Thực ra lúc đầu Phó Tranh không muốn quản những chuyện này, bởi vì xét từ nội dung trò chuyện xen kẽ của bàn bên cạnh, cho dù thế nào cũng là một người đánh một người chịu, thậm chí sau đó Ninh Uyển cũng vậy, Kim Kiến Hoa cũng vậy, sự liêm sỉ thể diện cũng vứt hết, ngang nhiên tán tỉnh nhau.
Nội dung tán tỉnh đến một người mặt dày thịt thô như Cao Viễn cũng có chút không chống đỡ được: “Cái này... Mặc dù Ninh Uyển đã làm việc ở xã khu hai năm có thể hiểu cô ấy muốn quay về tổng bộ, nhưng dùng cách này... Thực sự có chút đáng khinh. Chưa kể đến xen vào hôn nhân của anh ta, đây chính là lợi dụng sắc đẹp của mình...Cái này… Haizz...” Anh ấy vừa nói vừa trộm nhìn Phó Tranh, “Có vài người trẻ vẫn không đủ kiên nhẫn, thực ra chỉ cần đợi một chút, vốn dĩ đã có cơ hội tốt hơn rồi...”
Cao Viễn nói xong, trong lòng thực ra hơi thổn thức, theo quan sát của anh ấy Phó Tranh đối với Ninh Uyển không bình thường, nhiều lần âm thầm bảo vệ đằng sau, có thể thấy cậu ta để tâm, kết quả không ngờ Ninh Uyển...
Hiện giờ bàn bên không chỉ liên tục nói yêu thương, từ hình bóng sau bức bình phong, Kim Kiến Hoa đã duỗi tay chạm vào Ninh Uyển.
“Thì ra tôi nhìn người không rõ, Kim Kiến Hoa lại là loại người này, Ninh Uyển cũng là loại người này....”
Xảy ra tình tiết như vậy, chưa kể đến Cao Viễn lúng túng, tâm trạng của Phó Tranh đã rơi xuống đáy vực rõ mồn một. Bữa ăn này không thể tiếp tục ăn nữa, Cao Viễn lựa chọn một cách khôn ngoan nhanh chóng đi thanh toán, mà lúc hai người họ thanh toán xong đứng dậy rời khỏi, Ninh Uyển và Kim Kiến Hoa vẫn ngồi bên kia tiếp tục lang tình thiếp ý...
Cao Viễn giả vờ cái gì cũng không biết và đi theo Phó Tranh ra ngoài trong sự im lặng đáng sợ. Tuy nhiên được nửa chừng, Phó Tranh đột nhiên quay người bước về với vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Chẳng lẽ là quay về giáp mặt Ninh Uyển giằng co gây phiền phức với Kim Kiến Hoa và Ninh Uyển?
Mặc dù Phó Tranh luôn là người bình tĩnh, nhưng ai biết được? Đàn ông một khi xốc nổi cũng rất giống ma quỷ....
Trong lòng Cao Viễn bị dọa, mấy người này sắp cãi nhau, không phải đến lượt đứng ra làm người hòa giải sao? Đều là bạn bè đồng nghiệp, quá xấu hổ!
Gần như lập tức, anh ấy cũng quay người đuổi theo sau lưng Phó Tranh: “Ấy, Phó Tranh, cậu bình tĩnh đi! Cậu quay về làm gì? Chuyện xảy ra ở đây giữa Ninh Uyển và Kim Kiến Hoa cũng là chuyện riêng, cậu đừng....”
Chỉ tiếc là Phó Tranh cao ráo chân dài bước lớn, Cao Viễn chỉ có thể nhìn cậu ta mấp máy môi, nhưng vì một khoảng cách khá xa không nghe rõ cậu ra đã nói gì. Sau khi nhanh chóng bắt kịp, cuối cùng anh ấy cũng nghe rõ lời của Phó Tranh.
Cậu ta nói Ninh Uyển không phải người như vậy.
Cho dù tận mắt nhìn thấy sự thật nhưng lúc này vẻ mặt của Phó Tranh điềm tĩnh, giọng nói cũng tự chủ bình tĩnh, cậu ta dường như tin tưởng chắc chắn Ninh Uyển.
“Cô ấy không phải loại người này, cô ấy làm mọi chuyện nhất định là có nguyên do bên trong.”
Điều này...
Cao Viễn gần như có chút thương hại cho Phó Tranh, sự việc đến nước này vậy mà vẫn không muốn tin...
Cũng vào lúc này, Phó Tranh quay đầu nhìn Cao Viễn: “Cậu đi trước, cậu mà ở lại sẽ càng thêm lúng túng, sự việc càng thêm phức tạp, tôi sẽ xử lý tốt chuyện của Ninh Uyển.”
Mặc dù hơi lo lắng cho Phó Tranh, nhưng cậu ta nói cũng đều là sự thật. Thân phận của Phó Tranh chưa từng công khai, nhưng Cao Viễn lại là đại Par của Chính Nguyên, nếu anh ấy đụng phải Ninh Uyển và Kim Kiến Hoa rất khó giải quyết hậu quả. Cao Viễn suy nghĩ một chút, cảm thấy Phó Tranh nói đúng nên quyết định tránh đi trước.
“Cậu bình tĩnh chút, vậy tôi đi trước.”
“Ừm.”
Ninh Uyển trăm tính ngàn tính cũng không ngờ gặp phải Phó Tranh ở đây. Lúc này giọng nói của Phó Tranh lạnh lùng nghiêm nghị, rõ ràng chỉ là một luật sư thực tập của Chính Nguyên, thế nhưng khí thế giờ phút này lại giống như một cấp trên uy nghiêm, hoàn toàn áp chế Kim Kiến Hoa. Thân hình anh cao lớn, lúc này đứng trước mặt Ninh Uyển che tầm mắt cô, đồng thời cũng bảo vệ cô ở sau lưng anh. Có sự ngăn cản của Phó Tranh, cuối cùng Ninh Uyển cũng không cần nhìn ánh mắt thèm muốn và ghê tởm của Kim Kiến Hoa nữa.
Gần như vào giờ phút này, Ninh Uyển đã nhẹ nhõm một cách thần kỳ. Khi trước còn sợ bị Kim Kiến Hoa tiếp tục quấy rối sau khi ghi âm lấy chứng cứ xong, giờ có Phó Tranh ở đây, trong tay vừa có đoạn ghi âm, vừa có thể rút lui an toàn.
Kim Kiến Hoa quả nhiên không vui, anh ta nhìn Phó Tranh: “Cậu là ai, ở đây không liên quan gì đến cậu, chuyện của tôi và Ninh Uyển không cần cậu xen vào.”
Nói đến đây, Kim Kiến Hoa nhìn Ninh Uyển: “Ninh Uyển, đây là ai? Em giải thích cho tôi, chuyện của chúng ta liên quan gì đến cậu này?”
Hiển nhiên Phó Tranh đã dừng lại bởi vì lời nói của Kim Kiến Hoa, anh có thể xuất hiện vào lúc này có lẽ đã ở gần đây, mà lời nói của anh chứa sự thù địch với Kim Kiến Hoa, khẽ liên tưởng, Ninh Uyển cũng không khó rút ra kết luận, cô ngẩng đầu nhìn Phó Tranh: “Vừa nãy anh ngồi ở bàn bên?”
Phó Tranh mím môi không nói gì.
Kết quả Kim Kiến Hoa đã cười trước nhìn Ninh Uyển: “Ninh Uyển, chuyện này em nói nên làm thế nào, tôi rất muốn điều em từ xã khu về tổng bộ, nhưng đến cuối cùng cũng do em thôi.”
Nếu Phó Tranh đã mặc nhận anh ngồi bàn bên cạnh, với giọng nói cố ý cao giọng của mình, anh hẳn đã nghe gần hết cuộc nói chuyện của cô và Kim Kiến Hoa, thế nhưng cho dù là vậy, lúc này anh vẫn không chỉ trích cô.
Rõ ràng với việc không nắm chắc nguyên nhân kết quả câu chuyện này của Phó Tranh, đoạn đối thoại như vậy bất luận thế nào đều sẽ nảy sinh nghi ngờ, thế nhưng Phó Tranh vốn không hề chất vấn một cách tức giận với cô, anh chỉ đứng trước mặt Ninh Uyển, giống như đặt Ninh Uyển trong vòng bảo vệ của mình, thậm chí không muốn Kim Kiến Hoa nhìn cô thêm lần nào nữa.
Thực ra vào lúc này anh chất vấn cô, giễu cợt cô, cảm thấy cô phản bội xã khu phản bội đồng liêu, Ninh Uyễn đều sẽ không tức giận. Cuộc nói chuyện của cô và Kim Kiến Hoa trước đó khiến người khác nảy sinh hiểu lầm là rất bình thường. Thế nhưng Phó Tranh không nói gì cả, anh chỉ đứng trước mặt Ninh Uyển một cách kiên định và yên lặng.
Đối với sự bảo vệ này, đối với sự tin tưởng này, đối với sự ủng hộ này Ninh Uyển cảm thấy mình không nên trốn sau lưng Phó Tranh, cho dù lúc này cô nhìn thêm ánh mắt Kim Kiến Hoa đều ghê tởm, nhưng cô vẫn bước ra từ sau lưng Phó Tranh.
“Par Kim, có nhiều chuyện mà nói trắng ra thì không còn thú vị. Nhưng tôi nghĩ với một số người anh mà không nói chuyện dứt khoát, người ta sẽ không thể nào hiểu được bước đi và ám thị của anh.” Ninh Uyển quét sạch sự dễ thương và thẹn thùng vừa rồi, giọng nói cứng rắn và nghiêm túc, cô nhìn Kim Kiến Hoa, “Một số trò cũ, hiện giờ không dùng được nữa.”
Cũng là lúc này Ninh Uyển mới lấy cây bút ghi âm từ trong túi ra: “Tất cả lời nói tôi đã ghi âm làm bằng chứng, tôi sẽ viết một bản tường trình chi tiết, đem tất cả những chứng cứ nộp lên đối tác cấp cao của công ty, bao gồm cả cách anh lợi dụng quyền hạn của mình quấy rối tôi trước đây, tôi đều sẽ nộp lên.”
Kim Kiến Hoa hoàn toàn không ngờ đến diễn biến này, còn có chút hơi rượu xông lên đầu, sửng sốt một chút mới phản ứng lại với vẻ mặt méo mó: “Ninh Uyển, cô chơi tôi?”
Ninh Uyển cười: “Tôi có thể đánh bẫy anh cũng may nhờ Par Kim phối hợp.”
Sự việc đến lúc này, Kim Kiến Hoa biết có dây dưa cũng vô ích, trong tay Ninh Uyển đã có ghi âm, còn mang theo một người đàn ông không dễ chọc vào, anh ta vừa không có tỷ lệ cướp thành công cũng không có khả năng đấu trí, Kim Kiến Hoa chỉ có thể mềm dẻo, lộ vẻ muốn thỏa hiệp:
“Hôm nay tôi đã uống nhiều, có thể đã nói lời không thích hợp, nhưng mọi thứ đều có thể thương lượng, Ninh Uyển, cô muốn bồi thường gì cũng được, dù sao chuyện này cũng là tôi có lỗi trước, thực sự đã uống say nhất thời hồ đồ...”
Lại nữa, lại trò cũ, lúc đầu Thái Trân cũng lọt vào cái bẫy “bồi thường” của anh ta.
Chỉ là Ninh Uyển chuẩn bị mở miệng châm biếm, Kim Kiến Hoa đã lên tiếng trước: “Cô biết số của tôi, loại chuyện này tôi hiểu cô cần thời gian suy nghĩ, vậy cô cứ về nghĩ kỹ rốt cuộc muốn bồi thường thế nào, chỉ cần trong phạm vi khả năng của tôi thì đều có thể. Đến khi cô đã nghĩ xong liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Kim Kiến Hoa nói đến đây, nhìn Ninh Uyển: “Cô là một cô gái thông minh, nên biết chọn lựa thế nào để hai chúng ta cùng có lợi đúng chứ?”
Anh ta nói xong, cũng không đợi Ninh Uyển trả lời, chỉnh lại cổ áo, khôi phục dáng vẻ đạo mạo khi trước, sau đó mới điềm tĩnh như thường rời khỏi.
Kim Kiến Hoa đã đi, nhưng Phó Tranh thì không. Sắc mặt anh khá khó coi, sau đó quay người nhìn Ninh Uyển: “Em là vì thu thập chứng cứ?”
Ninh Uyển gật đầu, có chút cảm động: “Cảm ơn anh nhé Phó Tranh, vì đã sẵn sàng đứng ra.”
Kim Kiến Hoa là đối tác bậc trung của công ty Chính Nguyên, cho dù thế nào, địa vị và sức mạnh cao hơn luật sư thực tập như Phó Tranh không biết bao lần. Nhưng Phó Tranh có thể đứng ra bênh vực cô và chống lại Kim Kiến Hoa lần đầu tiên, Ninh Uyển nói không cảm động là giả, chỉ là cảm động xong, Ninh Uyển muốn dạy dỗ Phó Tranh một chút.
“Tuy anh bênh vực tôi tôi rất cảm ơn, nhưng lần sau anh đừng còn chưa rõ chân tướng đã bênh vực. Kim Kiến Hoa người ta cũng là một Par, nếu như tôi làm sai với anh ta, anh cũng vì chuyện này mà đắc tội người ta, như vậy không đáng đâu.” Vừa nói đến đây, Ninh Uyển nghĩ lại mà lo sợ, “Cũng may tôi đã ghi âm, anh ta có lẽ không dám đi quá xa, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một luật sư bình thường, anh còn là một luật sư thực tập, anh ta muốn từ giây từng phút chèn ép chúng ta mà không làm hại đến đại thể, tôi cũng đã quen rồi, còn anh... Tôi phải nghĩ cách.”
“Đã là lúc nào rồi, em có thể lo cho bản thân mình trước được không?” Kết quả cô quan tâm Phó Tranh như vậy, tên Phó Tranh này không những không cảm động rơi lệ, ngược lại còn có chút cáu kỉnh, sắc mặt sầm lại, “Chuyện này, tại sao em không báo trước với tôi?”
“Nói với anh để làm gì?”
Phó Tranh bóp mi tâm giống như hơi đau đầu, giọng nói nghiêm túc: “Em cứ trực tiếp một mình đến đây đánh bẫy anh ta, em đã suy nghĩ đến những nguy hiểm chưa? Ngộ nhỡ con người Kim Kiến Hoa đê tiện trực tiếp chuốc say em, sau đó đưa em vào khách sạn, xong xuôi rồi em bảo vệ quyền lợi của mình thế nào? Lần này em may mắn anh ta đắc ý vênh váo nên mắc câu, nhưng lỡ như anh ta cẩn trọng cả quá trình, vốn không để cho em cơ hội lấy chứng cứ, vậy không phải em đã công toi một chuyến sao? Còn phải hy sinh thân mình nữa?”
Kể từ khi thú nhận thân phận của mình, Phó Tranh luôn ngoan ngoãn an phận trước mặt Ninh Uyển, rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc thậm chí mang chút giáo huấn nói chuyện với Ninh Uyển, nhưng lần này dường như anh làm thật, sắc mặt khó coi, chỉ ra từng điểm từng điểm bốc đồng, thiếu chín chắn và đầy sơ hở trong kế hoạch của Ninh Uyển.
Phó Tranh có lẽ thật sự tức giận, ngay cả Ninh Uyển là luật sư hướng dẫn anh anh cũng suýt quên mất, giọng nói càng nặng nề: “Ít nhất em cũng nên bàn bạc với tôi, ít nhất cũng nên mang tôi đi theo, sau này đừng làm loại chuyện ngu ngốc này nữa.”
Bị Phó Tranh “ân cần dạy bảo” như vậy, Ninh Uyển có chút hơi xấu hổ, đồng thời hơi ấm ức: “Tôi không muốn liên lụy đến người khác, sau này anh còn phải ở công ty Chính Nguyên nữa, tôi không hy vọng anh vì tôi mà đắc tội bất cứ đối tác nào.”
“Anh ta không xứng làm đối tác.” Có lẽ Phó Tranh đã nhận ra anh đang xúc động thái quá, lúc này giọng nói dần bình tĩnh lại, anh nhìn Ninh Uyển, “Tiếp theo em chuẩn bị xử lý thế nào?”
Thế nhưng vẫn chưa đợi Ninh Uyển trả lời, Phó Tranh đã phủ đầu nói tiếp: “Nhưng em tuyệt đối không thể hòa giải nói chuyện bồi thường với anh ta, rất dễ bị đẩy vào hố lừa đảo tống tiền.”
Điều mà Phó Tranh nói dĩ nhiên cô biết, nhưng nhìn anh lo lắng chuyện này thay cô như vậy, cô rất cảm động: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”
Ninh Uyển nghĩ ngợi, cô kể ngắn gọn tình hình của Thái Trân nhưng đã giấu tên cô ấy đi: “Hiện giờ tôi đang giữ bằng chứng ghi âm, chủ yếu hy vọng Kim Kiến Hoa có thể tránh xa nữ thực tập sinh này, đừng quấy rối gây khó dễ cho người ta, những rốt cuộc có báo cáo lên tổng bộ không, thực ra tôi hơi do dự...”
Phó Tranh hơi bất ngờ: “Tại sao do dự? Những đối tác cấp cao trong công ty không thể cho phép chuyện này xảy ra, nhất định sẽ chỉnh đốn.”
“Nhưng… Đối tác cấp cao của công ty, bản thân người ta còn không đứng đắn...”
Phó Tranh chau mày: “Cái gì?”
“Là… Chính là Cao Viễn đó.” Ninh Uyển thận trọng cân nhắc dùng từ, “Anh đừng quên anh ta, không phải anh ta cũng là quỷ điên dùng quy tắc ngầm sao? Bên này tôi báo cáo Kim Kiến Hoa, vậy bên đó bảo vệ nhau, Cao Viễn sao có thể xử lý anh ta chứ?”
“...”
Sau khi cô nói xong, quả nhiên Phó Tranh đã im lặng. Tên ngốc bạch ngọt này rõ ràng đã quên mất chuyện Cao Viễn, chỉ là anh không im lặng lâu, cuối cùng cũng mở miệng một cách khó khăn: “Nếu như em nghi ngờ báo cáo với Cao Viễn cũng vô ích, vậy thử báo cáo với vị đại Par mới sắp đến thế nào? Nghe nói anh ấy là một người cương trực đứng đắn, công bằng liêm minh, đối xử trên dưới rất tốt, tam quan ngay thẳng, còn là một người đàn ông lấy mình làm gương.”
Mắt của Ninh Uyển đã sáng lên: “Đúng là nên thế!” Nhưng sau đó cô nhìn Phó Tranh, “Đại Par quả thực không tệ, nhưng anh chưa từng tiếp xúc với anh ấy, anh thổi phồng mà không suy nghĩ có chút hơi quá?”
Giọng nói Phó Tranh có chút khô khan, nhưng vẫn rất kiên trì: “Tôi cảm thấy anh ấy chắc chắn là loại người này.”
“...”
May mắn thay Phó Tranh đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày, anh đi theo Ninh Uyển một đoạn: “Lúc đầu, em không vào đội của Kim Kiến Hoa mà đến xã khu, có phải cũng bị Kim Kiến Hoa uy hiếp?”
Sự việc đến nước này, những chuyện đó cũng không còn gì phải giấu giếm: “Đúng vậy, lúc đầu Kim Kiến Hoa để tôi vào đội anh ta cùng làm thương mại, kết quả không ngờ anh ta gợi ý muốn quy tắc ngầm, tôi không đồng ý liền “lưu đày” tôi đến xã khu nơi tiền ít việc nhiều.”
Ninh Uyển nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh: “Không phải anh cũng gặp cảnh ngộ như vậy sao? Bởi vì không đồng ý quy tắc ngầm nên bị lưu đày đến đây?” Nói đến đây, Ninh Uyển hơi cảm khái: “Anh nói xem xã khu rốt cuộc có phải nơi tai họa ghê gớm gì không? Tại sao hết một người rồi đến hai người muốn báo thù liền điều người khác đến xã khu? Thực ra làm việc thật tốt, cơ hội rèn luyện tại xã khu cũng rất nhiều mà, cũng không tệ như vậy, chỉ là nếu không có những vụ án bổ sung khác thì quả thực hơi nghèo chút...”
Ninh Uyển là người nói vô ý, nhưng Phó Tranh lại là người nghe hữu ý. Trước đây anh dễ dàng đánh lừa Ninh Uyển bằng cách từ chối quy tắc ngầm mới bị lưu đày đến xã khu, vì thế Phó Tranh luôn cảm thấy Ninh Uyển hơi ngây thơ quá, vậy mà lời gì cũng tin. Nhưng đến hiện tại, anh mới nhận ra Ninh Uyển dễ dàng tin anh như vậy hoàn toàn xuất phát từ sự đồng cảm thương tiếc. Bởi vì cô đã trải qua chuyện như vậy, mà bản thân anh đánh bừa lại tình cờ đụng trúng cảm giác cộng hưởng của cô. Vì thế mới dễ dàng chiếm được sự tín nhiệm của cô.
Chỉ là giờ nghĩ lại, Phó Tranh càng thấy không dễ chịu. Hình tượng không có bối cảnh tứ cố vô thân chỉ là do anh tạo ra, thế nhưng lúc đầu Ninh Uyển bị Kim Kiến Hoa áp bức, lại là sự tứ cố vô thân không có bối cảnh thật sự.
“Nhưng nếu như báo cáo với Par mới, phải diễn tả thế nào mới thích hợp đây? Dẫu sao người ta vẫn chưa chính thức nhậm chức, tôi cứ thế vứt cho người ta củ khoai nóng bỏng tay này… Nếu muốn xử lý Kim Kiến Hoa, anh ấy chắc chắn phải đắc tội người khác. Dù sao tôi cũng chưa từng gặp anh ấy, có phải hơi quá lỗ mãng rồi không?”
“Vậy để tôi.”
Ninh Uyển nhìn Phó Tranh: “Hả?”
Phó Tranh khẽ cười: “Em cho tôi một bản sao ghi âm, tôi giúp em viết khiếu nại, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý là được.”
“Như vậy không hay lắm, dù sao...”
Phó Tranh trực tiếp dùng hành động thể hiện quyết định của anh, anh duỗi tay lấy đi cây bút ghi âm trong tay Ninh Uyển: “Không sao, tôi sẽ xử lý tốt, hãy tin tôi.”
Ninh Uyển nghĩ ngợi, cuối cùng gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT