Tuy đối với đại ân đại đức của mình, tên vong ân phụ nghĩa Phó Tranh không những không thật lòng cảm ơn cô, còn cướp trà sữa của cô, nhưng dù sao Ninh Uyển là một cấp trên rộng lượng. Cuối cùng, cô quyết định đại nhân không chấp tiểu nhân, suy cho cùng về phương diện thái độ công việc, gần đây Phó Tranh vô cùng thông suốt, chăm chỉ được việc, giúp cô như hổ mọc cánh. Vốn là công việc một mình, bây giờ có thêm một trợ thủ đáng tin gánh vác cùng, gần như các cuộc điện thoại tư vấn hay tư vấn tại chỗ đều chia sẻ với Phó Tranh, đến mức những ngày tháng Ninh Uyển làm luật sư xã khu trôi qua càng thong dong.
Hôm nay hiếm có dịp không có điện thoại cũng không tư vấn tại chỗ, Ninh Uyển nghĩ ngợi, phần việc chuyên ngành đã dạy dỗ anh không ít, thao tác thực tế đã học qua vụ án. Nếu như đã không có án nào, vậy thì truyền thụ cho anh ít tuyệt kỹ cuộc sống cá muối đi.
Cũng rất trùng hợp, vào lúc này Ninh Uyển nhận được một email của công ty.
“Ninh Uyển thân mến, cảm ơn bạn đã lựa chọn gia nhập công ty Chính Nguyên, năm 2019, chúng tôi rất biết ơn bạn....”
Ninh Uyển nhìn một chút: “A! Mail cảm ơn thông lệ của công ty đến rồi, thời gian trôi nhanh thật....”
Công ty Chính Nguyên có một truyền thống, sau năm mới, trước khi phát phần thưởng cuối năm, công ty sẽ gửi một email đến từng luật sư trên danh nghĩa tất cả các đối tác, khẳng định động viên đối với công việc trong một năm của mỗi luật sư, hơn nữa còn vẽ một cái bánh, kêu gọi mỗi luật sư hướng tới tương lai tươi sáng, tiếp tục cố gắng phấn đấu.
Phó Tranh chưa làm việc đầy một năm, không nhận được mail thế này. Nhưng cái vị gà mờ công sở này hiển nhiên rất có hứng thú với mail này, vừa nghe Ninh Uyển đề cập đến, lập tức lộ vẻ tò mò không tự nhiên lắm: “Viết thế nào?”
Quả thực Phó Tranh đã nghe thấy lần đầu tiên truyền thống này của Chính Nguyên không lâu trước kia.
Cao Viễn phụ trách nhân sự, vì thế thư cảm ơn mỗi năm thực ra đều do anh ta phụ trách viết, nhưng năm nay anh ta bị vụ án thu mua làm vướng bận tay chân, cũng sắp phải ra ngoài công tác, thực sự không rảnh. Cuối cùng mặt dày uy hiếp dụ dỗ nhờ Phó Tranh viết hộ. Do đó nói một cách nghiêm túc, thư cảm ơn năm nay Ninh Uyển nhận được là đích thân Phó Tranh tự viết.
Phó Tranh tự thấy tác phẩm đầu tay được đăng của mình không tệ, vừa chú ý cổ vũ khen ngợi, đầy ắp tình người, vừa hướng tới tương lai, thế nên anh khẽ ho, chờ đợi sự cảm thán và tán dương của Ninh Uyển.
Ninh Uyển quả nhiên thể hiện sự công nhận lớn: “Viết tốt quá!”
Chỉ là Phó Tranh chưa đợi đến lúc đắc ý, liển Nghe Ninh Uyển tuyên bố dõng dạc:
“Đây hoàn toàn là khuôn mẫu hoàn mỹ của chủ nghĩa tư bản bóc lột! Luôn miệng nhân nghĩa đạo đức để che giấu dụng tâm hiểm ác của những ông chủ này!”
“...”
Ban đầu, Ninh Uyển cơ bản không quá quan tâm những email như này, nhưng Phó Tranh đã tò mò như vậy, cô không nhịn được lướt lướt nội dung, lại cảm thấy có thể dạy dỗ mở mang anh.
“Nào, Phó Tranh, anh đến đây một chút.” Ninh Uyển vừa nghĩ vừa vẫy tay, “Nếu đã đúng lúc nhận được mail thông lệ hàng năm, vậy hôm nay tôi sẽ giảng cho anh bài học đầu tiên trong sinh tồn nơi công sở “Làm thế nào để nhìn thấu trò lừa dối của sếp?”
Nhưng tiếc là Phó Tranh hiển nhiên không quá cảm kích, trên mặt anh là vẻ một lời không nói hết: “Sếp thì có thể có trò lừa dối gì? Gửi cho cô mail cổ vũ đầy tình cảm như vậy? Sao lại gọi là dụng tâm hiểm ác được chứ?”
“Tôi nói với anh rồi, anh thật sự ngây thơ, tuy cảm thấy mình và sếp đã cùng mặc cái quần, nhưng thực chất người tốt hay thấu tình đạt lý đến mức nào, một khi trở thành sếp của anh thì mối quan hệ giữa hai người đã có mâu thuẫn tầng lớp tự nhiên. Lập trường của ông chủ chính là dùng số tiền ít nhất bóc lột nhiều nhất sức lao động của anh. Hơn nữa, ông chủ sẽ không đến cơ sở trải nghiệm, ví dụ không ai thấy làm luật sư xã khu vất vả thế nào, dẫu sao doanh thu ở đây không lớn, vụ án lông gà vỏ tỏi.”
Ninh Uyển uống ngụm nước, nói đến đây, không nhịn được khoe khoang: “Anh phải biết, một người lãnh đạo cùng tiến lùi với cấp dưới của mình như tôi về cơ bản đã tuyệt chủng rồi!”
“...”
“Vì thế hiện tại, đối chiếu với thư thông lệ của công ty, tôi giảng cho anh ba ảo giác lớn nơi công sở.” Ninh Uyển vừa nói vừa chép miệng kỳ diệu, “Anh đừng nói, bức thư này thật sự quá điển hình, đúng là cấp bậc sách giáo khoa.”
“...”
“Nào, tôi đọc một câu, liền giải thích cho anh một câu.” Ninh Uyển nói xong, hắng giọng, lập tức đọc mail, “Bạn là thành viên quan trọng nhất của đoàn đội công ty Chính Nguyên, giống như một gia đình lớn không thể mất đi bất cứ thành viên nào, we are family....”
“Đoạn này, thể hiện hoàn mỹ ảo giác đầu tiên nơi công sở: Ông chủ rất thích nói nghĩa khí, đối đãi anh như người nhà!” Ninh Uyển nghiêm túc phân tích, “Ông chủ thường hay cho anh loại ảo giác này, bước tiếp theo là muốn tẩy não anh, ý tại ngôn ngoại khiến anh coi công ty là nhà của mình, nhưng anh vừa nghe lời này phải cảnh giác, ý này chính là sau này anh đừng về nhà, có thể qua đêm ở công ty, sau đó ngủ trong túi ngủ.”
“...”
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đọc đoạn dưới, “Biểu hiện năm 2019 của bạn xuất sắc không thiếu sót, đạt được sự nhất trí công nhận của nhóm đối tác thông qua nỗ lực của bản thân. Năm 2020, xin hãy nắm bắt cơ hội công việc mới, tiếp tục phát huy năng lượng tỏa sáng.” Ninh Uyển dừng một chút, “Đây chính là xây dựng cho anh ảo giác thứ hai: Ông chủ rất xem trọng anh, lập tức sắp thăng chức cho anh! Ảo giác này giống như treo cà rốt trước mặt lừa, nghe thì được rồi. Bởi vì ông chủ sẽ ám chỉ như vậy với mỗi nhân viên, giống như tra nam vậy, em chỉ là cô gái thứ 100 987 anh rung động, hiểu chưa? Anh tưởng ra mình là chính cung duy nhất của ông chủ, nhưng thực chất chỉ là tình nhân.”
“...”
Nói đến đây, Ninh Uyển hơi cảm khái: “Anh biết không? Năm đầu tiên tôi vào Chính Nguyên, lúc nhận được mail như thế trong lòng thực ra rất kích động, anh xem xem, công ty này tốt, lại không phải gửi một loạt người, là nhóm đối tác chỉ gửi riêng cho mỗi luật sư! Là xem xét tình hình mỗi người mà viết. Nhất thời cảm thấy không thể phụ sự công nhận của sếp.”
“Nhưng sau nửa năm tôi bình tĩnh hơn, bởi vì tôi phát hiện, gửi riêng cho mỗi người chỉ là chủ nghĩa hình thức mà thôi, thực ra nội dung thư mà mỗi luật sư nhận được đều như nhau...” Ninh Uyển nói đến đây, gõ gõ mặt bàn, “Cho nên anh nói đi, đây không phải chủ nghĩa hình thức sao? Mail này gửi có gì tốt? Giống hệt tra nam thả thính, gửi một loạt những lời mập mờ tới các cô gái có ý, thực chất một chút chân thành cũng không có, vậy không phải ai mắc câu thì ngốc sao?”
Phó Tranh mím môi, nhìn dáng vẻ như không tin, muốn đấu tranh: “Cũng không thể nói như vậy...”
Nhìn đi, Tiểu Bạch mới đầu đi làm đều như vậy, mỗi câu nói của ông chủ như hận không thể moi tim moi phổi, nói đến cùng vẫn là ngây thơ! Cần phải đánh thêm vài cái.
“Vậy còn có thể nói thế nào? Tóm lại chúng ta là nhân viên, điều quan trọng là phải biết rõ bản thân, tuyệt đối không cảm thấy anh không giống người khác với ông chủ, tin tôi đi, anh trong mắt sếp chính là một con lừa! Trong thư sếp khen ngợi anh là một con lừa ngoan ngoãn, không chừng sau lừng lại đang mắng con lừa này không xứng với mình!”
“...”
Có lẽ những lời phân tích của Ninh Uyển, Phó Tranh cuối cùng hơi cảm thông, sắc mặt anh hơi khó coi, nhưng do dự chống cự: “Ông chủ cũng có người tốt...”
“Có lẽ là có.” Ninh Uyển bĩu môi, “Nhưng dù sao đi nữa người đối tác viết mail này chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì, anh nhìn đi, viết cái gì thế này? Bịa đặt lung tung hết lời này đến lời khác, “luật sư xuất sắc nhất luôn luôn gánh vác công việc gian nan nhất còn có thể tiếp tục kiên trì.”
“Đến đây không thể không nhắc đến ảo giác thứ ba công sở, một tiểu bạch công sở như anh nhìn vào đoạn này chắc chắn cảm thấy để có thể lên trời thì phải đảm nhận trọng trách lớn, phải khổ trước sướng sau. Ông chủ cho anh một công việc bẩn nhất mệt nhất, là muốn kiểm tra anh, là bởi vì “tôi là người đáng tin cậy trong số các nhân viên. Chỉ cần tôi chịu đựng khó khăn thì tôi có thể trở thành chủ” đúng chứ?”
“Tôi nói anh biết, một khi anh có tâm thái này là anh tiêu đời. Giao cho anh công việc bẩn nhất mệt nhất đơn thuần vì anh là người ngốc nhất, anh không phản kháng thì đừng nghĩ nhiều nữa.”
Ninh Uyển nói đến đây, không nhịn được bất mãn: “Hơn nữa đây là lời cổ lỗ sĩ gì vậy, anh nói xem người đối tác viết kịch bản này sao thế? Chi bằng anh nói thẳng, chỉ có chịu khổ mới có thẻ kiếm nhiều tiền! Để người khác đọc thấy vậy động lực còn lớn hơn chút. Nói chịu khổ thì có thể trở thành luật sư xuất sắc, mọi người hiện nay đều rất lười, lúc suy nghĩ đều không muốn thay đổi, trở thành luật sư xuất sắc làm gì? trở nên hói sao? Bánh thì phải vẽ cụ thể hơn, bạn mạnh rồi không những trở nên hói, bạn còn nhiều tiền! Anh phải viết cái này. Đơn giản thôi lỗ mới thu hút người khác.”
Ninh Uyển vừa bình phẩm vừa lắc đầu: “Đây là trình độ văn vẻ gì thế, khó mà tin nổi người như vậy lại là đối tác. Hoàn toàn không hiểu tâm trạng nhân viên.”
Ninh Uyển nói xong lại liếc Phó Tranh mới phát hiện sắc mặt anh càng khó coi, thậm chí hơi u ám.
Cô không nhịn được cảm thán trong lòng, người dễ “hắc hóa” nơi công sở nhất chính là loại người như Phó Tranh. Bình thường là một ngốc bạch ngọt, một khi đột nhiên hiểu biết sự tăm tối của xã hội, căn bản không chấp nhận nổi, tam quan bùng nổ, phải mất nhiều thời gian vượt qua.
Ninh Uyển đang chuẩn bị an ủi Phó Tranh mấy câu, liền nghe giọng nói trầm thấp của anh: “Cô biết đây là maill đối tác nào viết không?”
“Tôi không biết, nhiều khi trong công ty sẽ để các đối tác cấp cao luân phiên viết.” Ninh Uyển vỗ vai Phó Tranh thương xót, “Nhưng tôi có thể chắc chắn, người này ngu ngốc, tôi thấy hợp lý khi nghi ngờ Cao Viễn.”
Trong chớp mắt, cũng không biết có phải là ảo giác của Ninh Uyển không, cô luôn cảm thấy đôi mắt Phó Tranh chứa oán giận, phát ra tia sáng ghim thù.
Ninh Uyển không nhịn được an ủi: “Thu lại biểu cảm của anh đi, thù hận của anh quá rõ ràng rồi. Cho dù anh biết đối tác này là Cao Viễn thì sao chứ? Ai bảo chúng ta không tài hoa như người khác, người ta là kim chủ? Được rồi, học phân biệt sự lừa dối của ông chủ cũng vì bảo vệ bản thân, vậy tiếp theo chúng ta có thể học lớp nâng cao.”
Ninh Uyển nói xong, mở máy tính, ở trước mặt Phó Tranh bắt đầu trả lời từng chữ thư thông lệ đó.
“Cảm ơn sự động viên của các sếp! Tôi sẽ cố gắng lấy mỗi ông chủ làm tấm gương. Coi công ty như người nhà, chịu khổ nhẫn nại, thành thật học hỏi bản lĩnh, coi trở thành luật sư xuất sắc làm nhiệm vụ của mình!”
Trong anh mắt chữ A miệng chữ O của Phó Tranh, Ninh Uyển viết lưu loát, ấn chữ gửi đi.
Quả nhiên Phó Tranh lập tức chất vấn sự hai mặt của Ninh Uyển: “Không phải cô vừa quay gót 360 độ không góc chết phỉ nhổ cái mail này sao?”
Ninh Uyển nhìn anh với ánh mắt trẻ nhỏ khó dạy: “Đây chính là kỹ năng công sở mới tôi muốn giảng: Làm thế nào bằng mặt không bằng lòng với ông chủ. Ông chủ dù nói ngu ngốc thế nào, anh cũng đừng phản bác tại trận, chỉ cần vâng dạ là được. Anh xem đi, nhìn mail này đi, có phải để lại cho sếp ấn tượng sâu sắc ngoan ngoãn nghe lời không?”
“...”
“Học được chưa?”
“...”
“Anh biết cấp dưới thế nào có thể nhận được sự yêu thích của sếp nhất không? Không phải loại thông minh mà là ngốc ngốc một chút. Nếu như anh có nhiều suy nghĩ, quá nhiều cá tính, chưa chắc là một chuyện tốt trong công sở, bởi vì điều này thể hiện anh sắc sảo, rất có khả năng không nghe lời cũng không quá dao động. Nếu như ông chủ nâng đỡ anh, khả năng anh không dễ quản thúc, bởi vì anh không đủ trung thành mù quáng. Ông chủ không muốn bồi dưỡng anh thành một đối thủ cạnh tranh với ông ta hoặc bồi dưỡng một luật sư tương lai cho công ty khác. Ông chủ hy vọng anh làm việc một lòng một dạ, những chuyện khác thì đừng nghĩ nữa ngốc bạch ngọt ạ. Cho nên, chúng ta phải xây dựng thích hợp hình tượng kiểu này cho ông chủ nhìn, trong lĩnh vực chuyên môn xử án có thể phát huy năng lực của anh, nhưng trên phương diện khác, đừng chăm chỉ phản bác lời ông chủ nói, qua quýt ừ ừ dạ dạ giả vờ ngoan ngoãn là được, nên nịnh hót ông chủ nhiều hơn nữa.”
Nhìn sắc mặt vô cảm của Phó Tranh, Ninh Uyển vỗ vỗ vai anh an ủi: “Không sao, lớp nâng cao có thể hơi khó khăn, anh về nhà tiêu hóa đi, đều phải dựa vào quen tay hay việc. Nếu như anh không học được, cũng có thể tập luyện trong thao tác thực tế. Cũng không phải tôi không thể miễn cưỡng làm đối tượng thực tế cho anh thực hiện thao tác.”
Ninh Uyển oai phong lẫm liệt nói: “Những hành động như fan cuồng đó, thực hiện trên người tôi đi! Không sao hết, tôi chịu đựng nổi.”
“...”
Phó Tranh bị da mặt dày của Ninh Uyển làm kinh động, nhất thời không nói được lời nào.
Ninh Uyển lại rất đắc ý, tiểu bạch công sở thật sự đơn thuần, nhìn đi, hôm nay sau khi dạy dỗ chỉ dẫn xong, nội tâm Phó Tranh nhất định phục cô sát đất rồi: “Lần sau có cơ hội, tôi sẽ lại giảng cho anh lười biếng làm việc thế nào, chối bỏ trách nhiệm công việc thế nào...”
Phó Tranh mím môi, im lặng chốc lát, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Cô xử lý án rất tốt, cũng có năng lực, cho dù giữa cô và ông chủ có mâu thuẫn tầng lớp tự nhiên, nhưng hà tất phải học những nếp xấu này, còn học hỏi lười biếng làm việc thế nào, chối bỏ trách nhiệm công việc thế nào?”
“Thấy chưa, đây là lời lẽ của một người điển hình chưa bao giờ phải chịu sóng gió tấn công trong công sở như anh.” Ninh Uyển chớp chớp mắt, lần này là lời thấm thía, “Nếu như có thể đi theo một luật sư hướng dẫn tốt, có thể vào đội tốt, ai không muốn làm việc chăm chỉ, ngày ngày tiến lên chứ? Nhưng vấn đề đây là vô cùng khó có được một luật sư hướng dẫn và đội tốt, nhiều lúc có phù hợp hay không phù hợp với ông chủ cũng là duyên phận và vận may. Nếu như anh đi theo một sếp không tốt lắm, nếu như anh không học lười biếng, chối bỏ trách nhiệm công việc, thì người khác sẽ đá cho anh việc bẩn việc mệt nhọc.”
“Nếu như anh theo một đội nề nếp không tốt, anh mà kiên trì tin tưởng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, anh chỉ có thể bị định biên nhân sự, không đến chỗ nào tốt. Lười biếng và trốn tránh trách nhiệm nhiều khi là cách bảo vệ mình bất đắc dĩ. Anh học được rồi, người khác muốn chụp xô phân lên đầu anh, anh có thể rũ nước bẩn đi. Sếp sắp xếp cho anh một công việc không có ý nghĩa và phát triển lâu dài ngoại trừ giết thời gian, anh cũng đừng hì hục làm giống như bò vậy. Học chối bỏ trách nhiệm trước, không chối được, vậy anh phải học làm biếng trong lúc bận, dành thời gian cho bước phát triển của riêng anh.”
Ninh Uyển cười cười: “Cho nên cũng đừng khinh thường kỹ năng lười biếng và chối bỏ trách nhiệm nhé, tôi cũng không muốn dùng đâu, đều là dòng đời xô đẩy.”
Lời này nói xong, Phó Tranh lại rất yên tĩnh. Giống như lần đầu tiên anh lý giải được lười biếng và trốn tránh trách nhiệm từ góc độ này, lộ vẻ trầm tư. Ngay khi Ninh Uyển nghĩ rằng anh chàng này ngộ ra, anh lại cho cô một đòn tâm lý mạnh.
“Luật sư tốt không nên để nhân viên của mình vì bảo vệ bản thân mà học lười biếng, chối bỏ trách nhiệm. Nếu như là vậy, cả công ty luật cần phải chấn chỉnh.”
Những lời của Ninh Uyển, giọng điệu đó, lập trường đó, nói cứ như mình là ông chủ vậy, suýt chút nữa khiến Ninh Uyển tức chết.
“Anh đúng là ngốc bạch ngọt mà, cuộc sống đâu đơn giản như vậy. Môi trường bên ngoài không tốt, vậy tôi phải thay đổi cả môi trường? Nghĩ đẹp thật, cuộc sống chỉ để chúng ta thích nghi mà thôi.”
Phó Tranh chỉ nhìn Ninh Uyển một cái, giọng điệu chắc chắn: “Sẽ thay đổi, tôi bảo đảm.”
Ninh Uyển không nhịn được lắc đầu, cô vẫn nên bao bọc Phó Tranh nhiều hơn. May mà hiện tại lưu lạc ở xã khu “trời cao hoàng đế xa”, nếu không loại ngốc bạch ngọt như vậy, sau này vào tổng bộ quan hệ giữa người phức tạp như vậy, cũng không biết sẽ chết thế nào!
___________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT