Mẹ của Phi Phi - Lư San đến vào lúc thằng bé đang ngủ trưa. Trước đó, Lư San đang ở quê gần thành phố Dung, dáng vẻ vội vàng hốc hác chạy đến khi nghe tin này, vừa nhìn thấy cảnh sát đã nôn nóng: “Phi Phi đang ở đâu?”

“Phi Phi xem hoạt hình xong vừa lăn ra ngủ vì mệt.”

Sau khi cảnh sát dẫn cô ấy đến mở cửa phòng bên cạnh, nhìn thấy Phi Phi đang ngủ ngon, sự nôn nóng của Lư San cuối cùng cũng giảm bớt: “Thật làm phiền mọi người, bình thường tôi đều liên lạc với bố của Phi Phi, điều kiện gia đình không tốt, Phi Phi còn nhỏ, không mua điện thoại cho thằng bé. Diêu Khang nói căn nhà mới mua cũng không lắp điện thoại cố định, vì trước đây công việc của Diêu Khang thường xuyên đi công tác, tôi và anh ta lại ly hôn, trước đây mười ngày nửa tháng mới liên lạc một lần, tôi cũng không coi đó là chuyện lớn, không ngờ lại xảy ra chuyện này...”

Lư San nghĩ đến chuyện con trai, rõ ràng hơi sợ hãi, vẻ mặt có chút tức giận: “Con người Diêu Khang tôi còn tưởng đã thay đổi, thật sự muốn sống cuộc sống tốt đẹp, vậy mà tôi đã thực sự suy nghĩ tái hôn vì con trai, kết quả vứt lại thằng bé và mất tích! Tôi thấy chắc lại đi đánh bạc, đúng là chó không thể thay đổi việc ăn phân!”

Vừa nói đến đây, hốc mắt Lư San hơi đỏ: “Cũng trách tôi không cố gắng, đến một công việc ổn định cũng không có, chỉ có thể làm việc nhà tạm thời cho người ta, sức khỏe lại không tốt, không nuôi nổi con trai, làm xong việc là về nhà, cũng không thể dẫn con trai ở bên cạnh, mới để cho anh ta nuôi thằng bé...”

“Cô Lư, sự việc không phải như vậy, bố Phi Phi lần này không đi đánh bạc...”

Cảnh sát đưa khăn giấy cho Lư San, đợi tâm trạng Lư San ổn định hơn, mới kể rõ ngọn ngành câu chuyện: “... Tóm lại, sự tình là như vậy, bên Phi Phi tôi sợ kích động thằng bé, vẫn chưa nói cho nó biết. Cô đến rồi, an ủi vỗ về thằng bé, xem lúc nào thích hợp thì nói chuyện với nó, tôi thấy thằng bé này rất dựa dẫm bố nó...”

Tuy Lư San căm ghét thói xấu đánh bạc của Diêu Khang, trước khi ly hôn đã cãi nhau đến mức tình cảm gần như không còn, thế nhưng vừa nghe tin Diêu Khang bất ngờ xảy ra tai nạn qua đời, cả người đơ như khúc gỗ, nhất thời không phản ứng kịp: “Mọi người nói gì? Diêu Khang chết rồi? Sao Diêu Khang lại chết? Không phải anh ta rất mạnh khỏe sao?”

Ninh Uyển và Phó Tranh liếc nhìn nhau, chưa kể đến con cái, thậm chí cả người vợ cũ đã ly hôn nghe tin Diêu Khang qua đời, quả nhiên không thể chấp nhận nổi, hai người họ dìu đỡ Lư San an ủi cô ấy rất lâu, tâm trạng Lư San cuối cùng mới bình tĩnh lại, nhưng nước mắt không kìm được cứ rơi: 

“Sau khi kết hôn, tuy anh ta toàn thân tật xấu, nhưng tôi cũng không ngờ anh lại xảy ra cơ sự này... thậm chí còn không được gặp mặt lần cuối, cứ như vậy bị vội vàng hỏa táng...” Lư San lau nước mắt, “Nhà máy đó, sao có thể như vậy? Con trai còn chưa được tạm biệt bố đàng hoàng, sao có thể tự ý giải quyết như vậy chứ?”

Phó Tranh thấy Lư San đặt câu hỏi này, đã thuận nước đẩy thuyền trả lời: “Cô Lư, về vấn đề này, thực chất liên quan tới bồi thường tai nạn lao động của Diêu Khang, trợ cấp nuôi dưỡng thân nhân. Phi Phi là con trai của anh ấy, có quyền yêu cầu nhà máy của Diêu Khang chi trả những khoản phí này, nếu cô cần, tôi có thể thay cô xử lý.”

Sự việc xảy ra đột ngột, Lư San vẫn chưa sắp xếp xong mạch câu chuyện, thấy dáng vẻ Phó Tranh “Mao Toại tự đề cử mình” (mạnh dạn tự đề cử), bỗng chốc nghi ngờ và đề phòng: “Anh là luật sư? Nhưng... nhưng đi kiện như vậy phải tốn bao nhiêu tiền? Tôi, tôi không thể có nhiều tiền như vậy... Hơn nữa kiện nhất định có thể thắng không? Chuyện bồi thường này nhất định phải có được sao? Sẽ có thể lấy được bao nhiêu tiền? Làm cái đó mất bao lâu?”

“Chúng tôi là luật sư, chúng tôi cũng đại diện bảo vệ quyền lợi cho Phi Phi, miễn phí.” Ninh Uyển cười tham gia vào chủ đề, hiện tại Phó Tranh là luật sư thực tập, không thể độc lập xử lý án, cho nên cần cô tham gia cùng, “Chúng tôi là luật sư của xã khu, coi như Phi Phi và chúng tôi có duyên, thằng bé không còn bố, sau này cần mình cô nuôi dưỡng, nếu như có thể giành được khoản bồi thường tai nạn này, sau này cuộc sống của hai mẹ con có thể dư dả chút ít, cô cũng có thể chuyển sang một công việc có thu nhập thấp nhưng có thể trông con.”

Lư San lúc đầu hiển nhiên không tin tưởng lắm: “Thật sự không cần tiền? Miễn phí? Nhưng Diêu Khang còn lừa gạt ngụy tạo giấy chứng nhận bất động sản, gây phiền phức đến căn nhà hai người ở...”

“Không sao, giao cho chúng tôi, nhưng đành nhờ cô nói cho Phi Phi chuyện bố nó qua đời...”

Thực ra, Lư San không quá tin Ninh Uyển và Phó Tranh, thế như có lẽ qua nhiều lần xác nhận miễn phí, mang tâm trạng còn nước còn tát, quyết định thử.

Phó Tranh trao đổi với Lư San chuyện đại diện, lại thu thập một số tin tức, mới giao ước sau khi Phi Phi hiểu rõ tình hình mới tiếp tục tiến hành bước tiếp, mà trong thời gian này, Phó Tranh cũng sẽ liên lạc với nhà máy Diêu Khang làm việc lúc còn sống: “Tôi sẽ cố hết sức giải quyết vụ việc thông qua hòa giải, nhanh chóng giành được bồi thường nên có, cố gắng không phải kiện tụng, mất quá nhiều thời gian để kiện tụng, giải quyết vụ việc nhanh chóng hiệu quả để hai người sớm nhận được tiền, sớm bắt đầu lại cuộc sống mới.”

Phó Tranh và Ninh Uyển lại trao đổi một số chi tiết với Lư San, sau đó mới tạm biệt rời đi, chuyện còn lại đợi Phi Phi chấp nhận sự thật và Lư San với tư cách người giám hộ hợp pháp để hoàn tất trình tự ủy thác của luật sư.

Trên đường về văn phòng, Phó Tranh xung phong đảm nhận: “Chuyện còn lại giao cho tôi là được.”

“Đàm phán với kiểu “nhà máy bất hợp pháp” đó, anh làm được chứ?”

“Không vấn đề.” Phó Tranh mím môi, hắng giọng: “Tôi rất giỏi việc đó, cô cũng hướng dẫn tôi một thời gian rồi, tôi cũng nên tự mình rèn luyện năng lực, không cần chuyện gì cũng cần cô tận tay chỉ dạy.”

Bởi vì không có kinh nghiệm cơ sở, tuy là đối tác, nhưng sau khi đến xã khu có rất nhiều điểm Phó Tranh thực sự dựa vào sự chỉ dạy của Ninh Uyển, nhưng hiện tại anh đã dần thích ứng với tiết tấu vụ án xã khu, Phó Tranh cảm thấy giờ là lúc anh gây dựng lại hình ảnh của mình.

Không thể lần nào cũng để Ninh Uyển giống như gà mẹ bảo vệ gà con, giờ là lúc khiến Ninh Uyển thấy năng lực của mình.

Quả nhiên như vậy, ánh mắt nhìn Phó Tranh của Ninh Uyển, lập tức tràn đầy tán dương: “Vậy giao cho anh.”

Phó Tranh khá mãn nguyện với ánh nhìn này, rõ ràng đã nhận một vụ trợ giúp pháp lý miễn phí mà trước đây vốn không làm, nhưng trong lòng có chút sung sướng lâng lâng, chỉ là niềm vui này đã tan thành mây khói vào khoảnh khắc cái vị khách không mời mà đến kia đứng ở văn phòng làm việc của xã khu.

Bám dai như đỉa, không ngờ người đang đứng ở cửa lại là Trần Thước.

Nụ cười nơi khóe miệng của Phó Tranh dần tắt, lườm Trần Thước với vẻ lạnh lùng. Cái người này khi trước vô duyên vô cớ công kích anh tuổi tác đã cao, sao lại xuất hiện ở đây?

Trần Thước ngẩn người khi thấy Ninh Uyển đi với Phó Tranh, tuy nhìn Phó Tranh không mấy thiện cảm, nhưng vừa đối diện với Ninh Uyển, anh cười vừa dịu dàng vừa ôn hòa.

“Đàn chị Ninh Uyển!” Anh ta để lộ nụ cười tỏa nắng, vẫy tay mạnh mẽ với Ninh Uyển, “Tôi vừa ở bên ngoài, cố ý mang cho chị loại trà sữa chị thích.” Vừa nói anh ta vừa đưa cho Ninh Uyển.

Ninh Uyển gặp đàn em, cô tự nhiên có chút bất ngờ và kinh ngạc, cô nhận trà sữa của Trần Thước: “Cậu chu đáo thật đấy! Vừa hay là vị tôi thích! Cảm ơn nhé!” Cô cười nói đùa: “Lần sau nhớ mang cho Phó Tranh một cốc, nhưng anh ấy không thích trà sữa, mang một cốc trà ô long là được, vừa đúng lúc anh ấy phải ra ngoài làm việc, nếu không còn có thể tiện tay xách đi uống...”

Giọng điệu quen thuộc và thái độ quan tâm tự nhiên này, Trần Thước chỉ cảm thấy như có trăm ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim này.

May mắn thay Ninh Uyển hút một ngụm trà sữa, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nhưng sao cậu đến đây mà không nói trước với tôi.”

Trần Thước lại lộ ý cười như cũ: “Vừa đúng lúc kết thúc phiên tòa đi ngang qua.”

Hiếm khi Trần Thước tới, đương nhiên Ninh Uyển không chịu bỏ qua: “Gần đây trong tổng bộ có tin gì mới không? Cái vị đại Par sắp gia nhập kia cậu gặp chưa? Anh ta bắt đầu lập đội chưa?”

“Vị Par này rất bí ẩn, hiện nay mọi người đều phỏng đoán lúc nào anh ta bắt đầu tuyển người vào đội, nhưng gần đây đối tác cấp trung có biến động rất lớn, Thẩm Ngọc Đình đưa đội của cô ta rời khỏi, Par Cao tìm cô ta nói chuyện hai lần, thực ra tôi nghe nói là cô ta chuyển án vào tài khoản riêng, cho nên thực chất bị sa thải, nhưng coi như để giữ thể diện, nói với bên ngoài là chủ động từ chức bình thường, nhưng mọi người đều truyền nhau nói rằng bởi vì đoàn đội làm việc không hợp quy định, ngoài ra thái độ làm việc của Lý Duyệt và Hồ Khang không nghiêm túc, đã nói bọn họ đến xã khu đóng quân luân phiên, kết quả hoàn toàn không đến...”

Tin tức này thực sự khiến Ninh Uyển sững sờ, cô không ngờ sẽ có một ngày đối tác cấp cao còn có thể điều tra triệt để những chuyện này: “Sao Cao Viễn biết chuyện này?”

“Nghe nói có người trực tiếp cung cấp manh mối tố cáo đến anh ấy.”

Ninh Uyển ngừng lại, nhìn Phó Tranh dò xét, Phó Tranh cũng không giả vờ, mặc nhận tiếp nhận phần công lao này.

Trần Thước không biết nội tình, vẫn còn khen ngợi cái người tố cáo này: “Người tố cáo này thật can đảm, ban đầu đến xã khu luân phiên làm việc không phải chỉ mình chị, kết quả Lý Duyệt và Hồ Khang đều không đến, thản nhiên dồn hết lượng công việc lên người chị, việc tố cáo này rất tốt...”

Trần Thước cười: “Hơn nữa Par Cao vô tình tiết lộ là một người đàn ông tố cáo, như vậy, mọi người đều không nghĩ rằng chị làm chuyện đó...”

“Mặc dù không có gì sai về mặt đạo đức trong việc báo cáo những hành vi không lành mạnh, nhưng quy tắc ngầm bất thành văn nơi làm việc là luôn xa cách những đồng nghiệp tố cáo như vậy, giống như lớp trưởng tố cáo bạn học gian lận hồi tiểu học, mọi người rõ ràng biết lớp trưởng làm đúng, nhưng trong lòng luôn mặc nhận đối phương luôn tố cáo, không đáng tin, một mặt được hưởng lợi ích từ người tố cáo, nhưng mặt khác lại cô lập người tố cáo.”

Nếu Cao Viễn không vô tình tiết lộ người tố cáo là đàn ông thì chắc chắn Ninh Uyển là đối tượng đầu tiên bị nghi ngờ, dẫu sao Lý Duyệt và Hồ Khang không đến xã khu, cô chính là kẻ chịu thiệt gặp lợi ích lớn nhất.

Tuy hiện tại Trần Thước không nghĩ nhiều về người đàn ông đó, nhưng những người đối tác ở trong công ty mà Thẩm Ngọc Đình có quan hệ tốt chưa chắc không nghĩ nhiều. Thông thường không có ông chủ nào muốn cấp dưới không vâng lời, kẻ có tiền án tố cáo càng cảm thấy gai mắt, không bằng lòng thu nạp vào đội...

Có lẽ Cao Viễn lòng tà không chết với Phó Tranh, cho nên vì lấy lòng Phó Tranh, anh ta đã xử lý Thẩm Ngọc Đình ngay khi Phó Tranh vừa tố cáo, nhưng con người Phó Tranh cuối cùng vẫn quá ngây thơ.

Người tố cáo là đàn ông, lại dây dưa lợi ích với Lý Duyệt và Hồ Khang, không phải cô cũng sẽ dễ dàng đoán được là Phó Tranh. Dẫu sao hiện tại anh cũng ở xã khu, Lý Duyệt và Hồ Khang không tới, lượng công việc của Phó Tranh sẽ nặng.

Lúc này Phó Tranh vẫn điềm nhiên ngốc bạch ngọt, Ninh Uyển gấp sắp chết, cũng không quan tâm sự có mặt của Trần Thước, tự mình vứt lại Trần Thước, kéo Phó Tranh đến một góc nhắc nhở riêng tư: “Việc Cao Viễn tiết lộ người tố cáo là đàn ông nhất định không phải vô tình, chỉ là diễn xuất thành thạo giống như bất cẩn tiết lộ mà thôi...”

Lời nói của Ninh Uyển thực sự khiến Phó Tranh sửng sốt, lúc đầu anh để Cao Viễn làm vậy thực chất vì muốn bảo vệ Ninh Uyển, chỉ là không ngờ đã bị cô phát giác? Phó Tranh không ngờ Ninh Uyển lại nhạy bén như vậy, lại rất thông minh, dáng vẻ này phù hợp làm giống mầm tốt trong đội mình.

Anh khẽ ho, đang chuẩn bị tiếp nhận sự cảm kích rớt nước mắt thành dòng của Ninh Uyển, kết quả lai nghe Ninh Uyển nói hận thép không thể trở thành sắt: 

“Anh thật sự là tên ngốc! Bênh vực kẻ yếu cũng phải bảo vệ bản thân mình trước! Anh xem Cao Viễn cáo già xảo quyệt như vậy, nếu anh nhìn kỹ, anh ta đã từ bỏ gì chứ? Anh ta nói như vậy, dễ dàng đoán được người tố cáo là anh, vậy sau này còn đối tác nào muốn mời anh vào đội nữa? Họ còn không cảm thấy anh là cái gai khó bảo sao? Không phải còn cái ý muốn cái kia với anh sao? Lúc này nếu anh muốn phát triển sự nghiệp vào đội tốt một chút, chỉ có đội anh ta thôi, không phải lúc đó đến lượt anh ta đắn đo chọn anh sao?”

Ninh Uyển càng nói càng tức giận: “Tên sắc lang này, thật sự liêm sỉ!”

“...”

Phó Tranh nhìn Ninh Uyển đầy vẻ khó nói, muốn rút lại lời anh vừa đánh giá sự thông minh của cô, đồng thời cảm thông cho Cao Viễn, anh cảm thấy danh tiếng hiện tại của Cao Viễn có thể không cứu vãn được nữa.

Hai người đang thì thầm nói chuyện, Trần Thước bị ghẻ lạnh bên đó dùng sức ho: “Luật sư Phó không phải bận ra ngoài xử lý án sao? Đàn chị Ninh Uyển, nếu chị có chuyện gì cần bàn bạc tìm tôi là được, nếu có vụ án cần thảo luận tôi có thể tháp tùng bất cứ lúc nào, vẫn nên để luật sư Phó đi làm việc trước đi, đối với những người lớn tuổi như vậy mới tham gia nghề luật sư, mỗi phút, mỗi giây kinh nghiệm tích lũy được đều rất đáng quý.”

Đây là tìm cảm giác tồn tại.

Phó Tranh nhíu mày nhìn Trần Thước, sau đó anh cười, kiến nghị với vẻ thân thiện: “Dù sao tôi cũng đến nhà máy Diêu Khang thu thập chứng cứ, cũng đúng lúc tiễn luật sư Trần. Anh cũng nên quay lại tổng bộ rồi nhỉ?”

Kết quả Phó Tranh vừa nói xong, Trần Thước không hề tỏ vẻ bất mãn, ngược lại anh ta còn cười từ tốn nói: “Quên không nói, bởi vì công việc luật sư xã khu thực ra khá nặng nhọc, vốn do Lý Duyệt và Hồ Khang cùng đến xã khu trực ban, nhưng trước đây hai người họ không đến, giờ cũng từ chức, cho nên tôi đặc biệt xin Par Cao điều đến xã khu làm việc.”

Trần Thước nói đến đây, anh ta nhìn Phó Tranh đầy ẩn ý: “Dẫu sao, tôi cũng luôn muốn đến xã khu rèn luyện, chỉ là rất tiếc, khi trước bị lính nhảy dù vô tình chiếm giữ vị trí, bây giờ tôi đã xin đến xã khu lần nữa, cũng coi như trở lại đúng hướng.”

“Thật sao?”

Sự ngạc nhiên của Ninh Uyển cuối cùng cũng khiến Trần Thước thấy dễ chịu hơn. Anh ta dần bình tĩnh và cười nhẹ: “Đúng vậy, hôm nay tôi đến đây để báo tin này, về lý thuyết, công việc bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tiếp tục làm việc của tổng bộ, nhưng do tạm đóng quân ở xã khu, cho nên tổng bộ sắp xếp khối lượng công việc cho tôi sẽ nhẹ hơn, hơn nữa tình cờ chiều nay không có việc, vì thế muốn đến đây thích nghi trước.”

“Tốt quá! Tốt quá! Như vậy xã khu chúng ta càng như hổ mọc cánh!” Ninh Uyển không che giấu chút cảm xúc nào, rất nhiệt tình, “Cậu chờ ở đây, tôi đến chỗ chủ nhiệm Quý xin phê duyệt ngân sách cho cậu. Tranh thủ mua đồ dùng văn phòng cho cậu vào ngày mai, đặc biệt là ghế...”

Ninh Uyển nói xong, hùng hổ chạy đến tìm chủ nhiệm Quý sát vách, trong văn phòng chỉ còn lại Phó Tranh và Trần Thước.

Ninh Uyển vừa đi, hai người thậm chí còn lười duy trì sự thân thiện giả tạo, Trần Thước nhướng mày nhìn Phó Tranh: “Luật sư Phó không phải bận xử lý án sao? Bây giờ có thể đi được rồi chứ?”

Phó Tranh vẫn giữ chiếc mặt nạ thân thiện trên mặt, anh cười: “Thông thường luật sư xã khu chúng tôi chỉ có kinh phí eo hẹp, muốn mua ghế, đến lúc cần chi phí khác, Ninh Uyển sẽ không xin được kinh phí.”

Anh nhìn Trần Thước: “Tôi nghĩ cũng không đặc biệt cần mua ghế đúng không? Vừa hay trước đây Ninh Uyển mua cho tôi một chiếc ghế xanh Địa Trung Hải quý phái trang nhã, giờ tôi đổi ghế mới, cái đó không ai dùng. Hơn nữa công việc luật sư xã khu chúng tôi nặng nhọc, cũng không biết luật sư Trần có thể làm ở đây bao lâu, dùng cái ghế đó có lẽ đủ rồi. Nhỡ như luật sư Trần chỉ chuyển đến xã khu thời gian ngắn, cũng không cần thiết chi tiền cho một chiếc ghế.”

Phó Tranh nói những lời này bằng giọng nói ấm áp ôn nhu, vẻ ngoài đặc biệt tự nhiên hào phóng, nhưng Trần Thước vẫn cảm thấy thật chối tai.

Thái độ này là thế nào? Nói có lý, như thể anh ta biết lấy đại cục làm trọng, luôn luôn suy nghĩ vì “gia đình”, tính toán tỉ mỉ, là một chính cung nguyên phối biết cư xử. Trong lời anh ta bóng gió nói mình là con chim trĩ không biết chui từ đâu ra, chỉ biết phung phí tiền bạc hưởng thụ không yêu thương thật lòng, vì thế cũng không suy nghĩ chu toàn cho gia đình, không những không quan tâm, mà còn không hiểu chuyện... 

Thái độ hào phóng giả tạo của Phó Tranh cũng khiến Trần Thước thật sự không vui, Ninh Uyển mạnh mẽ ngốc nghếch, bên cạnh lại có gian thần cáo già xảo quyệt, sợ rằng sớm muộn cũng bị loại người giấu tài này soán quyền...

Thật ra, Trần Thước đã không thích Phó Tranh từ lần gặp đầu tiên, cho nên mỗi lần gặp anh ta đều không thể kìm chế được sự thù địch của mình. Anh ta thích Ninh Uyển, vì thế nhìn thấy tất cả sinh vật giống đực xuất hiện bên cạnh Ninh Uyển đều chán ghét, đặc biệt là Phó Tranh như vậy, cảm giác tồn tại và hào quang quá mạnh mẽ, điều này khơi dậy cảm giác nguy hiểm của Trần Thước.

Mà những lời này của Phó Tranh nghe không giống những lời tốt đẹp.

Trong lòng Trần Thước vừa nghĩ ngợi vừa cười lạnh, trên mặt vẫn thể hiện nụ cười thân thiện: “Anh đã lớn tuổi, anh là tiền bối, nhưng nói thật lòng thì thông thường một người trẻ có thể chịu khổ hơn những người nhiều tuổi hơn, xét cho cùng tuổi trẻ khỏe mạnh, chưa kể lúc đầu tôi đã chủ động xin đến xã khu. Tôi vẫn rất mong đợi được làm việc với Ninh Uyển ở đây. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc ở xã khu. Còn về ghế ngồi, thật sự không cần mua. Nếu đã có ghế không dùng tới, còn là màu xanh Địa Trung Hải quý phái trang nhã, tôi dùng cái đó là được. Chỗ tiền đó nếu sau này Ninh Uyển muốn sắm thêm gì thì dùng chỗ đó.”

Khi Trần Thước nói như vậy, vẻ mặt Phó Tranh do dự và suy tính: “Nhưng... thôi quên đi, vẫn nên mua một cái mới, dù sao cái ghế đó thực sự hơi không cao cấp... cũng không biết luật sư Trần có thể chịu khổ ngồi trên đó không?”

Ha, đấu với tôi? Trần Thước thầm nghĩ, chẳng qua chỉ dùng chút sức lực nhỏ hóa bị động thành chủ động thôi sao? Anh ta cũng làm được.

Anh ta là một luật sư từng trải, còn không thể đánh bại người già nhưng mới “ra đời” như Phó Tranh sao?

Anh ta vẫn trẻ, xem ai mới là người cười cuối cùng!

Vì vậy Trần Thước cười nói: “Không sao, tôi đã xin đến xã khu, thế nên không sợ khổ, tôi không cần mua ghế mới, ngồi cái cũ đó đi.”

Phó Tranh cũng cười: “Nếu luật sư Trần đã kiên quyết như vậy, thế tôi giúp anh mang ghế ra.”

Nhưng rất nhanh, Trần Thước không cười nổi...

Bởi vì Phó Tranh cười híp mí mở phòng để đồ, chỉ vào chiếc ghế đẩu nhựa rẻ tiền phủ đầy bụi: “A! Chính nó!”

“...”

Cái ghế này, có hơi nát quá rồi... Cái màu xanh vừa rẻ tiền vừa quê mùa, chân ghế nhựa lung lay sắp đổ, giống như món đồ cổ cũ kỹ phủ đầy bụi...

Trần Thước trừng mắt nhìn Phó Tranh, Phó Tranh cũng bình tĩnh nhìn lại Trần Thước...

Hai người nhìn nhau, sóng ngầm giữa hai người dâng trào, suýt chút nữa đánh nhau bằng ánh mắt.

Kết quả Ninh Uyển chạy vào từ ngoài cửa cắt ngang thế giằng co giữa Trần Thước và Phó Tranh, tùy tiện nói: “Trần Thước, tôi đã nói với chủ nhiệm Quý rồi, ngày mai sẽ mua cho cậu ghế mới. Hôm nay cậu tạm bợ một chút, vừa đúng lúc Phó Tranh ra ngoài giải quyết án, cậu ngồi ở ghế Phó Tranh trước đi. Ơ? Phó Tranh? Sao anh còn chưa đi?”

“...”

Trong lòng Ninh Uyển vẫn có mình, Trần Thước thở phào nhẹ nhõm, giả vở tự nhiên: “Vẫn phải mua sao? Tôi nghe luật sư Phó nói không phải còn cái ghế đẩu màu xanh sao? Tôi ngồi cái đó là được.” Anh ta cười ngây thơ, “Tôi không kén đâu, có thể tới đây làm việc là rất tốt rồi.”

Ninh Uyển vừa nghe quả nhiên không thuận theo, cô lập tức lắc đầu, thẳng thắn nói: “Ghế đó không được, quá tệ, ngồi không thoải mái, ngân sách được phê duyệt rồi, mua cho cậu một cái mới. Khi trước chủ nhiệm Quý giới thiệu cho Phó Tranh căn nhà, cuối cùng chôn vùi sự thật to lớn ẩn giấu, tôi dùng chuyện này “uy hiếp” ông ấy, trong lòng ông ấy cũng áy náy, cho nên nhanh chóng ký duyệt khoản tiền này, có thể mua ghế.”

“...”

Phó Tranh vẫn im lặng, Trần Thước cuối cùng vui mừng tự đắc.

Nhưng đáng tiếc Ninh Uyển không biết làn sóng ngầm này, cô nhìn Phó Tranh đang mím môi không nói với ánh mắt kỳ lạ: “Phó Tranh, anh vẫn chưa đi giải quyết án sao? Nhanh đi đi, nhà máy đó xa lắm, đi muộn là không kịp bắt xe buýt trở về đâu.”

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play