẻ, mới ngoài 30 tuổi. Chỉ là dường như cô ta sống một mình ở Duyệt Lan, đều không thấy cô ta qua lại với người thân khác, cũng vì chuyện con chó mà không thân thiết lắm với hàng xóm trong tòa nhà. Chỉ thỉnh thoảng thấy Đào Hạnh trò chuyện với những người nuôi chó khác trong tiểu khu, đến cả người thông hiểu xã khu như dì Tiêu đều không rõ về thông tin khác của cô ta.
Trên đường đi trong lòng Ninh Uyển hơi thấp thỏm, e là Đào Hạnh này không dễ tiếp xúc, đối phương hoàn toàn có thể không thừa nhận chó của mình đập trúng làm Trần Thước bị thương. Dù sao chỗ Ninh Uyển cũng chỉ có một video như vậy, mà con chó thắt nơ bướm đỏ lại không phải chỉ có một con duy nhất trên đời, loại phụ kiện thú cưng giống nhau đầy trên taobao, chỉ cần đối phương nhất quyết không thừa nhận, thật sự không còn cách nào chứng minh nữa....
Bên này Ninh Uyển lo nghĩ, Phó Tranh đi bên cạnh cô sắc mặt cũng khá nghiêm trọng...
Chắc chắn là cũng lo lắng cho Trần Thước, trong lòng Ninh Uyển nghĩ Phó Tranh thật sự là người có tình có nghĩa. Dù sao Trần Thước cũng là bạn tốt của anh, hiện giờ cậu ấy xảy ra chuyện, bình thường Phó Tranh không để lộ buồn vui trên mặt cũng đã bộc lộ cảm xúc ra thế này, chỉ là lúc Ninh Uyển đang chuẩn bị mở lời an ủi Phó Tranh đừng quá lo lắng Trần Thước, Phó Tranh đã mở lời trước:
“Ninh Uyển, khi nãy tại sao dì Tiêu muốn giới thiệu người đàn ông tốt cho tôi?” Phó Tranh khẽ chau mày, “Bây giờ tôi nhớ lại lời lúc đầu của bà ấy, cái gì mà muốn làm chị em với tôi, ngẫm lại lời lần này, sao lại cảm thấy...”
“...” Ninh Uyển lập tức cắt lời Phó Tranh, “Anh nghĩ nhiều rồi, dì Tiêu nói về bạn trai, bà ấy hưng phấn quá mức nên đã nói nhầm! Nói nhầm! Đương nhiên là giới thiệu cô gái tốt cho anh!”
“Không cần.”
Ninh Uyển ngước mắt nhìn Phó Tranh, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng và hoảng loạn, cô cố gắng thể hiện bản thân không quan tâm và bình tĩnh nói: “Là anh có bạn gái rồi nên mới không cần?”
“Không có.” Phó Tranh mím môi nhìn Ninh Uyển một cái, “Nhưng không cần dì Tiêu giới thiệu.”
“Ồ...”
Bản thân Ninh Uyển cũng không phát hiện, một câu trả lời đơn giản như vậy không ngờ trong lòng cô lại hơi vui. Rõ ràng Phó Tranh đã ba mươi rồi, rất nhiều luật sư nam trong công ty đừng nói là có bạn gái, có vài người đã có con thứ hai. Phó Tranh ở tuổi này tìm một người bạn gái cũng được rồi, bản thân cô là luật sư hướng dẫn, theo lý nên quan tâm nhiều đến cuộc sống của cấp dưới, nghe anh nói không có bạn gái nên cổ vũ anh nhanh chóng tìm bạn gái, nhưng trong lòng cô lại lười biếng, vừa nghe Phó Tranh không có bạn gái không những không sốt ruột thay người ta, trong lòng len lén có chút “vui khi người gặp họa”, ước gì anh luôn như vậy, không có bạn gái mới tốt.
Kết quả Ninh Uyển đang trộm nghĩ như vậy, Phó Tranh hắng giọng, ánh mắt nhìn về phía trước và nói: “Vậy em thì sao? Em thật sự muốn dì Tiêu giới thiệu một người đàn ông tốt sao?”
“Không có! Không có!” Ninh Uyển liên tục xua tay, “Tôi không có suy nghĩ này.”
Đùa thôi, những thanh niên chất lượng ở xã khu hiện đang hot thế nào Ninh Uyển có thể không biết sao? Dì Tiêu không giới thiệu cho cô một người đã ly dị là tốt lắm rồi.
Ninh Uyển nghĩ như vậy, lại liếc Phó Tranh bên cạnh một cái. Hơn nữa mà, bên cạnh cô có một vật tham chiếu như Phó Tranh, bất giác dường như đến gu của cô cũng cao hơn, khi trước cảm thấy Trần Thước đã rất đẹp trai, hiện giờ cảm thấy tướng mạo Trần Thước bình thường, cùng lắm là một chàng trai đứng đắn tỏa nắng, nhưng vẫn còn cách trai đẹp tuyệt mỹ một chút, còn một trai đẹp tuyệt mỹ là thế nào... Ninh Uyển không nhịn được trộm nhìn Phó Tranh một cái.
Ánh mắt Phó Tranh đang nhìn về phía xa xăm, anh hoàn toàn không để ý ánh mắt Ninh Uyển lén lút nhiều lần nhìn anh, anh khẽ ho rồi nói: “Khi nãy dì Tiêu nói giới thiệu người đàn ông tốt cho tôi, tôi nhất thời không ý thức được, nếu như bà ấy nói giới thiệu một cô gái tốt cho tôi, chắc chắn tôi lập tức từ chối.”
“Nếu em đã giống tôi không có suy nghĩ kia, sau này dì Tiêu nói muốn giới thiệu người đàn ông tốt cho em, em cũng nên lập tức từ chối mới đúng.”
Ninh Uyển đang nhìn sườn mặt của Phó Tranh, vô thức gật đầu: “Ừm!”
Kết quả cô đã đưa ra đáp án khẳng định rồi, Phó Tranh hiển nhiên vẫn không hài lòng, anh quay đầu, nhìn Ninh Uyển có chút tức giận: “Em trả lời nhanh như vậy, thật sự đã nghĩ xong câu trả lời sau này sao?”
“Đúng vậy...”
Ninh Uyển hiện giờ thật sự không muốn làm quen người đàn ông tốt nào, nếu nói chuyện cô muốn nhất lúc này chính là vào đội của đại Par.
“À, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi.” Phó Tranh bổ sung có chút không tự nhiên, “Dù sao con người dì Tiêu cũng khá nhiệt tình, tôi cảm thấy em trực tiếp từ chối như vậy sẽ không lãng phí ý tốt và tinh lực của người khác, để tránh bà ấy thật sự nghe ngóng người đàn ông tốt cho em, chúng ta cũng không thể lãng phí tình cảm của người khác, đúng không?”
“Đúng đúng đúng.”
Anh đẹp trai như vậy, nói gì cũng đúng hết!
***
May là nhà Đào Hạnh cách đó không xa, chẳng mấy chốc Ninh Uyển và Phó Tranh đã tới cổng tiểu khu nhà cô ta, mà đoạn đường sau đó, Phó Tranh cũng không đề cập đến các chủ đề khác, tuy anh rõ ràng muốn biết Ninh Uyển đã làm gì trước đây, nhưng anh là không truy vấn chuyện dì Tiêu rốt cuộc tại sao muốn giới thiệu cho anh người đàn ông tốt, khiến Ninh Uyển âm thầm nhẹ nhõm.
May thay Đào Hạnh có nhà. Cô ấy hoàn toàn khác những gì Ninh Uyển tưởng tượng. Dì Tiêu nói cô ta đã ngoài 30 tuổi, nhưng trông khá hốc hác, có thể thấy đường nét ngũ quan khá đẹp, nhưng hai quầng thâm nghiêm trọng dưới mắt và tình trạng làn da xấu xí đã làm giảm đi vẻ ngoài của cô ta khá nhiều, đến mức cả người cô ta hơi u ám, khóe miệng rủ xuống, trông rất ủ rũ, giao tiếp với người khác cũng không có tinh thần. Thế nhưng sau khi Ninh Uyển và Phó Tranh nói rõ nguyên do đến đây, Đào Hạnh không đuổi người đi, tuy có chút lạnh lùng nhưng vẫn mời họ vào nhà một cách khách khí.
“Hai người không sợ chó, không dị ứng lông chó thì tốt, nhưng chó đã được tiêm phòng bệnh, cũng rất gần người.” Sau khi vào nhà của chính mình, có lẽ đã trở về môi trường mình quen thuộc, trạng thái cô ta có vẻ tốt hơn nhiều, “Tôi rót trà cho hai vị.”
Tranh thủ lúc Đào Hạnh đi rót trà, Ninh Uyển quan sát đại khái nhà của Đào Hạnh, có thể nhìn ra cô ta thực sự quét dọn rất sạch sẽ. Mặc dù nuôi chó nhưng trên sàn không có lông chó, cũng không có mùi lạ.
Chỉ là đồ đạc bài trí trong nhà đơn giản, thậm chí trông rất cũ, đặc biệt là mấy bóng đèn thắp sáng trong nhà đã hơi chập chờn, ống đèn đã cũ kỹ lắm rồi, nhưng nói đến đồ dùng cho chó, cho dù là bát đựng thức ăn hay là đống thức ăn cho chó chất một bên, đều là nhãn hiệu nhập khẩu, vài món đồ chơi cho chó rơi vãi trên sàn cũng rất đặc biệt.
Lại nhìn Đào Hạnh, bản thân cô ta ăn mặc rất giản dị, chiếc quần bò đã giặt nhiều đến mức bạc trắng. Có lẽ Đào Hạnh này không quá quan tâm đến chất lượng cuộc sống của mình, nhưng rất chú ý đến con chó.
“Nào, mời hai người uống trà.”
Ninh Uyển nhận trà, dứt khoát không vòng vo, cô lấy ra tấm ảnh của con chó và trần thuật ngắn gọn những gì đã xảy ra. Vì sợ sẽ chọc giận đối phương, Ninh Uyển dùng từ khá thận trọng: “Vì những người dân khác trong xã khu cung cấp tin tức, nói con chó này giống con chó nhà chị, lại nghe nói chó nhà chị mất tích đúng hôm xảy ra tai nạn, cho nên tôi muốn đến hỏi...”
Ngoài sự mong đợi của Ninh Uyển, lời cô chưa nói xong, Đào Hạnh đã tiếp lời, thừa nhận một cách dứt khoát: “Là chó của tôi, tôi nhận ra nó, chính là Đa Đa.” Cô ấy nói xong, hướng về một căn phòng gọi: “Đa Đa, lại đây.”
Không lâu sau, con chó trong video vui vẻ đi tới, quả thực cùng là một con chó, hiện giờ nó vẫn đang đeo cái nơ bướm đỏ.
Không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy. Ninh Uyển nhìn Phó Tranh thở phào, kết quả khi cô nghĩ các vấn đề tiếp theo về bồi thường có thể được giải quyết thông qua thương lượng suôn sẻ, Đào Hạnh lại từ chối cũng bằng một cách dứt khoát yêu cầu của Ninh Uyển.
Cô ấy nói chậm rãi, giống như không có tinh thần cho bất cứ chuyện gì: “Đa Đa là chó nhà tôi không sai, nhưng hai vị luật sư, hôm đó Đa Đa đi lạc mất mà.”
Ninh Uyển cười: “Đúng, quả thực đã đi lạc mất. Nhưng trông coi thú cưng của mình cũng là trách nhiệm của chủ nhân nuôi thú cưng, nếu không hoàn thành trách nhiệm liên quan thì việc bồi thường xâm quyền đương nhiên sẽ do chủ nhân gánh vác.”
Ninh Uyển nói những lời này đều vô cùng ôn hòa, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, Đào Hạnh khi nãy còn bơ phờ không muốn nói chuyện, cũng không biết chữ nào đã chọc giận thần kinh của cô ta, cô ta bùng nổ như pháo.
“Tại sao lại do tôi gánh vác? Tại sao lại là lỗi của tôi rồi? Tại sao cái gì cũng là lỗi của tôi? Tôi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà ông trời lại trừng phạt tôi thế này, khiến tôi gặp phải chuyện này chứ?”
Cô ta đột nhiên thay đổi, cảm xúc hoàn toàn cuồng loạn, cả người rất nóng nảy, thậm chí có chút hung hãn, trên tay cô ta vốn đang cầm ấm trà đầy nước sôi, ấm nước rung chuyển theo động tác tùy tiện của cô ta, có thể thấy nước sôi bị hắt ra sắp bắn lên người của Ninh Uyển.
Gần như ngay lập tức, Phó Tranh đã kéo Ninh Uyển ra sau lưng anh, tách cô và Đào Hạnh ra, dùng cơ thể của mình che chắn cho Ninh Uyển, mà bản thân anh cũng không kịp tránh, trên người bị nước sôi bắn vào, bộ vest cũng đã ướt một mảng.
“Phó Tranh, anh sao rồi?”
Đáng lẽ là đã bị bỏng, nhưng Phó Tranh chỉ hơi nhíu mày, sau đó nhìn Ninh Uyển: “Em không sao là được.” Anh nói xong dừng một chút, mới trả lời câu hỏi của Ninh Uyển, “Tôi không sao.”
Lời của Phó Tranh ngắn gọn và đơn giản, giọng điệu cũng tự nhiên bình tĩnh, hoàn toàn không có chút ý muốn đòi công lao nào, thế nhưng càng như vậy, trong lòng Ninh Uyển càng không thể chịu nổi mà nhói lên.
Phó Tranh đôi lúc hơi lạnh lùng cao ngạo, nhưng sâu bên trong anh là một người dịu dàng nho nhã, anh có hành động bảo vệ cô thế này không có gì đáng ngạc nhiên, kể cả khi đổi thành cô gái khác, e rằng cũng có cái kết như vậy, hơn nữa cô lại là đồng nghiệp của anh, cho dù đã biết điểm này, nhưng nhịp tim Ninh Uyển vẫn hăng hái đập như trống.
Thực ra gần đây cô cảm thấy mình hơi bất thường, Phó Tranh cũng không phải lần đầu tiên thế này, lúc trước cho dù cô biết anh đẹp trai cũng chưa từng chú ý quá mức với anh. Nhưng dạo gần đây lại luôn không nhịn được mà nhìn trộm anh, cho dù đã tự cảnh cáo bản thân đừng phân tâm, đừng phân tâm, nhưng đôi khi đến lúc cô có ý thức, bản thân đã nhìn Phó Tranh rồi.
Mặc dù anh chỉ là một trong số hàng vạn hàng nghìn luật sư thực tập bình thường, thế nhưng Ninh Uyển lại cảm thấy Phó Tranh dường như mang một quầng sáng. Rõ ràng những vụ án xã khu anh làm chỉ rất tầm thường, lông gà vỏ tỏi, nhưng cho dù là vậy, Ninh Uyển đều cảm thấy Phó Tranh chói sáng trong sự tầm thường.
Nhưng trước mắt không phải lúc nghĩ về nhưng chuyện đó, Ninh Uyển cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng, chau mày nhìn Đào Hạnh.
Đào Hạnh lúc này tức giận trợn mắt, xem ra vẫn vô cùng kích động như cũ, giọng nói cũng cực kỳ lớn, tâm trạng vô cùng phấn khích.
“Đa Đa lạc mất không phải trách nhiệm của tôi, những nghĩa vụ cần làm đều đã làm hết rồi, vốn đang dắt nó đi trên đường, kết quả đột nhiên có người đội mũ đeo khẩu trang lao ra giật dây dắt chó của tôi, còn liều mạng đá nó, Đa Đa sợ hãi nên chạy mất. Người đó vẫn tiếp tục đuổi theo sau Đa Đa, sau đó bắt kịp nó liền cưỡng ép kéo lê nó đi, động tác quá nhanh tôi vốn không theo kịp... Sau đó tôi tìm một vòng, mới tìm thấy Đa Đa.”
Đào Hạnh càng nói càng tức giận, giọng nói càng lúc càng lớn: “Tôi vẫn còn muốn khiếu nại tiểu khu nữa! Tiểu khu sao lại đưa những người như vậy vào? Dưới ban ngày ban mặt đã có kẻ trộm chó? Đa Đa giống như con của tôi, người như vậy có thể bị kết án nếu bắt được không?”
Mặc dù thái độ của Đào Hạnh rất quyết liệt, nhưng Ninh Uyển hoàn toàn không để tâm, cô chau mày, nắm chắc mấu chốt trong lời của Đào Hạnh: “Con chó bất ngờ bị người tấn công kéo đi, cô có bằng chứng không?”
Con chó của cô ta lạc mất sau đó nhảy từ trên lầu xuống, chuyện này Ninh Uyển cảm thấy rất viển vông, vì cho dù là động vật cũng có bản năng tìm kiếm lợi thế tránh nhược điểm. Một con chó nhà nuôi bình thường không thể nào sau khi rời khỏi sự khống chế của chủ nhân đã chạy lên tòa nhà cao như vậy sau đó tự nó nhảy xuống, cũng hiếm khi có trường hợp con chó chạy đến đỉnh của một tòa nhà và cuối cùng bị sảy chân rớt xuống, chó lại không hề ngu ngốc.
Nhưng hiện giờ theo lời của Đào Hạnh, Ninh Uyển lại có một suy nghĩ mới, mà cũng vào lúc này Phó Tranh đã quay đầu nhìn cô, không cần nói hai người đã nhìn ra trong mắt đối phương có một suy đoán đồng nhất ăn ý: Lẽ nào con chó bị người cố ý ném xuống lầu?
Hành vi xâm quyền của vật nuôi áp dụng theo nguyên tắc trách nhiệm không có lỗi. Bất kể chủ sở hữu có lỗi hay không, miễn là có hành vi xâm quyền xảy ra, chủ sở hữu sẽ phải gánh vác trách nhiệm bồi thường. Nhưng trừ phi hành vi xâm phạm của vật nuôi xảy ra do sự cố ý hay sai lầm của người thứ ba, vậy chủ nhân mới có thể sử dụng điều này bào chữa.
Mặc dù để bảo vệ quyền lợi của nạn nhân xâm quyền, hoàn thành sự trợ giúp xã hội ở mức độ lớn nhất, cho dù là do bên thứ ba cố ý, nạn nhân vẫn có thể yêu cầu chủ nhân con chó bồi thường trước, mà chủ nhân con chó sau đó có thể tìm bên thứ ba thu hồi bồi thường.
Đó chỉ là một nguyên tắc đơn giản dễ hiểu hơn, đặc biệt là bây giờ Đào Hạnh hoàn toàn không đồng ý chủ động gánh vác bồi thường, vậy để tránh tăng cường mở rộng mâu thuẫn, nếu con chó thật sự bị cố ý vứt xuống lầu, chỉ cần tìm người vứt chó, vậy trách nhiệm xâm quyền này có thể trực tiếp tìm tới kẻ vứt chó chịu trách nhiệm. Trừ phi là không tìm thấy mới lui mà làm bước tiếp, khởi kiện Đào Hạnh phải chịu trách nhiệm trước.
“Cô Đào, vậy cô có bằng chứng chứng minh lời cô nói không?”
“Có!” Đào Hạnh thấy Ninh Uyển và Phó Tranh không chất vấn cô ta nữa, tâm trạng chậm rãi bình tĩnh lại. “Đoạn đường đó có camera, tôi tìm bên dịch vụ tài sản yêu cầu lấy đoạn video.”
Cô ta vừa nói vừa mở điện thoại: “Này, hai người xem đi.”
Trong video, một người đàn ông có thân hình trung bình mặc quần áo đen, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ to và khẩu trang đen gần như che hết khuôn mặt, ngoài các đặc điểm về vóc dáng, hoàn toàn không thể xác định được tướng mạo của người này.
Đúng như lời Đào Hạnh nói, cô ta vốn đang dắt chó đi dạo, người đàn ông có vẻ mai phục chờ sẵn bên bụi cỏ, đột nhiên lao ra liều mạng đá con chó một cái, nhân lúc con chó sợ hãi anh ta bắt đầu giật dây dắt chó trong tay Đào Hạnh, sau khi đẩy Đào Hạnh xuống đất lại đá nó thêm vài cái, sau đó thô bạo lôi con chó đi, con chó dĩ nhiên vùng vẫy tuyệt vọng, sủa điên cuồng đồng thời quay đầu dùng sức cắn vào cổ tay đối phương.
Chỉ nhìn video là có thể thấy “Trận chiến người và chó” kịch liệt đến mức nào...
“Chính là tên này! Tên thần kinh! Tôi đã báo cảnh sát, sau khi Đa Đa cắn hắn hiện trường còn có mẫu máu, cảnh sát cũng đã thu thập, nhưng nói là không đối chiếu được DNA, ít nhất người này không có tiền án, thật sự xui xeo! Cũng không biết tên thần kinh ở đâu ra?”
Giọng điệu của Đào Hạnh lại trở nên lo lắng: “Kết quả là hiện giờ hai người nói sau khi chó bị người khác kéo đi xảy ra chuyện, đập trúng người khác, chuyện này không nên do tôi chịu trách nhiệm đúng chứ? Tôi vốn không đuổi kịp người này, sau khi tìm một vòng xã khu mới nhìn thấy Đa Đa tự mình quay về, chỉ thế mà thôi.”
Ninh Uyển cau mày xem video, trong video Đào Hạnh sau khi ngã xuống đất, có một người đàn ông cao lớn chạy đến từ phía sau cô ta, sau đó vứt đồ trong tay lập tức dìu Đào Hạnh dậy, nói với cô ta vài câu sau đó đuổi theo người đàn ông đồ đen xông ra kéo chó đi...
“Người này là?”
Hiện trường vẫn có những nhân chứng khác, còn đuổi theo người đàn ông đồ đen, có lẽ người này cũng đã chứng kiến người đàn ông đồ đen lạc mất con chó cũng nên, thông tin quan trọng như vậy không biết tại sao Đào Hạnh không nói.
Khi Ninh Uyển hỏi, Đào Hạnh bổ sung có chút không tự nhiên: “Đây là chồng tôi, nhưng sẽ sớm trở thành chồng cũ, chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn. Cũng coi như trùng hợp, hôm đó anh ấy đến nói về chuyện ly hôn đúng lúc gặp phải người đàn ông đồ đen vừa cướp mất con chó, vì tôi bị đẩy nên trẹo chân, sau đó anh ấy đuổi theo người đàn ông kia. Nhưng một lúc sau anh ấy quay lại và nói không đuổi kịp, tên đồ đen đó chạy quá nhanh đuổi không theo kịp, cũng may về sau chó không sao tự nó trở về...”
Sự thay đổi tâm trạng của Đào Hạnh đặc biệt lớn, lúc này lại trở nên lo lắng, giống như có thể rơi nước mắt tại chỗ, cô ta ôm chặt con chó bên cạnh: “Trong lòng tôi Đa Đa chính là con tôi, nếu Đa Đa xảy ra chuyện tôi thật sự không biết nên làm thế nào, có thể thật sự không sống nổi nữa...”
“Hai người cũng đã thấy gia cảnh tôi như vậy, hiện giờ đang ly hôn với chồng cũ, ra khỏi nhà không có một xu, số tiền duy nhất đều dùng cho Đa Đa, nó chính là người nhà của tôi, con của tôi, tôi thật sự không có tiền gánh vác phí chữa trị của đồng nghiệp hai người, nhưng đồng nghiệp hai người xảy ra chuyện, Đa Đa cũng sợ hãi, tôi cũng muốn tìm và kiện cái người đột ngột xông ra đánh chó cướp chó của tôi.”
“Tôi cũng là người biết báo đáp ân nghĩa, nếu không có đồng nghiệp hai người Đa Đa đã chết rồi. Nếu như có thể, tôi muốn mua chút hoa quả mang Đa Đa đến thăm ân nhân, để Đa Đa dập đầu tạ ơn ân nhân...”
Ninh Uyển liên tục xua tay: “Không cần, không cần.”
Đùa sao? Mặc dù khả năng cao con chó không có lỗi trong chuyện này, nhưng Trần Thước vốn vì vụ tai bay vạ gió này đã đủ buồn bực rồi, còn gặp lại con chó này không phải sẽ tức chết sao?
Nhưng đúng lúc này, Phó Tranh luôn im lặng đã xen vào chủ đề: “Cô Đào đừng nóng vội, tôi cảm thấy chúng ta có thể tìm thấy người lôi con chó đi.”
***
Cuối cùng, Phó Tranh động viên Đào Hạnh hai câu, lại xin phương thức liên lạc của người chồng sắp ly hôn với Đào Hạnh, sau đó hai người rời đi.
Tình cờ là khi vừa mở cửa, đã đụng phải một người đàn ông tay xách giỏ trái cây và chuẩn bị gõ cửa.
Đào Hạnh sững sờ, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại lập tức đầy tính công kích: “Hạ Tuấn Nghị! Tôi đã nói với anh bao lần rồi, đừng tới tìm tôi nữa! Tôi và anh hết hy vọng rồi! Chắc chắn tôi sẽ ly hôn với anh, tôi có Đa Đa là đủ rồi!”
Loại chuyện riêng tư này Ninh Uyển và Phó Tranh cũng không tiện có ở lại. Họ gần như nhanh chóng bước ra ngoài, chỉ còn lại tiếng gào thét điên cuồng của Đào Hạnh ở phía sau, mà Đa Đa vốn dĩ ngoan ngoãn gần người, lúc này cũng sủa điên cuồng.
Đến khi Phó Tranh và Ninh Uyển rời khỏi nhà Phó Tranh, hai người họ dừng lại dưới một bóng cây yên tĩnh.
Phó Tranh không phải người nói nhiều, nếu đã nói như vậy với Đào Hạnh, dĩ nhiên anh đã có phương hướng. Lúc này dừng lại, anh đã giải thích rõ rành suy nghĩ của mình một cách logic...
“Có thể nhờ cảnh sát dò hỏi những bệnh viện xã khu gần đây, xem xem hôm xảy ra sự việc hay ngay hôm sau ở Duyệt Lan có ai đi tiêm phòng bệnh dại không?”
Kẻ đồ đen xông ra rõ ràng rất ghét chó mới đá con chó tàn nhẫn như vậy. Người như vậy bị chó cắn, không thể nào tin con chó này không có bệnh, khả năng cao anh ta sẽ chạy đi tiêm vắc xin.
Nếu Đào Hạnh đã báo cảnh sát về chuyện này, vậy mượn sức mạnh của cảnh sát điều tra chuyện này là được, có lẽ sẽ rất nhanh có kết quả.
***
Sau khi Trần Thước bị thương, văn phòng xã khu bỗng thiếu một người. Phó Tranh rất bận, những chuyện nhỏ phức tạp rắc rối gần như chiếm hết thời gian của anh, nhưng Phó Tranh gần như không cảm thấy cáu kỉnh vì chuyện lần này, ngược lại tinh thần sảng khoái, càng làm càng hăng.
Sau khi đến đồn cảnh sát trao đổi, hai người lại đến bệnh viện thăm Trần Thước, thuận tiện thông báo tiến triển của vụ án.
Trần Thước hồi phục rất tốt, chỉ cần qua một tuần nữa bác sĩ kiểm tra xác nhận không còn tình trạng tràn khí màng phổi, liền có thể xuất viện về nhà của mình nghỉ ngơi.
“Tại sao vẫn còn một tuần nữa, đàn chị Ninh Uyển, thực ra tôi cảm thấy bản thân không sao rồi, hoàn toàn có thể bắt đầu làm việc trở lại, tuổi trẻ giống như tôi xương liền rất nhanh...”
Đối với hành vi thể hiện sự yếu đuối và lòng trung thành của Trần Thước, Ninh Uyển đương nhiên phải an ủi cậu ta rất nhiều, khiến cậu ta đừng nghĩ đến chuyện khác yên tâm nghỉ ngơi, sức khỏe số một, kết quả Trần thước càng vui vẻ hùa theo...
“Nhưng đàn chị à, chủ yếu là tôi lo lắng, nếu tôi không ở bên cạnh chị nữa, áp lực công việc xã khu lớn như vậy, khiến chị bận sứt đầu mẻ trán. Vị đại Par mới đến có thể không lâu nữa sẽ chính thức nhậm chức, chị còn phải chuẩn bị ứng tuyển vào đội của anh ấy, cũng sắp thi viết rồi đúng chứ?”
Phó Tranh thật sự nghe không vào nữa: “Trần Thước, cậu yên tâm dưỡng bệnh đi, cậu không cần lo Ninh Uyển, bên xã khu còn có tôi, tôi sẽ giúp cô ấy chia sẻ gánh nặng thay cậu.”
Trần Thước chê một tuần lâu, Phó Tranh còn chê nhanh nữa. Chàng trai Trần Thước này tại sao bác sĩ không chỉ định cậu ta nằm viện thêm mười ngày nửa tháng nữa đi? Không, mười ngày nửa tháng vẫn còn quá ngắn, tốt nhất là trực tiếp ở viện một năm mới được.
May mà mỗi lần Ninh Uyển đi thăm Trần Thước, Phó Tranh cũng đi theo, để có thể luôn đúng lúc nhắc nhở Ninh Uyển xã khu còn có công việc, vì thế mỗi lần Ninh Uyển đến đều không ngồi lâu, đành phải tạm biệt Trần Thước sớm.
Lần này cũng như vậy, cuối cùng, Phó Tranh bình tĩnh và lạnh lùng đối mặt với cái trừng mắt của Trần Thước, dẫn Ninh Uyển rời đi...
Rời khỏi chỗ Trần Thước về xã khu, quay trở lại cuộc sống công việc chỉ có anh và Ninh Uyển, Phó Tranh cảm thấy tâm trạng cuối cùng cũng tươi sáng hơn.
Chỉ là rất nhanh Phó Tranh không vui vẻ nổi.
Tư vấn tại chỗ của xã khu hôm nay đặc biệt đông, rõ ràng là anh ngồi cạnh Ninh Uyển, những người đến tư vấn lúc đầu đều đi về phía anh, nhưng khi nhìn thấy mặt Ninh Uyển bọn họ đều quay bước hướng về Ninh Uyển.
Quên nói, những người chiều nay đến tư vấn đều là đàn ông.
“Em gái này, tôi muốn hỏi chút, bảo mẫu nhà chúng tôi có chút tranh chấp với chúng tôi, chính là...”
Luật sư chính là luật sư, còn em gái nữa? Người đàn ông xin tư vấn trước mặt Ninh Uyển tuổi tác trông như cách Ninh Uyển hai giáp, còn không biết ngại gọi em gái? Đã có thể làm bố của Ninh Uyển rồi!
“Luật sư, tôi bị chủ nhà lừa rồi, không biết làm sao cả, cô xem có tiện add wechat không? Ngộ nhỡ sau này có chuyện là có thể tìm cô, nhưng chắc chắn không để cô tư vấn miễn phí đâu, lần sau tôi mời cô dùng bữa, cô thích món thế nào?”
Xử lý án thì xử lý án, đều đã bị chủ nhà đuổi khỏi cửa, không còn chỗ để ở rồi, sao có thể vẫn còn tâm trạng tán gái? Lại còn muốn phương thức liên lạc với Ninh Uyển nữa? Không biết nên làm gì? Thế giới này quá nhân từ rồi, người đàn ông không có chủ kiến nên bị chủ nghĩa nhân đạo tiêu diệt, sao vẫn có tâm tư muốn yêu đương thế?
Mặc dù cuối cùng đương nhiên Ninh Uyển đã từ chối yêu cầu trao đổi wechat, nhưng Phó Tranh cảm thấy không dễ chịu lắm. Khi trước anh không cảm thấy điều đó, nhưng bây giờ anh đã thật sự ngộ ra sự hỗn tạp của môi trường xã khu. Từng người từng người, tư vấn vấn đề pháp luật thì nghiêm túc tư vấn đi, sao mắt cứ liều mạng nhìn chòng chọc vào mặt Ninh Uyển thế? Vừa nói mặt vừa đỏ, lắp ba lắp bắp cứ như mới biết yêu rồi yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy?
Quả thật đã đến lúc phải nhanh chóng chuyển Ninh Uyển rời khỏi xã khu, đây thực sự là hạt ngọc phủ bụi, hoa nhài cắm bãi *ứt trâu.
Liên tiếp mấy người đàn ông trẻ tuổi trung niên đến tư vấn, Phó Tranh càng nhìn càng thấy đáng ghét.
Về tâm trạng thất thường và thường xuyên cáu kỉnh những ngày qua, Phó Tranh đều cho rằng có thể do gần đây thời tiết xấu, mưa nắng thất thường, ẩm ướt oi bức, cho nên nhìn ai cũng không thuận mắt.
Cũng may thay ngày hôm sau, thời tiết lại mát mẻ và trời quang như trước, có gió và sáng sủa. Nhịp độ làm việc xã khu cũng chậm lại đáng kể, không xuất hiện tình trạng các cuộc tư vấn dồn dập.
Buổi sáng Phó Tranh đi làm, tâm trạng thực sự đã tốt như cũ.
Chỉ là rất nhanh, đến buổi chiều anh cảm thấy mình không khỏe được nữa.
Phó Tranh vừa ra ngoài mua cho Ninh Uyển cốc trà sữa, vừa về văn phòng đã thấy có người trong văn phòng. Lần này là một cậu nhóc có vẻ đang ở độ tuổi dậy thì, tướng mạo khá thanh tú, da mặt trắng nõn sạch sẽ, nhưng thân hình khá cao, cho dù có so sánh với anh cũng không thấp hơn là bao.
Khi Phó Tranh đẩy cửa bước vào, cậu nhóc đang nói chuyện với Ninh Uyển có chút ngượng ngùng và đang liều mạng nhét một bó hoa vào tay Ninh Uyển.
Phó Tranh nhìn qua, là một bó hoa hồng màu hồng phấn, màu sắc này quả thực hơi chướng mắt.
Anh liếc cậu nhóc kia một cái, cố gắng nói một cách lạnh lùng bình tĩnh: “Ồ, Ninh Uyển, cậu nhóc này là ai? Sao lại tặng hoa cho chúng ta?”
Kết quả anh không nói thì hơn, vừa nói, cậu nhóc kia đã đính chính lại một cách nghiêm túc: “Không phải tặng hoa cho anh chị.” Cậu nói xong, nhìn Ninh Uyển có chút xấu hổ, “Chị Ninh Uyển, là em tặng riêng cho mình chị thôi.”
“...”
Trong ánh mắt lạnh lùng của Phó Tranh, cậu nhóc căng thẳng nhìn Ninh Uyển, vẻ mặt bày tỏ nỗi lòng: “Chị Ninh Uyển, đã vất vả cho chị nhiều rồi. Nếu không phải là chị sẽ không có em của ngày hôm nay, nếu không phải là chị có thể tìm thấy em mỗi lần em mất phương hướng...”
Thanh niên văn nghệ gì thế này, chua sắp vắt ra nước rồi, còn tìm thấy em trong lúc em mất phương hướng nữa? Tưởng Ninh Uyển là gì chứ? Ngọn hải đăng cuộc đời hay gì?
Thế nhưng rất nhanh Phó Tranh đã biết đối phương nói đều là thật.
Chỉ nghe đối phương tiếp tục nói: “Nếu không phải chị thuyết phục người nhà em đưa em đi chữa trị chính quy, thì hiện giờ bệnh tình em đã càng nghiêm trọng rồi, hoàn toàn không thể kiểm soát nổi mà quay lại trường học... Thế nhưng lúc em phát bệnh, lúc mất phương hướng là chị gọi điện cho em, em nhất định đã gây nhiều rắc rối cho chị rồi...”
“Không sao mà Tử Thần, lúc đó em mắc bệnh, có nhiều chuyện không phải mong muốn chủ quan của em, bây giờ bệnh tình ổn định, vậy sau này chăm chỉ học hành, cố lên nhé!”
...
Hai người nói đi nói lại, Phó Tranh coi như đã đoán ra, thiếu niên này chính là đối tượng Ninh Uyển sử dụng những lời ngọt ngào sến súa khi trước, chính là Trương Tử Thần có bệnh di truyền tâm thần phân liệt.
Chỉ là cho dù biết đối phương vẫn là một cậu nhóc tuổi dậy thì, những hành vi khi trước cũng vì bệnh tình mà ra, sự cảm kích đối với Ninh Uyển hiện giờ cũng có nguyên do, nhưng tâm trạng Phó Tranh vẫn có chút bực bội.
Cảm kích thì là cảm kích, cảm ơn không phải xong rồi sao? Có đến mức tặng hoa không? Thực sự không kìm được sự cảm kích trong lòng phải tặng hoa cũng được, nhưng cũng không thể tặng một bó hồng phấn chứ? Có hiểu chuyện không thế? Muốn tặng cũng nên tặng cờ thưởng! Dù sao mỗi lần Ninh Uyển nói lời sến súa với cậu ta cũng không phải thật lòng, hoàn toàn xuất phát từ yêu cầu công việc mà thôi, tặng hoa hồng phấn, vừa nhìn là công tư bất phân, hơn nữa mới có mười mấy tuổi thì nên học hành chăm chỉ, bớt nghĩ những thứ tưởng có mà thực không có.
Trong thế giới ngày nay không chỉ những người trẻ tuổi trung niên không trung thực, đến cả trẻ con tuổi dậy thì cũng không ổn, chất lượng đàn ông đương đại thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Chỉ là giống như muốn đánh vào mặt Phó Tranh, Trương Tử Thần tặng hoa xong chân trước vừa đi, chân sau đã có một ông cụ tuổi lớn đi tới.
Ông lão này quả thực có thể làm ông nội Ninh Uyển, xách túi lớn túi nhỏ rau xanh hoa quả: “Tiểu Ninh à, đây là lần trước tôi về nhà, bà con thân thích tự trồng được. Khi trước tôi bị xe điện đụng trúng vất vả cho cô giúp tôi đòi phí thuốc men bồi thường. Những rau xanh hoa quả này không đáng tiền nhưng rất tươi ngon, không có thuốc sâu, cô nhanh nhận lấy đi...”
Thực tế là ông lão này không có hành vi quá đáng nào, bỏ rau quả xuống, tiếp theo hỏi vài câu quan tâm bình thường với tình hình của Ninh Uyển.
“Đã có đối tượng chưa? Nếu không có đối tượng, tôi giới thiệu cho cô một người nhé...”
Phó Tranh quyết định thu hồi lại lời vừa rồi, những thế hệ đi trước, xem ra cũng chẳng ra sao.
Sự chung sống hài hòa giữa con người đừng xuất phát từ việc quá lo chuyện bao đồng, Ninh Uyển độc thân thì sao chứ? Còn cần ông cụ này để tâm sao? Người đã hơn 60 tuổi rồi, nên chú ý nhiều đến việc dưỡng lão, bớt lo cuộc sống của người trẻ mới là đúng đắn.
...
Đàn ông đến tư vấn trong xã khu đến rồi lại đi, Phó Tranh thờ ơ quan sát với ánh mắt lạnh lùng. Chỉ cảm thấy trong lòng có ngọn lửa, hiện giờ cũng không biết ngọn gió xấu thổi từ đâu tới, ngọn lửa này bỗng chốc biến thành một đám cháy lớn.
Nếu như sự thay đổi tâm trạng của mấy ngày trước còn có thể trách do thời tiết, nhưng sự bất thường hôm nay thì không thể nào đổ lỗi cho thế giới bên ngoài.
Phó Tranh với tư cách là một “cấp trên” thành công, bình thường luôn tỏ ra khá ôn hòa với người cùng giới, nhưng giờ đây lại lâm râm có chút “bệnh ghét đàn ông”.
Nhưng phàm là một người đàn ông chỉ cần đến gần Ninh Uyển, sẽ trở nên đáng ghét. Đến một con Poodle đực làm nũng với Ninh Uyển, Phó Tranh đều hận không thể búng nó đi.
Bản thân anh như rõ ràng không bình thường.
Bình tĩnh nghĩ lại thì thực ra từ sau khi Trần Thước đến xã khu, bản thân đã bắt đầu không bình thường rồi.
Trước đây, Phó Tranh đổ lỗi sự bất thường của mình cho sự khiêu khích và thù địch của Trần Thước. Thế nhưng hiện giờ không có Trần Thước, cho dù là một người đàn ông xa lạ không có chút liên quan đến anh, Phó Tranh cũng phát hiện mình buồn phiền cáu kỉnh.
Thực ra không phải hoàn toàn không liên quan.
Chuyện này liên quan đến Ninh Uyển.
Tất cả những người đàn ông liên quan đến Ninh Uyển trong mắt Phó Tranh đều trở nên đáng ghét.
...
Việc đến mức này, cho dù không muốn đối mặt Phó Tranh cũng không thể không thừa nhận, mọi cảm xúc của bản thân sẽ lay động theo Ninh Uyển. Anh vốn cho rằng mình là một hằng tinh, Ninh Uyển là ngôi sao của mình, anh là ông chủ, sau khi xây dựng đội nhóm của mình, Ninh Uyển có thể luôn xoay quanh anh, thế nhưng đến khoảnh khắc này Phó Tranh mới phát hiện không phải như vậy.
Anh mới là ngôi sao của Ninh Uyển.
Bởi vì Ninh Uyển, anh trở nên không giống mình: Lạnh lùng, kiềm chế, ổn trọng, bao dung, vứt hết sạch tất cả ưu điểm này, chỉ còn lại ấu trĩ, đố kỵ, hấp tấp, bốc đồng.... Có vẻ như tất cả các nguyên tắc và đức tính học được trong 30 năm qua đều bị phá vỡ và bị khôi phục về phiên bản gốc trong cài đặt gốc xuất xưởng. Không phải đối tác cấp cao, không phải người thành công trong số 10% cuộc đời, không phải kẻ có lý lịch trường danh tiếng, mà chỉ là Phó Tranh - một người đàn ông bình thường.
Chết tiệt! Anh thích Ninh Uyển, thích đến mức đố kỵ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT