“Ta vẫn luôn suy nghĩ, tại sao mẹ biết hung thủ là ai mà không chịu nói với ta? Sau đó ta hiểu ra, mẹ sợ có người bên ngoài rình nghe lén, mẹ sợ các ngươi muốn hại luôn cả ta. Đến tận khoảnh khắc cuối cùng trong sinh mệnh, bà vẫn luôn nghĩ cho ta, muốn che chở ta.”

“Bà vẫn ôm hy vọng muốn ta sống ở ngôi nhà đó cho thật tốt.”

Ta uống thêm một ly rượu, nhìn Liễu Cẩm Hoa nói mà nàng không đáp lại được câu nào, cứ run lập cập như cũ.

“Ta rất nghe lời mẹ. Ta phải sống thật tốt mới có thể báo thù cho mẹ được. Cho nên sau khi tỉnh lại thì ta mất trí nhớ. Ta diễn kịch nhiều năm như vậy ngươi mới chịu buông tha ta.”

“Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi lại muốn giết mẹ ta.”

Liễu Cẩm Hoa ngẩng đầu nhìn ta, không nói lời nào.

Ta rút cây trâm bạc trên búi tóc xuống: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ thọc cây trâm này vào bụng ngươi.”

Liễu Cẩm Hoa run như cầy sấy, mãi một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Ta ghét bọn con vợ lẽ các ngươi, đứa nào được sinh ra là ta muốn giết đứa đó ngay. Năm ấy cha ta giữ lại ả cung nữ kia, ta hận lắm. Ông sẽ không đến chỗ mẹ con ta nhiều ngày liền. Ta muốn ả ta biết ở nhà họ Liễu này thì thiếp thất vĩnh viễn là hạng tôi tớ mà thôi. Ta muốn giết gà dọa khỉ để ả biết điều, nếu không ả sẽ ỷ vào thân phận từng vào cung mà tác oai tác oái với mẹ ta.”

Thì ra cái chết của mẹ ta chỉ là công cụ để Liễu Cẩm Hoa cảnh cáo người khác.

“Ngươi biết không, ngươi là đồ đê tiện, vậy mà ngày nào cũng chỉ biết cười làm ta ghê tởm. Ta muốn nhìn thử xem mất mẹ rồi thì ngươi còn cười nổi nữa không.”

Ta nhìn Liễu Cẩm Hoa, trong lòng hận không thể lăng trì xử tử nàng ra, nhưng ta còn nhịn được.

Ta đã đồng ý với mẹ, tay ta không được dính máu.

Ta biết mẹ căn dặn câu ấy trước khi chết là vì không muốn ta báo thù. Bà muốn ta yên ổn sống sót.

Nhưng ta không có hứa hẹn với mẹ là sẽ không hại người.

Rời khỏi viện lớn, ta trở về Nhàn Nguyệt Các, mở một vò rượu ra tưới lên mặt đất.

Mẹ ơi, nếu mẹ có linh thiêng, mẹ có biết con gái rất nhớ mẹ không?

Ngày hôm, lúc ta đang chải đầu trước gương thì Tạ Vân đến.

“Hôm qua nàng tới viện lớn?”

Ta gật đầu: “Tết trung thu nên thấy nhớ người nhà.”

Tạ Vân thở dài: “Tiểu Bảo, nàng đừng tốt bụng như thế, nàng tha thứ hết lần này đến lần khác, người ta thì càng tệ hại hơn.”

Ta ngắt lời Tạ Vân: “Nàng vẫn đang mang thai mà, thần thiếp cứ lo lắng trong lòng.”

Vừa dứt lời thì có người tới báo: “Vương phi xảy ra chuyện.”

Ta và Tạ Vân kinh hoàng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Sáng nay lúc Vương phi thức dậy thì đột nhiên đứng ở trong viện cười to. Nàng nói là có người muốn hại đứa con trong bụng, sau đó giơ mấy cây trâm lên chạy loạn khắp nơi, thấy người nào là đánh người đó. Bọn nha hoàn bị dọa sợ, không ai dám tới gần nàng. Bây giờ Vương phi bò lên nóc nhà rồi không chịu xuống nữa.”

Ta còn chưa chải tóc xong đã cùng Tạ Vân đến viện lớn.

Liễu Cẩm Hoa ngồi trên nóc nhà cười: “Nếu các ngươi không cho ta đi ra ngoài thì con ta sẽ chết đấy. Có nhiều quỷ quá, có rất nhiều quỷ vây xung quanh ta quá. Vương gia, bọn họ muốn lấy mạng con ta kìa.”

Sắc mặt Tạ Vân cực kỳ khó coi, bảo thị vệ đi lên đưa nàng xuống.

Liễu Cẩm Hoa né tránh không cho mọi người chạm vào nàng, quay lại liếc thấy ta thì đột nhiên cười không ngậm miệng lại được: “Thất di nương, ha ha ha ha ha, thất di nương à, bà tới lấy mạng ta đấy ư?”

“Bà chết rồi thì không trách ta được đâu, ai bảo bà trúng mê hương mất hết sức lực. Nếu không thì chắc bà còn có thể phản kháng, đừng có trách ta.”

Ta chợt hiểu ra, Liễu Cẩm Hoa nhìn lầm ta thành mẹ. Ta không nói chuyện, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.

Nàng ném một cây trâm xuống: “Bà đừng có cười, bà cho rằng con gái bà tốt đẹp hơn ta sao mà dám cười ta? Bà vĩnh viễn là thiếp thất, mẹ ta mới là vợ cả. Cho nên ta vĩnh viễn tôn quý hơn con gái bà.”

Mắt thấy thị vệ sắp khống chế được nàng, bỗng dưng nàng lại trượt chân rớt xuống từ nóc nhà.

Tạ Vân bay qua nhưng không đỡ kịp.

Liễu Cẩm Hoa sinh non.

Tạ Vân ôm ta khóc rất lâu: “Tiểu Bảo, nàng biết không, ta rất mong chờ đứa bé này. Ngày Liễu Cẩm Hoa báo tin vui cũng là ngày giỗ của mẹ ta.”

“Ta rất vui mừng, ta rất nhớ mẹ, ta nghĩ đứa trẻ này là mẹ quay về xem ta. Tiểu Bảo, nàng biết không, mẹ ta qua đời sớm, từ nhỏ ta đã không được mẹ yêu thương. Lúc còn ở nhà họ Liễu, ta ngồi dưới tàng cây mơ thấy mẹ, tỉnh lại thấy khó chịu lắm. Ai cũng cung kính với ta, nhưng không một ai quan tâm ta suy nghĩ gì.”

“Chỉ có nàng nhìn thấy ta khóc thì không đối xử với ta như một hoàng tử, nàng chỉ xem ta là bạn, đưa diều cho ta, mời ta ăn bánh hoa hòe, còn chơi đùa cùng ta.”

Thì ra là thế.

Khó trách Tạ Vân trân trọng tình cảm từ thuở ấu thơ như thế.

Hắn khóc rất lâu, ta vỗ về hắn, dỗ hắn ngủ như đang chăm sóc một đứa trẻ. Ta thở dài, cảm thấy tạo hóa trêu người. Ta đâu có muốn hại con hắn, ta chỉ muốn báo thù cho mẹ mà thôi.

...

“Phu nhân, nàng không ăn không uống, cả ngày nói mê sảng, chắc là không sống nổi nữa đâu.” Bà vú từ viện lớn đến báo tin.

“Kệ nàng đi, các ngươi không cần quá quan tâm làm gì.”

Vào thu, Liễu Cẩm Hoa qua đời. Tạ vân không buồn liếc nhìn nàng lấy một lần mà bảo ta xử lý mọi chuyện.

Ta đến nhìn thử, phát hiện nàng gầy đến độ không ra hình người, hai mắt sâu hoắm, tóc bạc đầy đầu, trên mặt đầy rẫy miệng vết thương do chính nàng tạo ra. Đến cuối đời không còn chút bóng dáng chói lọi khi về nhà năm nào.

Mẹ cả hay tin Liễu Cẩm Hoa đã chết cũng phát điên. Cha đi từ Liễu Châu đến Kinh thành gặp ta: “Trưởng tỷ con sống chết thế nào không quan trọng, còn có con là được rồi, con phải hầu hạ Vương gia cho tốt đấy. Toàn bộ nhà họ Liễu chúng ta trông cậy vào con.”

Tiếc thay, cha sẽ không bao giờ quay lại Liễu Châu được nữa.

Tạ Vân nói ông lừa gạt Nhiếp Chính Vương, không biết dạy dỗ con gái, giáng tội cho ông rồi đày vào đại lao.

Tin tức truyền về Liễu Châu, ruộng đất cửa hàng được phân chia cho các di nương và chị em ta, sau đó bọn họ đều rời khỏi nhà họ Liễu.

Dòng họ đã từng náo nhiệt và thịnh vượng nay chỉ còn là một tòa nhà trống rỗng, hoang tàn.

Tạ Vân nói muốn nâng ta lên làm Vương phi.

“Trong lòng ta chỉ có nàng mới gánh nổi vị trí này.” Hắn đã đặt một rương đồ trang sức nạm đầy hồng ngọc đá quý cho ta, để ta đeo lên vào ngày lễ phong phi.

Ta yên tĩnh nhìn hắn, không nói chuyện.

Một lúc lâu sau ta mới hỏi hắn: “Nếu trưởng tỷ còn sống, vị trí này có đến lượt ta ngồi không?”

Tạ Vân ngây ngẩn cả người.

“Vương gia luôn nói yêu thương ta, vậy mà khi phát hiện trưởng tỷ mạo danh ta thì không giáng tội nàng, vậy thì Vương gia có thật sự yêu thương ta không?”

“Nếu Vương gia thấy tuổi tác trưởng tỷ không thích hợp, lý do mất trí nhớ cũng thiếu thuyết phục nhưng không kiên trì điều tra mà lựa chọn tin nàng, còn cưới nàng.”

“Vậy thì Vương gia đang tìm kiếm ai vậy? Tìm cô gái nhỏ từng chơi đùa cùng mình năm xưa, hay chỉ là muốn hoàn thành chấp niệm trong lòng mà thôi?”

“Cô gái đó là trưởng tỷ thì Vương gia sẽ yêu trưởng tỷ, nếu cô gái đó là ta thì Vương gia lại yêu ta. Cho nên tình yêu của Vương gia là dành cho người ở trong trí nhớ ngài, hay là người đang đứng trước mặt ngài vào ngay lúc này đây?”

Ta hỏi rất nhiều, Tạ vân há miệng thở dốc nhưng không nói thành lời.

Hắn bảo là hắn cần suy nghĩ một chút rồi sẽ cho ta một đáp án vừa lòng.

Nhưng ta có cần đáp án nào đâu, lòng ta đã hiểu rõ hết rồi. Hắn không yêu ta đến thế, tình yêu của hắn chỉ dành cho riêng một mình hắn mà thôi.

Thứ mà hắn bận lòng là phần bị khiếm khuyết trong ký ức, tự cho rằng đó là tình yêu.

Cũng may là ta cũng không thích hắn nhiều lắm. Ta vẫn luôn tỉnh táo, ta làm đủ mọi chuyện để lợi dụng hắn nhằm báo thù Liễu Cẩm Hoa. Ta chưa bao giờ thấy áy náy, người nhầm lẫn luôn là hắn, không phải ta.

Vậy thì hắn nên chịu trách nhiệm cho sự ngu xuẩn của bản thân.

Ta để lại một phong thơ và cây trâm bạc, dẫn Tang Chi rời khỏi Vương phủ.

Ta nghĩ là nên cho hắn biết ta nhớ rõ mọi chuyện.

Ta và Tang Chi mua gian cửa hàng ở một trấn nhỏ dưới Thanh Sơn. Ngoài cửa hàng treo mấy con diều, bên trong bán đồ thêu của ta và Tang Chi.

Lúc rảnh rỗi chúng ta sẽ ngồi ngoài cửa lặt lá cải, nói chuyện phiếm với mấy người thôn quê. Nghe bọn họ kể vài chuyện đồn đại ít người biết đến.

“Các ngươi biết không, nghe nói Nhiếp Chính Vương phi bỏ Vương gia đi rồi.”

“Thiệt hay giả? Đó là Nhiếp Chính Vương đấy, nói không cần là không cần luôn à? Vào được Vương phủ thì phú quý ngập trời rồi.”

“Thật đấy, nha môn nào cũng nhận được tin, báo là ai có thể giúp Vương gia tìm Vương phi về thì thưởng lớn luôn.”

“Nghe nói ngày nào Vương gia cũng cầm đồ Vương phi để lại khóc thầm đó.”

Bác gái hàng xóm ngắt xong một sọt đồ ăn thì đẩy ta: “Tiểu Mặc, cháu thấy lời đồn này đáng tin không?”

Ta cười nói: “Tin hay không cũng không quan trọng, coi như việc vui nghe để giết thời gian thôi.”

Ta chỉ nghĩ đến đồ ăn hôm nay thật tươi xanh, xào lên chắc chắn ăn ngon. À, còn có thể đi vớt chút ốc về xào chung. Buổi tối đóng cửa cùng Tang Chi uống ly rượu nhỏ.

Sung sướng thế này, thật là diệu thay.

(hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play