Về ký ức tối hôm nay, do say rượu, Ninh Uyển thực sự có chút mơ hồ, cô luôn cảm thấy bản thân nhưng nằm mơ một giấc, trong mơ thoáng xuất hiện gương mặt sưng vù bầm tím của mẹ, thoáng xuất hiện tiếng gào thét của bố. Khi mới bắt đầu thật sự không phải giấc mơ đẹp, nhưng không lâu sau, những thứ tiêu cực đó được thay thế bởi mùi vị ngọt ngào của kem ly, còn là vị matcha cô thích nhất, ngọt nhưng không ngấy. Sau đó không ngờ Phó Tranh xuất hiện, thậm chí cô còn nhận được thư của đại Par, tuy nhiên là thư từ chối...
Ninh Uyển tỉnh dậy từ cơn nôn nao có chút đau đầu, sau đó cô phát hiện rất nhanh có một số chuyện hoàn toàn không giả, như cô thật sự đã nhận được thư hồi âm của Par, quả thật là thư từ chối...
Đến khi cô ngồi trong phòng làm việc của luật sư xã khu, nhìn Phó Tranh một chút, hắng giọng nói: “Tiểu Lệ nói hôm qua anh đưa tôi về nhà, cảm ơn nhé.” Ninh Uyển khẽ ho, thử thăm dò: “Hôm qua tôi uống say, có nói gì kỳ lạ không?”
Giọng nói Phó Tranh bình tĩnh tự nhiên, anh khẽ ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển một cái, nói lời sâu xa: “Không có, sau khi đưa cô xong tôi cũng về.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Cuối cùng Ninh Uyển cũng thở phào một hơi, bản thân cô trong mơ thẹn quá hóa giận với thư từ chối của đại Par, trực tiếp xúc phạm danh dự người ta, cũng may Phó Tranh không ở đó, nếu không truyền ra ngoài... cô vẫn còn muốn được gia nhập đội của đại Par nữa.
Bây giờ đã tỉnh táo lại, thái độ của Ninh Uyển trở nên nghiêm chỉnh, tiếp nhận cả một buổi sáng điện thoại tư vấn pháp luật, lại tiếp đón hai cư dân xã khu đến tư vấn tại chỗ. Đến thời gian nghỉ trưa, có vẻ như Phó Tranh có hẹn, vừa hay ra ngoài ăn cơm, Ninh Uyển tranh thủ phòng làm việc có mỗi một mình, bắt đầu ngồi ngay ngắn, bắt đầu tiếp tục viết thư. Cái chuyện muốn tạo quan hệ tốt này, một lần đương nhiên không thành. Cho dù có thế nào thì bây giờ vị đại Par này cũng đã trả lời cô, tuy là từ chối, nhưng đó cũng là một khởi đầu tốt đẹp, có đi có lại, sau này dùng kế sách gửi nhiều thư, quen thuộc rồi mới có thể khiến người ta đồng ý tìm hiểu mình, hiểu rõ năng lực nghiệp vụ của bản thân, vậy việc gia nhập đội đối phương không chừng còn có thể xoay chuyển và hi vọng.
Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu của Ninh Uyển liền sục sôi, cô bắt đầu cẩn thận cân nhắc cách dùng từ…
***
Ở một nơi khác...
Sau những ngày Phó Tranh bị lưu đày ở xã khu, cuối cùng Cao Viễn cũng nhớ đến “lâm hạnh” anh, buổi trưa, anh hẹn Phó Tranh đi ăn cơm.
“Thế nào? Có phải rèn luyện được rất nhiều ở xã khu không? Thực chất nhiều vụ án có nhiều ý nghĩa, có thể giúp cậu nhanh chóng hòa nhập và thích ứng môi trường luật pháp trong nước, đa số khách hàng có không có nhận thức luật pháp trưởng thành như ở Mỹ.” Cao Viễn cười hihi, “Thực ra xã khu rất có tính thử thách, với phong cách này của cậu, có thể không chịu nổi ba tháng đâu.”
Phó Tranh vốn đã có ý nghĩ sớm quay về tổng bộ, nhưng lời này của Cao Viễn khiến anh ngược lại không muốn về: “Tất nhiên tôi có thể chống đỡ nổi, chỉ là cơ sở xã khu mà thôi, có khó bao nhiêu chứ?”
“Được, vậy ba tháng sau cậu hãy quay về, thu hoạch sẽ rất lớn, cũng là kinh nghiệm rất quý báu, nếu không phải tổng bộ đều quen thôi, tôi đã muốn đến cơ sở trải nghiệm chút nhân sinh rồi!”
Hai người tùy ý nói chút chuyện khác, Cao Viễn giống như nhớ ra chuyện gì đó: “À đúng rồi, vậy cậu có suy nghĩ gì việc thành lập đội không? Có cần chọn ra vài người từ tổng bộ không? Năm nay có thêm mấy người mới vào, tư chất học lực đều không tồi.”
Cao Viễn nghĩ ngợi: “Nhưng mà dạy dỗ người mới có chút phiền phức, mới bắt đầu nửa năm đừng hi vọng người ta làm được việc. A! Thực ra Ninh Uyển không tệ, cậu có cần tuyển cô ấy vào không? Thực ra cô ấy...”
Đáng tiếc Cao Viễn còn chưa nói hết, Phó Tranh đã cắt ngang: “Không cần.”
“?”
“Không cần Ninh Uyển.
“Tại sao chứ? Danh tiếng của cô ấy ở xã khu không tệ, năng lực xử lý vụ án rất mạnh, tuy không tốt nghiệp trường danh tiếng...”
“Khoa chính quy không phải trường danh tiếng, đã nói đủ rõ ràng vấn đề. Việc lớn trong đời là thi đại học nếu dốc hết toàn bộ sức lực chỉ có thể đỗ trường như vậy, đó là vấn đề năng lực, nếu không dốc hết sức lực mà đỗ vào trường như vậy, đó là vấn đề thái độ.”
“Thi đại học cũng có chuyện thi rớt nữa, hơn nữa cả đường đời cậu đều là trường danh tiếng, nhưng có rất nhiều người là người bình thường, cũng nên cho những người bình thường một cơ hội đi.”
“Phát huy ổn định cũng là một loại năng lực, nếu như thi rớt đại học, tôi cũng sẽ không đồng cảm.”
Phó Tranh lườm Cao Viễn một chút, lạnh nhạt nói: “Hơn nữa cô ấy xuất sắc như vậy, sao cậu không tuyển cô ấy?”
Cao Viễn gãi đầu: “Thứ nhất, đội của tôi đã ổn định, luôn không có người từ chức, không có vị trí trống nào cả; thứ hai, vợ của tôi sau khi nhìn ảnh lý lịch của cô ấy liền đã nhiều lần cảnh cáo không để tôi tuyển người như vậy vào đội. Còn không phải vì Ninh Uyển quá xinh đẹp, nếu như tuyển vào đội có lúc cùng nhau đi công tác, vị ở nhà tôi đó yên tâm được sao? Nỗi khổ của người đàn ông đã kết hôn như tôi, cậu không thấu hiểu được đâu.”
Phó Tranh mím môi: “Cũng đâu xinh đẹp như vậy.”
“Rất đẹp mà, ánh mắt cậu cũng quá cao rồi...” Cao Viễn đang định nói gì đó, liếc thấy màn hình điện thoại trên bàn của Phó Tranh sáng lên, là một email, con mắt sắc bén của anh đã quét thấy nội dung mở đầu của email...
Phó Tranh đã nhìn thấy email, anh nhăn mày mở ra, mới phát hiện là email của Ninh Uyển, sau thư từ chối của anh ngày hôm qua, cô lại trả lời một bức nhiệt tình dào dạt, hơn nữa còn chọn từ ngữ cảm ơn...
“Vô cùng, vô cùng cảm ơn anh trong lúc trăm công nghìn việc vẫn sắp xếp thời gian trả lời thư của tôi, thật sự rất cảm ơn anh! Cũng rất cảm ơn anh đã chỉ ra những điểm thiếu sót và chưa tốt trên CV kinh nghiệm của tôi, tuy hiện tại thực sự tôi còn có nhiều vấn đề, nhưng nếu như anh có thể cho tôi cơ hội tham gia một vài vụ án tranh chấp thương mại có liên quan, thì tôi tin rằng anh sẽ có thêm hiểu biết toàn diện hơn về năng lực của tôi... Có thể gặp một người vừa nhiệt tình vừa bằng lòng giúp đỡ người mới như anh, lại có năng lực cao, hoàn toàn xứng với danh “người tài đức vẹn toàn”, đó là sự may mắn của tôi...”
Ha, còn tài đức vẹn toàn cơ? Chuỗi lời sỉ nhục hôm qua đâu rồi?
Trong lòng Phó Tranh cười lạnh, sau đó lạnh lùng tắt màn hình điện thoại.
Nhưng Cao Viễn lại một vẻ hóng hớt: “Tôi thấy rồi! Thị lực 2.0 của tôi thấy rồi, vậy mà cậu nhận được một mail dùng nhiều từ quá lời khen ngợi cậu như vậy, là ai gửi đó? Chuyện này là sao? Cậu muốn trả lời người ta cái gì?”
“Không trả lời.”
“Tại sao?” Cao Viễn hót không ngừng vì chủ nhân chiếc mail, “Đã khen cậu như vậy rồi, sao không muốn trả lời? Rốt cuộc vì sao không trả lời?”
“Vì tôi chỉ là một người đàn ông thần kinh thích đùa.” Phó Tranh uống ngụm trà, “Chỉ là một kẻ không có sức thu hút nhân cách, không tìm được bạn gái.”
???
***
Ninh Uyển vừa nhiệt tình dào dạt, vừa không biết ngại gửi cho đại Par thần bí sắp gia nhập Chính Nguyên một bức thư tạo quan hệ, cứ mãi bám ríu. Chỉ tiếc đợi trước đợi sau, Phó Tranh cũng đã ăn cơm bên ngoài xong trở về, thế nhưng vẫn không có mail hồi âm của đại Par.
Nhưng không sao cả, Ninh Uyển tự mình an ủi, đại Par vẫn thường rất bận, nhận được email, không phải cách vài ngày sẽ trả lời sao? Bình tĩnh!
Cũng may rất nhanh, cô không có thời gian nữa, có người tư vấn tại chỗ đến phòng làm việc, Ninh Uyển ngẩng đầu, thở dài một hơi, gương mặt thân quen.
...
“Dì Ngô, sao dì lại đến đây?”
Giọng nói của Ninh Uyển cuối cùng cũng khiến Phó Tranh ở bên cạnh yên tĩnh đọc sách ngẩng đầu lên, anh nhìn phía cửa, mới phát hiện một phụ nữ trung niên thân hình hơi gầy vừa lau nước mắt vừa đi vào phòng.
Bà còn chưa đến trước bàn Ninh Uyển, liền khóc: “Tiểu Ninh à, dì muốn ly hôn!”
Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa quen thuộc ngồi trước bàn: “Không thể nào trải qua những ngày này!” Bà khóc, tố cáo: “Tiểu Ninh à, dì không thể nhịn nổi nữa rồi!”
“Dì Ngô, dì uống nước đã, từ từ nói, sao lại như vây?”
“Còn không phải lão già chết dẫm chồng dì đó sao. Đa số buổi tối trong vòng một tháng nay không về nhà, chắc chắn ở bên ngoài đã câu dẫn con hồ ly tinh nào rồi, mới hỏi lão ta hai câu đã hung dữ với dì...”
Loại án ly hôn ở xã khu, Phó Tranh mới gặp lần đầu từ sau khi đến Duyệt Lan, anh nhìn Ninh Uyển đầy hứng thú, nghĩ không biết cô sẽ xử lý thế nào.
Ninh Uyển lại rất bình tĩnh: “Dì Ngô à, có chuyện gì thì nói chuyện ổn thỏa với chú Trương, có thể là do dì hiểu lầm, hơn nữa chuyện gì cũng phải có chứng cứ, dì không thể dựa vào dăm ba câu nói mà phán định chú Trương nɠɵạı ŧìиɧ, nếu như chú không có, không phải rất oan sao? Hai người cũng là vợ chồng mười mấy năm rồi, chú Trương là người thế nào dì còn không rõ sao?”
Chỉ là dì Ngô này hoàn toàn không bị thuyết phục bởi lời lẽ của Ninh Uyển, ngược lại tâm trạng càng kích động: “Tiểu Ninh à, chắc chắn là ông ta nɠɵạı ŧìиɧ, gần đây thay đổi đến nỗi gần như không quan tâm dì, hơn nữa không chỉ hung dữ với dì, còn đánh dì nữa!”
Sau khi dì Ngô nói xong, khóc sướt mướt liền duỗi tay ra, đưa mu bàn tay cho Ninh Uyển xem: “Cháu xem, đây là lão ra đánh!” Bà nói xong, lại vén tay áo, để lộ cánh tay, “Đây cũng là do lão ta đánh.”
Phó Tranh đưa mắt nhìn theo, nhìn thấy một mảng xanh tím trên mu bàn tay và cánh tay đối phương, biểu cảm anh trong chốc lát trở nên nghiêm trọng. Nếu chỉ là một án ly hôn do chuyện vặt gia đình hay mâu thuẫn tình cảm gây ra thì thôi, đều có thể bàn bạc, giải quyết hòa giải, nhưng đã liên quan đến bạo lực gia đình, thì đây không thể dùng cách bàn bạc hòa giải. Vì bạo lực gia đình chỉ có con số 0 hoặc vô số lần, nếu như không thể để người phụ nữ bị bạo lực gia đình thoát khỏi cuộc hôn nhân này, như vậy rất có khả năng đối phương sẽ chịu sự bạo lực lâu dài và nghiêm trọng hơn.
Cùng là phụ nữ, Ninh Uyển nhất định càng dễ cảm thông, Phó Tranh nghĩ, lần này nhất định cô sẽ không chọn hòa giải, mà nhất định giúp đối phương chủ trương lưu giữ bằng chứng sau này đâm kiện ly hôn.
Thế nhưng điều làm anh không ngờ đến, Ninh Uyển lại hoàn toàn không có cảm xúc cùng chung kẻ địch với người phụ nữ gặp cảnh bạo lực gia đình trước mắt, thậm chí gần như không đồng cảm, ánh mắt cô bình tĩnh, giọng điệu dửng dưng, trực tiếp bỏ qua không nhắc đến vết thương trên cánh tay đối phương.
“Dì Ngô à, dì thật sự nên đặt chút tin tưởng ở chú Trương, dì thử nghĩ đi, bình thường chú có tốt với gì không?”
“Cây mía không có hai đầu ngọt, kết hôn là hai bên cùng hòa hợp, luôn phải nhường nhịn lẫn nhau...”
...
Sau đó Ninh Uyển nói không ít, không gì khác hơn là quay đi quay lại một tư tưởng trọng tâm: Trong hôn nhân có phiền não cũng có điểm tốt, cần phải nghĩ nhiều đến điểm tốt, nghĩ xem lúc đầu gả cho người này là vì yêu anh ta ở điểm gì, tóm lại đều là cả một đoạn giữa khuyên thế này và khuyên không nên thế kia, cuối cùng trong tình huống khuyên nhủ của Ninh Uyển, dì Ngô đã ổn định cảm xúc từ bỏ ý định ly hôn rồi về nhà...
Đối với kết quả này, Phó Tranh không dám tin vào mắt mình: “Cô cứ như vậy là hòa giải xong rồi?”
Ninh Uyển lại không cảm thấy không thỏa đáng, giọng điệu thậm chí còn có chút dương dương tự đắc: “Rất nhanh đúng không?” Cô nhìn đồng hồ trong tay, “Anh xem, 10 phút, chỉ 10 phút tôi đã xử lý xong rồi, lại lập một kỷ lục mới, lúc trước dì Ngô tới ít nhất cũng cần 15 phút mới khuyên xong rời đi...”
Phục vụ pháp luật xã khu quả thật không đơn giản, có nhiều khi cần hòa giải, nhưng bạo lực gia đình vốn không phải sự việc có thể hòa giải, có lẽ trong làm việc thực tiễn, Ninh Uyển quả thật không có điểm chê, nhưng cô dùng cách giải quyết này, không phải rất ba phải hay sao?
Bất chấp lý do, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì, cuối cùng thành công giảm bớt phần việc bản thân, bỏ ra vài ba câu tùy tiện dỗ dành, chỉ cần bản thân nhẹ nhõm, mặc kệ cuộc sống sau này của đương sự thế nào, vấn đề đã được giải quyết chưa.
Cho dù năng lực chuyên môn của Ninh Uyển thế nào, cách làm này căn bản không có bất kỳ đạo đức nghề nghiệp đáng nói.
Phó Tranh không muốn tiếp tục nghe nữa, anh lạnh lùng cắt ngang Ninh Uyển: “Đừng nói nữa, tôi không muốn biết.”
Ninh Uyển lặng người, nhưng cũng không nói thêm gì cả.
Cũng rất nhanh, bầu không khí im lặng ngượng ngùng giữa hai người bị đánh gãy, lại có cư dân đến tư vấn tại chỗ, mà lần này người đàn ông trung niên chọn Phó Tranh.
Nhìn ông khá hốc hác, mấp máy nói: “Tôi... tôi muốn mời luật sư... Ủy ban công tác xã khu nói nơi này có luật sư xã khu có thể tư vấn... tôi...”
Ninh Uyển thấy người đến, lập tức đứng dậy: “Chú à, không cần gấp, có gì...”
Nhưng tiếc là ba chữ “từ từ nói” còn chưa ra khỏi miệng, Phó Tranh đã cắt ngang cô: “Đây là vụ án của tôi, hy vọng cô đừng nhúng tay.”
Ninh Uyển ngẩn người, cô tự thấy quan hệ của cô và Phó Tranh gần đây đã hòa dịu, không hiểu sao đột nhiên đối phương lại lên dây cót gươm súng sẵn sàng như vậy. Ban đầu cô cũng không có ý nghĩ cướp vụ án, việc tư vấn xã khu thế này, cho dù cuối cùng đương sự có mời mình làm luật sư, thì tiền kiếm được luôn luôn rất nhỏ, sự việc thường rất phức tạp, không phải là vụ án có tiền công cao hơn, hoàn toàn không phải vụ án xứng đáng để cướp. Ninh Uyển mở lời, đơn thuần là lo vụ án như vậy, Phó Tranh một mình không giải quyết nổi, cô mới muốn giúp anh dẫn dắt một chút, nhưng không ngờ lại gặp phải ánh nhìn thù địch mạnh mẽ như thế.
“Vậy thì vị luật sư này, tôi tìm cậu vậy.” Người đàn ông trung niên không để ý đến sóng gió ngầm giữa Ninh Uyển và Phó Tranh, ông nhìn hướng Phó Tranh, buồn rầu khổ sở trần thuật lại câu chuyện, “Tôi là Lư Vũ, sống ở tòa 5 cao tầng Duyệt Lan, bình thường đi làm đều lái xe điện, xe điện xã khu chúng ta đều đỗ bãi để xe tầng hầm nối liền hành lang lầu 1, kết quả tối qua tôi để xe ở đó, sáng sớm hôm nay mới phát hiện có cháy, xe điện của tôi bị cháy rồi!”
Phó Tranh mím môi: “Chú biết cụ thể dẫn đến cháy vì lý do gì không?”
“Biết, tầng lầu này của chúng tôi chỉ có hai nhà có xe điện, một nhà là tôi, nhà kia là Mao Lực tầng 15, xe của tôi đang đỗ yên lành ở đó, tuyệt đối không có vấn đề, đây là xe điện của Mao Lực đó gây ra.”
Lư Vũ nói đến đây, liền vô cùng tức giận: “Hầm để xe lầu 1 xã khu chúng ta thực ra có cây sạc điện ắc quy, mỗi lần tôi đều sạc điện ở đó, nhưng Mao Lực không như thế. Lão già Mao Lực đó không thể tiếp nhận những thứ mới mẻ này, còn dùng đồ 800 năm trước, tự kéo dây điện từ nhà ra sạc, lúc trước tòa nhà chúng tôi cũng có ý kiến về việc này, bây giờ là thời đại nào rồi, còn nối dây sạc điện, đặc biệt còn kéo dây từ tầng 15 xuống, bình thường nhìn thấy rất nguy hiểm, nếu như ông bà già nhà nào ra khỏi nhà không chú ý, không chừng còn bị những đoạn dây này làm vấp ngã. Hơn nữa vấp ngã là chuyện nhỏ, cậu nói dây điện kiểu này, có thể sẽ hỏng hóc, khi mùa hè nhiệt độ cao, không chừng chỉ một đoạn nhỏ bị cháy, một khi không chú ý sẽ tạo ra hỏa hoạn, đó là mối nguy hiểm cho tất cả người dân chúng tôi trong tòa nhà.”
“Kết quả thế nào, còn chưa đến mùa hè đã có cháy rồi, tối qua trước khi tôi đi đã nhìn thấy lão già Mao Lực đang sạc điện ở dây nối, sau đó đội phòng cháy chữa cháy đến dập hỏa hoạn, cũng nói chắc chắn do đoạn dây nối ngắn sạc điện đó.”
Lư Vũ mặt mày ủ rũ: “Cậu nói sao lại xui thế chứ? Xe điện của tôi mới mua, mỗi ngày đi làm đều nhờ vào nó, cuối cùng đoạn dây nát của lão không chỉ thiêu xe điện của lão, còn thiêu cả xe điện của tôi, loại chuyện như vậy, có phải lão Mao đã vi phạm pháp luật rồi không?”
“Đúng vậy, đã làm trái quy định.” Phó Tranh gật đầu, “Bộ công an đã ra thông cáo về quy định tăng cường đề phòng hỏa hoạn bãi đỗ xe điện, trong đó quy định rõ ràng cấm nối dây sạc điện, rủi ro hỏa hoạn thật sự rất lớn. Xe điện của chú bị tổn hại do hỏa hoạn người khác gây nên, có thể yêu cầu đối phương bồi thường toàn bộ.”
“Như vậy thì tốt quá!” Mặt Lư Vũ sáng bừng lên, “Vậy luật sư, cậu có thể giúp tôi bảo vệ quyền lợi không? Có thể giúp tôi đòi bồi thường không?”
Phó Tranh gật đầu: “Có thể.”
“Vậy bao lâu thì tôi có thể nhận được tiền?” Lư Vũ rất quan tâm điểm này, “Đứa cháu nhà tôi vừa mới đăng ký học lớp phụ đạo, người già trong nhà đúng lúc nằm viện, vừa mới mua một phòng học khu, thường xuyên không đủ tiền...”
“Không cần tòa án, nối dây sạc điện tạo ra hỏa hoạn và tổn thất tài sản, chủ nhân của xe chịu trách nhiệm xâm quyền là đương nhiên, tôi sẽ liên lạc trước với ông Mao giúp chú, xử lý thương lượng, bồi thường cho chú càng sớm càng tốt.”
...
Cuối cùng, Lư Vũ điền xong tài liệu ủy thác tư vấn luật sư xã khu, để lại phương thức liên lạc với bản thân, sau khi cảm ơn nhiều lần mới quay người rời đi.
***
Lư Vũ vừa đi, Ninh Uyển không nhịn được mở miệng: “Vụ án này không dễ giải quyết thế đâu, lão Mao mà ông ta nhắc đến tôi đã nghe nói rồi, hơn 70 tuổi, vốn có độc đinh một cậu con trai, nhưng 10 năm trước qua đời vì một trận tai nạn rồi, hai vợ chồng Lão Mao cũng không sinh thêm con, chỉ sống dựa vào nhau, kết quả một năm trước người vợ cũng qua đời, hiện tại chỉ còn mình ông ấy, cũng không có anh chị em, bố mẹ cũng không còn, là một người già cô đơn.”
Trong đầu Ninh Uyển hiện ra dáng vẻ thường ngày cúi khom, lủi thủi bước đi một mình của lão Mao, lòng không nhịn được: “Cuộc sống lão Mao khá túng thiếu, trong tay không có nhiều tiền, mặc dù anh có thể nghĩ rằng giá tiền của một chiếc xe điện chỉ 1000, 2000, nhưng đối với ông ấy mà nói là một khoản tiền vô cùng lớn...”
Vụ án xã khu, cho dù có hòa giải, nhưng có nhiều lúc rất chú trọng phương thức cách làm, Ninh Uyển sợ Phó Tranh giải quyết theo chủ nghĩa giáo điều, chỉ muốn coi Lư Vũ là đương sự của mình, mà hoàn toàn không nghĩ đến tình hình thực tế của lão Mao, thế nên có lòng tốt muốn phổ cập kiến thức bối cảnh cho anh: “Cho nên, tốt nhất anh...”
Kết quả vẫn chưa nói hết, liền bị Phó Tranh lạnh lùng ngắt lời: “Qua vụ án trước tôi đã tiếp thu bài học rồi, tôi biết đối với vụ án xã khu cần tìm hiểu tiếp cận đương sự hai bên, tình hình của lão Mao cô không cần lên mặt dạy đời nói với tôi, tự tôi sẽ đi tìm hiểu rõ ràng. Còn về việc ông ấy không có năng lực bồi thường, vậy cũng dễ giải quyết, Bộ Công an đã xác định rõ bên dịch vụ tài sản tiểu khu phải ngăn cấm nối dây sạc điện, phải triển khai kiểm tra việc này, kịp thời loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn. Chỉ cần điều tra lấy bằng chứng bên dịch vụ trong vài tháng gần đây căn bản không tiến hành chấn chỉnh hành vi sạc điện trái quy định, thậm chí chưa từng ra thông báo, vậy chứng minh dịch vụ tài sản không thực hiện nghĩa vụ quản lý của mình, hoàn toàn có thể coi họ là bên chịu trách nhiệm liên đới, cho dù không cần chịu trách nhiệm chủ yếu, cũng có thể thương lượng tiến hành bồi thường một chút đối với người dân bị hại, như vậy có thể gánh vác áp lực bồi thường của lão Mao.”
Nghe xong suy nghĩ xử lý của Phó Tranh, Ninh Uyển thở phào nhẹ nhõm, cô vừa định khen Phó Tranh trẻ nhỏ dễ dạy, kết quả nghe thấy đối phương không khách khí nói: “Tôi không cần cô chỉ dạy.”
Lòng tốt của bản thân đối lấy sự trào phúng, Ninh Uyển có chút tức giận, giọng nói cũng cứng rắn hơn: “Nhưng xét về thâm niên, tôi là tiền bối của anh, anh là một người không có kinh nghiệm, tôi hoàn toàn có thể chỉ bảo anh.”
“Nghề luật sư quả thật xét về kinh nghiệm, nhưng cũng không phải do cô ở đây lâu, là người vô nguyên tắc liền có tư cách chỉ dạy người khác. Kinh nghiệm công việc có thể tích lũy, nhưng tích lũy thế nào thì vạch xuất phát và trình độ năng lực của một người đã quyết định không gian thăng tiến của người ta.” Phó Tranh nhìn Ninh Uyển, thản nhiên nói, “Xét về học viện cô tốt nghiệp, tôi cảm thấy cô không có năng lực chỉ dạy tôi.”
Phó Tranh nói xong, liền quay người ra cửa đi xử lý vụ án xâm quyền nối dây sạc điện này, chỉ còn Ninh Uyển ở lại phòng làm việc.
Anh vừa đi, cô liền gục mặt xuống.
Loại người gì thế? Còn nhìn xuất thân luận người hùng, còn vô nguyên tắc? Sao cô lại là người vô nguyên tắc rồi? Vụ án trong xã khu tuy nhỏ, cô tự vấn trong hai năm nay đều cẩn thận xử lý tốt công việc, chưa từng qua loa với ai. Đúng, Phó Tranh xuất thân trường danh tiếng, nhưng trường danh tiếng thì giỏi lắm sao? Đến mức toàn thân cảm giác vượt trội hơn người sao? Loại thiếu gia chết dẫm quả thật càng nhìn càng không thuận mắt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT